Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 631: Chương 631




Chương 631DỰNG XONG ĐÀI Lang Hoa đang nghĩ linh tinh, Bùi Khởi Đường đã vào phòng.

Bùi Khởi Đường mặc trường bào ở nhà màu xanh nhạt, mang mùi thơm mát mẻ sáng sớm mới có, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

A Mạt đang cài bộ trâm Diêu lên đầu Lang Hoa, Bùi Khởi Đường bước qua lấy một cái trâm mẫu đơn khảm ngọc nam khác đặt lên đầu Lang Hoa so sánh: “Ta cảm thấy cài cái này đẹp hơn.”

Ngọc nam càng thanh nhã, không quá phức tạp như bộ Diêu kia.

Tiêu ma ma cười nói: “Đúng là cô gia tinh mắt, nô tỳ cũng cảm thấy như vậy trở về gặp lão thái thái sẽ tốt hơn.” Lão thái thái cũng sẽ hài lòng với cô gia hơn, suy cho cùng trang điểm đều là làm tôn người lên, có lúc trang phục quá lộng lẫy ngược lại sẽ che mất khí sắc vốn có. Đại tiểu thư ở Bùi gia rất thoải mái, nét mặt tươi tỉnh, vốn đã rất đẹp rồi.

Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng cài trâm cho Lang Hoa, ngón tay thon dài đỡ mái tóc đen nhánh của nàng, giống như sợ sẽ làm đau nàng vậy.

Nếu như không gả cho Bùi Khởi Đường, Lang Hoa hẳn sẽ không biết cái gì là tình phu thê, không phải là ứng phó cẩn thận tương kính như tân, mà là tín nhiệm hoàn toàn, dựa dẫm và thoải mái. Hoá ra kiếp trước, nàng cũng không phải là thê tử tốt, bởi vì nàng không thích phu quân như vậy.

Lang Hoa trang điểm xong đứng lên, Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta mặc cái gì mới được?”

Bùi Khởi Đường ra vẻ không biết phải quyết định thế nào, giống như nàng không tìm giúp, hắn cũng không định thay y phục vậy.

Thật vô lại.

Có điều mặc dù nàng nghĩ như vậy nhưng vẫn mở tủ quần áo ra, cẩn thận chọn giúp Bùi Khởi Đường.

Cuối cùng nàng chọn một chiếc trường bào màu xanh ngọc, nhìn vừa chững chạc lại phóng khoáng. Nàng còn cố ý lấy ra khăn tay màu xanh nhạt, đeo cho Bùi Khởi Đường một chiếc túi tiền cùng màu.

Hai người như vậy tiến vào Cố gia, Cố Tứ thái thái ở cửa nhìn thấy thế cười không khép được miệng. Kéo Lang Hoa hỏi: “Thế nào rồi, quy củ ở Bùi gia có nhiều không, có làm khó con không?”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Các trưởng bối đối xử với con đều rất tốt.”

Trên mặt Cố Tứ thái thái lộ ra vẻ yên tâm: “Phụ thân con hai ngày nay trốn ở trong thư phòng không ra, chắc là lo lắng cho con mới không ngủ được, lát nữa thấy con rồi không biết sẽ vui vẻ thế nào.”

Bùi Khởi Đường hành lễ với Cố Tứ thái thái: “Mấy ngày nay vất vả cho Tứ thẩm quá.”

Cố Tứ thái thái hé miệng cười: “Chuyện trong nhà Lang Hoa đã sớm sắp xếp xong xuôi, ta chẳng qua chỉ ở bên cạnh giúp đỡ thôi,” Nói rồi dừng một chút, “Mau đi đi, tổ mẫu và phụ thân con đã sốt ruột lắm rồi.”

Đi đến nội viện, Lang Hoa vừa nhìn đã thấy Cố Thế Hoành đang đứng ở chỗ rẽ hành lang, Cố Thế Hoành chắp tay sau lưng nhìn xung quanh, vẻ mặt vội vàng lại căng thẳng.

Lang Hoa thấy lỗ mũi cay cay, hai ngày nay nàng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm, nhưng đối với phụ thân lại không như thế, trong lòng phụ thân chỉ có lo âu.

“Phụ thân.” Lang Hoa không tự chủ được bước nhanh hai bước.

“Từ từ thôi, đừng vội.” Cố Thế Hoành lập tức mở miệng ngăn cản.

Lang Hoa nhớ lại khi còn bé, nàng dang tay chạy băng băng trong sân, tổ mẫu luôn đuổi theo kêu như vậy, kêu nàng phải cẩn thận đừng để vấp ngã.

Bất luận là lúc nào, ở trước mặt tổ mẫu và phụ thân nàng đều là đứa trẻ.

Lang Hoa tiến lên đỡ Cố Thế Hoành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui sướng: “Phụ thân, chúng con về rồi.”

“Tốt.” Giọng Cố Thế Hoành hơi run rẩy, không nói thêm gì.

Đối với Lang Hoa mà nói, một chữ cũng đã đủ rồi.

Bùi Khởi Đường tiến lên hành lễ, thấy con gái, con rể, Cố Thế Hoành lập tức trở nên vui vẻ.

