Chương 636TỰ CHỊU DIỆT VONG
Bùi Đại thái thái không ngờ Lang Hoa lại muốn dẫn Bùi Thập tiểu thư vào cung.
“Vậy phải làm thế nào đây? Phải chuẩn bị những gì?” Bùi Đại thái thái lập tức loạn lên, bà có nên đi hỏi phu nhân chút không.
Bùi Thập tiểu thư nói: “Tứ tẩu nói, không cần chuẩn bị gì cả.”
Như vậy sao được.
Bùi Đại thái thái ngẩn ra, lời còn chưa nói ra miệng, ma ma quản sự đã đi nhanh vào: “Tứ nãi nãi sai người đưa y phục tới, kêu Thập tiểu thư thử xem, nếu như không vừa người sẽ lập tức đi đổi.”
Trong lòng Bùi Đại thái thái cảm kích, Lang Hoa ngay cả cái này cũng nghĩ tới.
Mặt Bùi Thập tiểu thư đầy kiêu ngạo: “Con nói rồi mà, Tứ tẩu nói tẩu ấy sẽ chuẩn bị tốt, người không cần bận tâm, ai có thể nghĩ chu toàn hơn Tứ tẩu chứ.”
Bùi Đại thái thái bật cười, nghĩ đến thái độ ban đầu của Như Cẩn đối với Lang Hoa, không ngờ mới có mấy ngày ngắn ngủi đã tin tưởng Lang Hoa như vậy. Bà cũng có thể hiểu được tại sao thái phu nhân phòng chính sẽ giao tổ trạch của Bùi gia cho Lang Hoa rồi.
Bởi vì không có gì không yên tâm cả, nếu như Lang Hoa không làm được, như vậy cho ai cũng vô ích.
Bao năm nay Bùi gia vẫn luôn như cũ, nhưng từ sau khi Lang Hoa gả vào, tất cả đều đang lặng lẽ thay đổi, đây chính là điều khiến cho người ta vui vẻ nhất.
“Chúng ta cũng góp vốn đi,” Bùi Đại thái thái nhìn Bùi Thập tiểu thư, “Không phải con rất thích những thứ vải vóc kia sao? Chúng ta cũng nói với thái phu nhân một tiếng, góp một phần, cùng nhau mở cửa hàng, tương lai con thành thân, những thứ này đều là của hồi môn của con.”
Bùi Thập tiểu thư hết sức kinh ngạc: “Nương... người... như vậy sao được...”
Bùi Đại thái thái rất vui vẻ, khi còn bé buổi tối Như Cẩn gặp ác mộng, bà sẽ ôm Như Cẩn vào trong lòng mà dỗ, đợi đến khi Như Cẩn ngủ rồi bà sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng bà vừa mới đặt Như Cẩn xuống, Như Cẩn sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó kéo tay bà nói: “Nương đừng đi.”
Đại nương, thẩm nương đều là nương.
Như Cẩn không có phụ mẫu, từ nay về sau chính là con gái của bà.
Một tiếng nương này, chính là chuyện tương lai bà phải làm.
Đến khi Như Cẩn trưởng thành, bắt đầu xấu hổ, nên trước mặt người khác hay sau lưng người khác đều gọi bà là “Đại nương”, hôm nay Như Cẩn buột miệng nói ra tiếng “nương” này, hẳn là vì đang rất vui mừng.
Bùi Đại thái thái nói: “Sao lại không được? Cửa hàng này ta cũng không quản, đều phải do con tự học quản lý, thua lỗ ta cũng sẽ không cho con tiền, một nửa kiếm được còn phải giao cho đại hòa thượng, cũng rất nguy hiểm, con phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Con bằng lòng, đương nhiên là con bằng lòng,” Ánh mắt Bùi Thập tiểu thư sáng như tuyết, “Ngày nào cũng để cho con nhìn mấy thứ vải kia, con đã rất vui sướng rồi. Con luôn cảm thấy vải của tây lộ Quảng Nam chúng ta là tốt nhất, nhuộm vải hoa bằng sáp của chúng ta không ai bằng, tại sao phải để cho những người Giao Ly kia được lợi chứ. Nếu như chúng ta có đồ tốt thì lấy ra cho bọn chúng xem xem, để bọn chúng biết Quảng Nam chúng ta không phải cằn cỗi như bọn chúng nghĩ. Sau này nếu có quan viên có bản lĩnh tới Quảng Nam làm quan phụ mẫu, vậy những phạm quan kia cần phải lưu đày tới nơi khác.”
Bùi Đại thái thái cảm thấy trái tim giống như là bị kéo lấy, vừa đau lại vừa chua, vừa vui vẻ lại vừa cao hứng.
Con gái của bà trưởng thành rồi.
Lão Lục và đệ muội hẳn sẽ mỉm cười, bà cười trước thay bọn họ một cái.
Nghĩ tới đây, nước mắt Bùi Đại thái thái chảy xuống.
...
Lang Hoa dẫn Bùi Thập tiểu thư lên xe ngựa, Bùi Nhị thái thái không khỏi nói: “Ai có thể có mặt mũi như vậy chứ, nói muốn dẫn người vào cung, sáng sớm hôm nay quan trong cung đã đưa thẻ tiến cung đến.”
Bùi Đại nãi nãi qua loa cười một tiếng, nụ cười lại vô cùng cứng nhắc, tại sao Thái hậu nương nương lại cho Cố Lang Hoa thể diện lớn như vậy, Bùi Như Cẩn lại có thể làm gì? Nghĩ đến bộ dạng hai người cười cười nói nói trèo lên xe ngựa, nàng ta liền phẫn nộ sôi gan. Cố Lang Hoa chẳng qua chỉ là dùng chút ơn huệ nhỏ để lôi kéo người trong tộc mà thôi.
