Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 641: Chương 641




Chương 641MỘT NGÀY VUI VẺ Đội ngũ rước dâu Tây Hạ cuồn cuộn tới kinh thành.

Quan viên khắp nơi bắt đầu dâng cống phẩm lên làm quà mừng cho Công chúa Phúc An.

“Định Châu chúng ta đương nhiên là tranh sơn thủy bằng lụa hoa rồi, các ngươi thì sao?”

“Thiệu Hưng chúng ta không làm được lụa hoa, nhưng là ‘tranh mai vàng’ tự tay Thẩm trạng nguyên viết, Tây Hạ lại có thêm một món quốc bảo.”

“Hôm nay có gấm nhà Tống, gấm Vân Nam, gấm Tứ Xuyên, gấm dệt… Hôn sự của Công chúa Phúc An không hề kém Đông Bình Trưởng Công chúa năm đó chút nào.”

Các quan viên nói chuyện với nhau, hồi lâu mới có người chú ý tới hai quan viên trong góc.

Không biết là ai hỏi một tiếng: “Tây lộ Quảng Nam các ngươi tặng tới thứ gì?”

Quan viên tây lộ Quảng Nam ngẩng đầu lên: “Quảng Nam chúng ta cằn cỗi...” Câu này nói ra vô cùng tối nghĩa.

“Đây không phải là công tử nhà Mã đại nhân Tri phủ ở Thái Nguyên sao?”

Mã Thụy đưa con trai mình đến Quảng Nam, lúc ban đầu nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc. Nơi như tây lộ Quảng Nam, người khác tránh không kịp, Mã Thụy ngược lại đưa con trai mình tới đó làm tri huyện, nhìn thân thể vị Mã Ngạn đại nhân này cũng biết, tây lộ Quảng Nam không dễ sống.

Mã Ngạn không nói gì, quay đầu nhìn Chu Tử An trong góc, tây lộ Quảng Nam dâng lên cống phẩm gì, Hoàng đế Đại Tề nói không có trọng lượng, phải xem Chu gia sắp xếp thế nào.

Hắn đến Quảng Nam rất lâu mới hiểu được đạo lý này.

Hiểu là một chuyện, có muốn nói hay không lại là chuyện khác, rất nhiều lời cho dù có nói ra cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Sứ thần Tây Hạ tiến lên, bắt đầu nhận từng món quà mừng của các phủ nha Đại Tề.

Cho đến khi nói đến tây lộ Quảng Nam, trong đám người truyền tới một tiếng cười, may mà bị tiếng nhạc lễ bao phủ, mới không đến mức thất lễ.

Mã Ngạn ngẩng đầu lên.

Trên khay đỏ đỏ đặt một cái ống trúc.

Mã Ngạn kinh ngạc nhìn Chu Tử An, mặt căng đỏ bừng lên, cho dù tây lộ Quảng Nam có không tốt cũng không thể qua loa đại khái như vậy.

Không, đây cũng không phải là qua loa, mà là thất lễ.

Nhưng có thể thế nào được, Hoàng thượng sẽ giận tím mặt, trách tội hắn và Tri phủ, không có nửa phần liên quan đến Chu gia, cho dù bọn họ khai ra Chu gia, triều đình cũng lười đi kiểm tra.

Tây lộ Quảng Nam vốn chính là đất lưu đày phạm quan, ai lại đi để ý nơi đó rốt cuộc sẽ như thế nào.

“Là ống trúc chạm sơn thuỷ bên trên sao?”

“Bên trong chứa gì thế?”

“Không phải chỉ là một ống trúc chứ! Cái này sẽ thành trò cười mất.”

Tiếng nghị luận bắt đầu truyền tới.

Sắc mặt sứ thần Tây Hạ cũng trở nên có chút khó coi.

Chu Tử An trong góc cũng ngẩng đầu lên.

“Đây là...” Sứ thần khom người hỏi.

Toàn bộ đại điện đều yên tĩnh.

Cung nhân dâng cống phẩm lên hiển nhiên cũng không biết phải nói rõ thế nào, ánh mắt nhìn xung quanh, không tìm được cứu tinh, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn sứ thần cầm ống trúc lên xem tỉ mỉ.

Cuối cùng cung nhân nhớ ra: “Đây là hoa văn.”

Trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Đây là cầm nhầm hay là nhớ nhầm,” Có người nhìn Mã Ngạn, “Mã đại nhân... tây lộ Quảng Nam các ngài rốt cuộc tặng tới thứ gì thế.”

“Tám phần là nhớ nhầm rồi.”

Ánh mắt Mã Ngạn luôn nhìn lên ống trúc kia.

Cuối cùng, sứ thần Tây Hạ mở ống trúc ra, đổ đồ bên trong ra ngoài.

Vải màu đỏ chiếu vào tầm mắt mọi người, cũng rơi xuống khay.

Vải mềm mại vốn là cuốn vào một chỗ, thoát khỏi ống trúc liền từ từ tản ra, hai cung nhân tiến lên kéo lấy hai bên, nhẹ nhàng giũ ra.

Hơn bốn trượng hoa văn xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Thật sự là hoa văn.

Mã Ngạn trợn mắt, không tự chủ đứng dậy.

Sắc mặt Chu Tử An trong góc có chút ảm đạm, ánh mắt lập tức trầm xuống, hắn không ngờ sẽ có biến hóa như vậy.

“Sợi gai đất Ung Châu, nhỏ mảnh mà dài, chọn sợi nhỏ đẹp nhất mà làm, nhuộm thành hoa văn, hơn bốn trượng cuộn lại trong một ống trúc nhỏ mà hãy còn thừa, bất luận là phẩm chất, màu sắc đều tinh xảo hiếm thấy.”

