Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 661: Chương 661




Chương 661MƯU PHẢN THỰC SỰ Mấy chục bóng người giống như quỷ núi, hành động mau lẹ, trong nháy mắt đã đến trước xe ngựa.

Mấy con ngựa kéo xe lập tức hí lên, nhấc cao vó. Hộ vệ bảo vệ xe ngựa vội vàng rút kiếm bên hông ra, nhưng đã muộn, sự tấn công của kẻ địch hung dữ trí mạng, lưỡi đao hướng về phía cổ - nơi yếu đuối nhất của con người. Da thịt mềm mại trong chớp mắt bị cắt ra, máu tươi lập tức phun tung toé, hòa vào dòng nước mưa.

Nhưng cái chết lại không khiến bất cứ ai chùn chân.

“Bảo vệ đại nhân và Tứ nãi nãi.” Có người lớn tiếng kêu lên.

Phu xe đè ngựa đang sợ hãi lại, giương roi lên, bắt đầu chạy về phía trước.

Người áo đen giơ lệnh bài của cấm vệ ra, nhìn hộ vệ của Hoàng Thành Ti nói: “Con trai của Khánh Vương mưu phản, phụng mệnh của Hoàng thượng triệu tập quân đội đóng giữ dẹp loạn, kẻ ngăn cản luận tội như nhau.”

“Con bà nó, ngươi mới mưu phản ấy.” Một người mặc đồ Hoàng Thành Ti chửi ầm lên.

Người áo đen cau mày.

“Muốn luận tội, giết được chúng ta rồi hãy nói.” Người của Hoàng Thành Ti giơ kiếm trong tay lên.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, người áo đen phía sau không ngừng bám sát. Mưa như trút nước, dường như chiếu sáng cả bầu trời. Sát khí và binh khí va chạm vang lên bốn phía, người áo đen nhìn thấy xe ngựa chạy càng ngày càng xa, không khỏi nôn nóng. Một lần tập kích không thành sẽ tăng thêm độ khó cho lần tiếp theo.

“Đuổi.” Người áo đen hô to một tiếng.

Nhưng người của Hoàng Thành Ti không định bỏ qua cho bọn chúng, lập tức vây lấy chiến đấu.

Tiếng vó ngựa đã bị mưa to che mất không nghe được nữa, cho đến khi hàng ngũ hai bên đều bị thương, trận đọ sức sinh tử này mới ngừng lại, hai bên tiếp tục lên ngựa đuổi theo.

Trong xe ngựa đang chạy như tên bắn không có một bóng người, nhưng phu xe vẫn dùng toàn lực, không ngừng quất roi trong tay, bọn họ phải chạy dọc theo đường đến Quảng Nam.

Cố Thế Hoành và Lang Hoa đội nón lá, dưới sự bảo vệ của Ngô Đồng qua lại như con thoi trong rừng.

“Nếu như kinh thành xảy ra chuyện, khả năng sẽ không vào được cổng thành,” Cố Thế Hoành nói, “Hay là con ở bên ngoài chờ ta, ta đi xem tình hình một chút.”

Lang Hoa lắc đầu, Bùi Khởi Đường để Trương Đồng lại trong kinh thành, chính là sợ sẽ có sơ xuất gì. Nếu như lão Nhạc đưa tin cho Trương Đồng, nhất định Trương Đồng sẽ nghĩ đủ cách để cho bọn họ vào thành. Dưới tình hình bây giờ, không có kế sách nào là không sơ hở, chỉ có thể tận lực đọ sức.

...

“Không bắt được người?”

Giọng nói vang lên sau tấm bình phong, Ninh Vương sải bước lớn từ sau tấm bình phong ra ngoài.

Hắn mặc mãng bào màu xanh nhạt, tóc chải rất chỉnh tề, trên đầu đeo ngọc ban chỉ sáng long lanh, cả người nhìn vô cùng cao quý, đã không còn là kẻ ngốc run lẩy bẩy co rút ở trong góc đó nữa.

Trong mắt hắn chứa một tia sáng sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Từ khi Huệ Vương chết, không, thậm chí sớm hơn, hắn đã bắt đầu chuẩn bị, sẽ không bởi vì một nữ nhân mà thay đổi.

“Bọn chúng đi đâu rồi?” Ninh Vương lạnh nhạt nói.

Thuộc hạ bẩm báo: “Đi về phía tây, có lẽ là đến Nhuận Châu ngồi thuyền đi thẳng đến Quảng Nam, chúng ta sẽ chặn đường ở Nhuận Châu, lần này nhất định sẽ thành công.”

“Chẳng qua là một nữ nhân sớm muộn gì cũng chết,” Có người đi tới nói, “Vương gia cần gì phải để ý như vậy.”

Thuộc hạ lập tức hành lễ: “Nhan tiên sinh.”

Ninh Vương phất phất tay kêu thuộc hạ lui xuống.

Nhan Tông cầm trong tay một cây quạt giấy, tóc được cột bằng ngọc quan nhỏ nhắn, phần dư ra tản mát rơi xuống, rơi trên vai ông ta. Trong mắt ông ta chứa nụ cười khoan thai, trên người mặc trường bào màu xanh, phất ống tay áo rộng lớn một cái liền ngồi xuống ghế, trên chân là guốc mộc.

Ninh Vương nheo mắt lại, Nhan Tông rõ ràng là người Kim, lại vô cùng thích cái bộ dạng nho gia này, cũng bởi vì như vậy, mới một lòng muốn kết thành đồng minh với Đại Tề: “Bổn vương không để ý, chỉ là muốn khiến cho nàng ta sớm chết đi thôi.”