So với sự tức giận của Bùi Đại nãi nãi, không khí trong xe ngựa vô cùng ấm áp.
Lang Hoa cười nói: “Lát nữa chúng ta xuống xe ở cửa cung, cung nhân sẽ chờ ở đó.”
Bùi Như Cẩn gật gật đầu: “Muội sẽ theo Tứ tẩu, nửa bước không rời, nếu như có làm sai, Tứ tẩu ở đó cũng có thể nhắc nhở muội.”
Hai người đi thẳng vào Từ Ninh Cung, Thái hậu đang cầm kéo tỉa hoa cúc tím.
Lang Hoa và Bùi Như Cẩn tiến vào bái kiến, Thái hậu cũng không ngẩng đầu lên chỉ thở dài: “Hoa không dễ gì mới nuôi được, nhưng chưa kịp cắm đã không còn sức sống, cứ vứt đi thế này thì tiếc quá. Dù sao cũng nuôi ba năm bây giờ mới có thể nở hoa, nhưng không vứt đi... để trong này chẳng những khó coi, ngược lại khiến cho tâm trạng không tốt, chẳng phải là được không bù mất sao.”
“Nếu đã không tốt thì vứt đi ạ! Thái hậu nương nương nhìn mỗi ngày, ngược lại còn khó chịu hơn,” Lang Hoa tiến lên đưa tay ra cầm hoa cúc tím đưa cho cung nhân, “Bây giờ hoa mẫu đơn, hoa hồng, hoa hải đường đều nở rất đẹp, Thái hậu nương nương tùy tiện chọn một loại là được rồi.”
Trên mặt Trình nữ quan lộ ra nụ cười: “Thái hậu nương nương ưu sầu cả buổi sáng, Cố Đại tiểu thư vừa tới ngài ấy mới coi như hạ được quyết tâm đấy.”
Thật ra thì Thái hậu nương nương buồn cũng không phải là vì hoa cúc tím này, mà là vì Ninh Vương.
Thái hậu nhìn Lang Hoa gả cho người ta rồi dường như cũng trưởng thành lên rất nhiều, không biết có phải là vì bà già rồi không, nhìn thấy Lang Hoa, bà liền nhớ tới Khánh Vương. Bà không thể gặp Bùi Khởi Đường, tránh cho bị Hoàng đế nghi ngờ, nhưng thông qua Lang Hoa bà có thể biết, cháu trai của bà như thế nào. Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng bà đều cảm thấy ấm áp, thật sự có một loại cảm giác con cháu quây quần quanh mình vậy.
Lang Hoa cầm lấy gối để cho Thái hậu nương nương dựa vào: “Qua mấy ngày nữa trời ấm lên rồi, thiếp thân vào cung hầu Thái hậu nương nương đi dạo hoa viên, con người phải vận động mới có thể khoẻ mạnh hơn.”
Thái hậu gật gật đầu: “Ai gia biết.”
Bùi Thập tiểu thư đè nén sự kinh ngạc trong lòng, không ngờ Thái hậu nương nương lại giống như lão phu nhân nhà bình thường, hoà nhã như vậy, còn làm nũng với vãn bối.
Đúng, Tứ tẩu giống như là vãn bối của Thái hậu nương nương vậy.
Đang nói chuyện, Trình nữ quan đã dẫn người lên, bày mấy súc vải lên bàn.
Thái hậu nói: “Đây đều là cống phẩm những năm này Quảng Nam đưa tới, ai gia thấy chỉ là sợi thô bình thường, cũng không để ý.”
Lang Hoa nhìn Bùi Thập tiểu thư, Bùi Thập tiểu thư lập tức tiến lên cẩn thận kiểm tra.
“Đây không phải là sợi thô hoa tốt nhất của Quảng Tây chúng ta, bất luận là màu sắc nhuộm sáp hay là chất lượng đều rất khác nhau.”
Lang Hoa lấy vải vóc mà Bùi Thập tiểu thư mang tới từ trong tráp ra đưa cho Thái hậu: “Thập tiểu thư nhà thiếp thân chỉ thích những thứ này, hiểu rất rõ về vải vóc, người xem xem những thứ này có khác cống phẩm không.”
Thái hậu nâng miếng vải dệt tỉ mỉ lên, Bùi Như Cẩn tiến lên cẩn thận tìm ra chỗ khác biệt, hồi lâu tay Thái hậu run run: “Trước đây một lão Ngự sử bị giáng đến Quảng Nam dâng lên một quyển tấu chương, nói tây lộ Quảng Nam đã không phải là đất của Đại Tề, mà là thuộc địa của Giao Ly. Ai gia xem tấu chương kia cảm thấy hắn nói quá sự thật, chẳng những không tin, ngược lại còn khiển trách hắn một trận, mà nay xem ra... là Ai gia sơ xuất rồi.”
“Thiếp thân lại cảm thấy, Thái hậu nương nương khiển trách rất đúng,” Giọng Lang Hoa trong suốt, “Tây lộ Quảng Nam vĩnh viễn là đất của Đại Tề chúng ta, không ai có thể cướp nổi, nếu như ai có ý định chen chân vào, vậy sẽ chỉ tự chịu diệt vong mà thôi.”
“Hay cho câu tự chịu diệt vong.” Ánh mắt Thái hậu sáng lên, toàn thân lập tức có sức sống.