Giọng nữ trong suốt vang lên.

Chớp mắt một cái, nữ quan liền cuộn hoa văn lại lần nữa bỏ vào ống trúc.

Cho đến khi sứ thần Tây Hạ đặt ống trúc xuống, tất cả mọi người đều như trong mộng.

“Tây lộ Quảng Nam lại có thứ như vậy.”

Mã Ngạn hồi lâu mới nhớ ra ngồi xuống, là ai? Là ai tặng thứ đồ như vậy đến đây.

“Mã đại nhân, ngài làm sao không nói sớm chút, lần này... ngài lập công lớn rồi.”

Lập công.

Không, hắn không quan tâm có thể lập công hay không.

Hắn quan tâm là, lần này tây lộ Quảng Nam thật sự sắp biến đổi rồi.

Trong kinh truyền nhau các nữ quyến muốn đến tây lộ Quảng Nam mở cửa hàng, hoá ra cũng không phải là thuận miệng nói ra, mà là thật.

“Ha ha ha.” Mã Ngạn bỗng nhiên cười to.

Tiếng cười lập tức làm mọi người giật mình.

Mã Ngạn xoay người nhìn Chu Tử An trong góc, nụ cười trên mặt hắn rất tàn bạo, cười đến mức Chu Tử An sởn cả tóc gáy.

“Hắn điên rồi sao.”

Đang lúc mọi người bàn bạc, Mã Ngạn phất tay áo nghênh ngang mà đi. Bước ra đại điện, Mã Ngạn nhìn lên bầu trời, ánh nắngi tựa như mạ một lớp vàng óng lên trời đất, tất cả trước mắt hắn từ trước đến nay chưa hề đẹp hơn vậy.

Bất kể là ai, bất kể người đó ở nơi nào, cuối cùng người đó cũng sẽ tới thu dọn tây lộ Quảng Nam, tới đối phó Chu gia.

Hắn làm sao có thể không vui.

Trái tim hắn như bay lên.

Mã Ngạn cười đi xuống bậc thềm, hắn sẽ không quên ngày hôm nay, cả đời đều sẽ không quên giờ khắc này.

Bên ngoài đại điện lại truyền tới tiếng cười của Mã Ngạn.

“Mã đại nhân điên rồi.”

Âm thanh huyên náo giống như một con dao cắm thẳng vào tai Chu Tử An.

Chu Tử An đau đến nỗi nắm chặt tay, hắn cố gắng ổn định tâm trạng phân phó người bên cạnh: “Mau… việc không thể chậm trễ, mau trở về đưa tin cho phụ thân, lần này… xảy ra chuyện lớn rồi.”

Xảy ra chuyện lớn rồi.

Nửa giờ sau, mấy chiếc thuyền buôn rời khỏi đường Đông Tây kinh thành dọc theo biển đi về phía Quảng Nam, ngay sau đó là rất nhiều thuyền buôn đi theo sau.

Tin tức hoa văn Quảng Nam, giống như nước sôi làm nhốn nháo thương nhân toàn bộ kinh thành, thương nhân Tây Hạ thuê xe suốt đêm rời khỏi kinh thành.

Cố gia, Từ gia đồng thời nhận được một phong thư.

Huynh đệ Cố gia và Từ Khải Chi lén lút rời khỏi kinh thành.

...

Tây lộ Quảng Nam.

Tào Gia nhìn mấy đứa bé ăn cơm như hổ đói, thịt thái sợi bên trong cơm trắng khiến cho bọn chúng thỏa mãn híp mắt lại.

“Tiên sinh,” Vân Nương ôm đứa trẻ trong tay, trên mặt tràn đầy vẻ oán trách, “Đại tiểu thư nói để chúng ta chăm sóc ngài cẩn thận, ngài lại bố thí hết cơm cho người khác, ta thấy không tới một tháng ngài sẽ chết đói ở chỗ này thôi.”

Tào Gia cầm cháo trên bàn lên: “Ngươi yên tâm...”

Vân Nương nhíu mày: “Ta có cái gì không yên tâm, ngài chỉ cần viết phong thư nói rõ ràng, tránh cho chúng ta bị Đại tiểu thư oán trách, tuỳ ngài muốn làm thế nào thì làm.”

“Ta là nói,” Tào Gia dừng một chút, “Bọn họ sắp tới rồi, không cần tới một tháng nữa. Nơi này có thể thay đổi hay không, thì phải xem lần này thế nào.”

Có lẽ thay đổi không chỉ là Quảng Nam, mà là cả Đại Tề...

“Vinh Quốc Công cũng sẽ tới.”

Vân Nương ngồi xổm xuống bắt đầu xới cơm cho đứa bé: “Sẽ tới, nếu như Đại tiểu thư gặp khó khăn, ngài ấy nhất định sẽ tới, có điều cũng không có bất kỳ quan hệ gì với ta.”

Tào Gia nói: “Nghĩ thông suốt rồi?”

Vân Nương gật gật đầu: “Thật ra ta đã sớm nghĩ thông rồi, chúng ta cả đời này đều sẽ không thể tâm đầu ý hợp, bởi vì chúng ta không thích hợp. Ngược lại người nghĩ không thông là ngài ấy, có lẽ cả đời này ngài ấy đều không thấy rõ lòng mình… Như vậy cũng rất tốt, đỡ phải khổ sở.”

“Tiên sinh, tới rồi.” Hạ nhân kêu lên một tiếng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.