Nhan Tông khẽ mỉm cười: “Vương gia nghi ngờ nàng ta cũng là một tiên tri.”

Chỉ một câu đã nói trúng tim đen của Ninh Vương, mặt Ninh Vương không đổi sắc, dường như không thèm để ý: “Nàng ta có phải là tiên tri hay không thì thế nào, nàng ta biết được không ngoài những chuyện mà Hứa thị kia biết, nếu nàng ta đã không biết điều, giữ lại cũng vô dụng. Bây giờ số mệnh của Hoàng đế đã tận, đợi sau khi ta đăng cơ, thiên hạ ổn định, nghiệt chủng của Khánh Vương kia tự nhiên sẽ hết đường. Tương lai dẹp yên chiến sự rồi, hai nước Đại Tề ta và Đại Kim các ngươi kết thông gia thành đồng minh, Tây Hạ, Hồi Cốt đều không đáng nhắc tới.”

“Để cho nghiệt chủng của Khánh Vương kia sống, chẳng qua chỉ là cho hắn tiến kinh tận trung, viện cớ dẫn binh bình phản, tương lai sử sách cũng dễ ghi lại chuyện hôm nay. Huyết mạch của Khánh Vương là tặc tử phản loạn, Bổn vương đăng cơ cũng là hành động bất đắc dĩ.”

Ninh Vương nói rồi khẽ nhếch môi lên, nói cho cùng, hắn còn phải cám ơn người ca ca chết thảm đó của hắn: “Sai Khương Tòng Văn khởi binh từ Hứa Châu, nội trong ba ngày đến kinh thành.”

...

Hoàng đế cảm thấy giấc ngủ này rất ngon, khí sắc của Tiêu Tu Dung tốt hơn nhiều, mấy ngày nay khiến cho hắn nếm đủ sự sung sướng khi ôm mỹ nhân trong lòng.

Hai người cùng nhau uống rượu, viết chữ, Tiêu Tu Dung thậm chí còn nhảy một khúc “Thái thanh vũ” cho hắn.

“Thiên môn khuyết tỏa yên la. Quỳnh thất dao đài thụy khí đa. Dục thức tiên phàm quang cảnh dị, hoan dao tu thính thái bình ca.”

Hắn phảng phất như đang ở trong thiên cung vậy.

“Hoàng thượng.” Giọng nói kinh hoảng của Thường An Khang truyền tới.

Hoàng đế cau mày, muốn đạp cho một cước, cho dù trời sập xuống cũng không nên quấy rầy mộng đẹp của hắn.

“Hoàng thượng,” Thường An Khang vô cùng nhếch nhác, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, “Có người... có người làm phản...”

Làm phản?

Hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu: “Cái gì làm phản.”

Thường An Khang nuốt nước bọt: “Mưu phản... có người mưu phản rồi, Đô Ngu Hậu của Thị Vệ Ti... Vương Đàn phản rồi, giết phó chỉ huy sứ Mã Uy... đã đến bên này rồi, bọn chúng... bọn chúng là muốn... bắt Hoàng thượng người.”

Thường An Khang không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hoàng đế trợn to hai mắt, ngẩn người ra.

“Hoàng thượng, người...” Thường An Khang thấy vậy, cắn môi cầm ly trà bên cạnh lên hắt vào Hoàng đế.

Nước trà dội vào mặt, Hoàng đế run lập cập, cả người tỉnh táo lại: “Là kẻ nào? Tại sao Vương Đàn lại dám phản bội Trẫm, hắn là Đô Ngu Hậu của Trẫm, là người Trẫm tín nhiệm.”

Lúc hắn đăng cơ, Vương gia đi theo bên cạnh, hắn giao sự an toàn của mình cho Vương gia, là ban ân lớn nhất cho Vương gia.

Nhưng Vương gia lại phản hắn.

Vương gia là vì kẻ nào?

“Bọn chúng phản Trẫm rồi muốn lập ai? Thái tử? Hay là người cùng tông tộc.” Trừ những người này ra hắn không nghĩ được ra ai khác, chẳng lẽ là Triệu gia...

Trừ những người này ra, tất cả người có khả năng nhòm ngó hoàng vị đều đã bị hắn giết chết rồi, hắn đã không còn lo lắng gì nữa.

“Hoàng thượng, bây giờ phải đi mau thôi,” Thường An Khang hầu hạ Hoàng đế đi giày, “Chỉ cần bọn chúng không tìm được người, sẽ không thể tạo phản.”

Thường An Khang vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng huýt gió chói tai, cầu lửa nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt chiếu sáng xung quanh.

Thường An Khang nói: “Là Triệu chỉ huy sứ đang phát tín hiệu cho cấm quân, Hoàng thượng chỉ cần ra khỏi đây hội hợp với cấm quân bên ngoài, chỉ bằng đám Vương Đàn đó thì không thể làm gì được, qua một hai ngày phản loạn cũng sẽ lắng xuống...”

“Không thể nào,” Hoàng đế nghiến răng, “Vương Đàn dám làm như vậy, nhất định có quân chi viện, chúng ta phải quay về trong thành, sai cấm quân đóng cửa thành lại, tiếp theo... phải tử thủ kinh thành. Trẫm là Hoàng đế, chỉ cần có Hoàng đế là Trẫm ở đây, bất luận kẻ nào tấn công kinh thành đều là loạn thần tặc tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.