Vào nhà, Bùi Khởi Đường và Lang Hoa kính trà cho Cố lão thái thái và Cố Thế Hoành. Thấy sắc mặt Lang Hoa hồng hào, Cố lão thái thái gật gật đầu: “Xem ra hai ngày nay sống không tệ.”

Lang Hoa tựa vào vai Cố lão thái thái, như tìm về bầu không khí ngày trước: “Chỉ là trong lòng nhớ nhung tổ mẫu và phụ thân, hôm nay gặp, mới thấy viên mãn.”

“Không cần lo lắng cho chúng ta,” Cố lão thái thái cười nói, “Ta và phụ thân con đều khoẻ mạnh, chỉ mong phu thê các con hoà thuận.”

Lang Hoa nghiêng đầu đi, từ trên mặt Bùi Khởi Đường thấy được vẻ cảm kích, vào giờ phút này hắn không có chút che giấu nào, lộ ra tâm tư của mình, chỉ có ở trước mặt người nhà, mới có thể buông lỏng như vậy.

Mọi người nói chuyện một lúc, Cố lão thái thái mới nói: “Chuyện các con ở Quảng Nam có thuận lợi không? Cũng sắp có tin tức rồi chứ? Chu Thăng đã đưa tin về chưa?”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.” Tổ mẫu thường ngày mặc dù không nói, nhưng nàng đang làm gì, trong lòng tổ mẫu đều rất rõ ràng.

Cố lão thái thái thở dài: “Dù sao cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cứ từ từ không cần vội.”

Quan hệ của Bùi gia ở tây lộ Quảng Nam, không tốt như Lang Hoa nghĩ, có điều may mà nàng đã có chuẩn bị trước đó.

Lang Hoa nói: “Trước đây chúng con chẳng qua chỉ phái một ít nhân thủ đến Quảng Nam, bây giờ đã đến mùa xuân, đường cũng dễ đi hơn. Con không muốn trì hoãn nữa, muốn lập tức mở tiệm thuốc ở Quảng Nam, sau đó sẽ thương nghị với phủ nha nơi đó chuyện xây dựng thêm đồn bảo vệ.”

Cố lão thái thái gật gật đầu: “Nếu như con đã quyết định, đương nhiên an bài càng sớm càng tốt.”

Lang Hoa mím mím môi: “Con nghe nói ở Quảng Nam tiền đồng lưu thông rất tốt, thậm chí còn có giá trị cao hơn bạc vụn, lần này con muốn thuê hai tiêu cục, mang nhiều tiền đồng qua đó, để thu mua dược liệu.”

Cố lão thái thái nói: “Không mang dược liệu từ bên này qua đó được sao?”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Dược liệu bản xứ càng có thể giải độc chướng bản xứ, con và Hồ tiên sinh đã thương lượng xong rồi, sẽ dùng dược liệu địa phương để bào chế thuốc viên.”

Thuốc viên là để thuận tiện cho quân lính tuần phòng mang theo, kịp thời dùng thuốc, có thể gia tăng cơ hội chữa khỏi.

Cố lão thái thái nghe gật đầu: “Chuyện dược liệu ta không biết, đương nhiên phải nghe Hồ tiên sinh, mang tiền qua đó… ít nhiều gì cũng sẽ có chút nguy hiểm, nếu như có thể đổi tiền ở tiền trang, chẳng phải là càng bớt chuyện sao?”

Lang Hoa còn chưa nói gì, Bùi Khởi Đường đã nói: “Con đã nhờ người hỏi qua, ở tây lộ Quảng Nam không đổi được tiền, nơi đó thường xuyên mấy tháng không có tiền bạc lưu thông, dân chúng ở địa phương, thậm chí lấy vật đổi vật mới có thể duy trì kế sinh nhai.”

Cố Thế Hoành cũng kinh ngạc: “Lại có nhiều chỗ vẫn còn lấy vật đổi vật sao, không phải hàng năm triều đình cứu tế không ít tiền bạc đến Quảng Nam sao?”

Lang Hoa mím mím môi, Quảng Nam đích xác là một nơi kỳ quái: “Bất luận là ai, tốn bao nhiêu tiền đến Tây lộ Quảng Nam, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.”

“Quảng Nam không có bất kỳ thay đổi nào, bách tính vẫn nghèo khổ như thế, chướng dịch vẫn tàn phá như thế, Giao Ly tháng nào cũng quấy nhiễu biên cương.”

Không có bất kỳ tác dụng gì.

“Vậy con...” Cố lão thái thái lo lắng, “Con cũng như thế, thì làm thế nào?”

“Con sẽ không,” Trên mặt Lang Hoa là nụ cười bình tĩnh, “Tổ mẫu, cháu gái có một ưu điểm lớn nhất mà người ngoài khó bì.”

“Gì thế?” Cố lão thái thái hỏi.

“Hẹp hòi,” Lang Hoa nói, “Người nào muốn động vào đồ của con, thế nào cũng phải trả giá thật lớn, bây giờ con dựng xong đài rồi, chờ bọn họ cùng con diễn một vở kịch lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.