Chương 673TAI HOẠ
Từ Chính Nguyên nghe tiếng kêu gào bên ngoài, hẳn là không ít gia nhân chết, ông ta dựng hết tóc gáy lên, chỉ hy vọng những gia nhân kia không khai ra chỗ ông ta ẩn náu.
Từ gia bảo hộ bọn họ lâu như vậy, cũng đến lúc bọn họ nên báo ân rồi.
“Đập đi, không lấy được thì đập, không phải bọn chúng muốn tiền sao, ông đây sẽ không để lại cho chúng.”
Tiếng sơn phỉ truyền tới, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng đồ vỡ, mấy kẻ đó vừa đập vừa cười.
Từ Chính Nguyên thở hổn hển, những thứ bày trong nhà đều là tổ tiên truyền lại, giá trị bao nhiêu ông ta vô cùng rõ, không ngờ lại bị mất như vậy.
Sớm biết thế ông ta sẽ không đổi những trân châu kia, ông ta đúng là hồ đồ mù quáng rồi. Ông ta lập tức nghĩ đến Nhị thái thái, lúc ông ta muốn làm như vậy, thê tử lại không khuyên, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, thấy lợi ích rồi không thèm quan tâm gì nữa, bây giờ đổi lấy kết quả như vậy.
Từ Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.
“Phụ thân...” Sinh ca kéo kéo tay Từ Chính Nguyên: “Con sợ, liệu bọn chúng có xông vào không, cũng không biết mẫu thân và muội muội thế nào… con… con sợ.”
Từ Chính Nguyên bị doạ hồn bay phách lạc, hung ác nhìn con trai: “Đừng nói chuyện.” Nếu như bị sơn phỉ nghe thấy, bọn họ đều phải chết ở đây.
Sinh ca ngậm miệng lại, dường như không dám thở.
“Đốt đi… đốt cả đi…”
Bên ngoài lại có tiếng động.
“Tất cả các phòng đều đốt hết cho ta, ha ha, những kẻ này thường ngày làm mưa làm gió, khiến cho triều đình vây quét chúng ta khắp nơi, bây giờ cũng để cho bọn chúng nếm thử một chút sự lợi hại của ông đây.”
Từ Chính Nguyên ngửi thấy mùi khói nồng nặc.
Sơn phỉ đốt nhà rồi, khói không ngừng xông vào qua khe hở, trên trán Từ Chính Nguyên lập tức toát đầy mồ hôi, ba hồn bảy vía lập tức mất đi một nửa.
Ông ta sắp chết ở đây rồi, không bị sơn phỉ giết cũng sẽ bị đốt chết, nhà đá này sẽ là nơi vùi thân của ông ta.
“Khụ khụ,” Sinh ca bắt đầu ho.
Trong phòng bắt đầu trở nên rất nóng, râu tóc ông ta dường như cũng sắp cháy theo, lông măng trên người xoăn hết lại, cả người sắp tan ra ở chỗ này, cái này còn không quan trọng, khói dầy đặc kia làm ông ta sặc không thể thở nổi.
Phải ra ngoài, ông ta phải ra ngoài.
Không quan tâm được nhiều nữa, Từ Chính Nguyên đẩy cửa ra, mắt chỉ có thể nhìn thấy làn khói dầy đặc cách đó không xa bay tới, còn nán lại nữa, ông ta sẽ bị ngất ở đây.
Từ Chính Nguyên giơ tay kéo Sinh ca, vội vàng chạy không ngừng ra phía ngoài.
“Ôi, có người đi ra kìa.” Sơn phỉ nắm cây đuốc đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy Từ Chính Nguyên.
“Là vị lão gia.”
Từ Chính Nguyên nhìn thấy sơn phỉ hung thần ác sát kia, chân lập tức mềm nhũn, muốn chạy về phía trước, nhưng không có sức.
“Là một kẻ hèn nhát.”
Từ Chính Nguyên đang định cầu xin tha mạng, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng “bốp” một cái cả người đụng phải bậc thềm bên cạnh, máu tươi nóng nóng chảy từ đỉnh đầu ông ta xuống.
Sơn phỉ xách Sinh ca lên, Sinh ca sợ hãi kêu to: “Phụ thân, phụ thân… cứu con…”
Lời còn chưa nói hết, Từ Chính Nguyên chỉ thấy sơn phỉ vung tay lên, Sinh ca nhỏ bé lập tức lăn vào trong biển lửa.
Từ Chính Nguyên nếm được mùi vị chết chóc, những thổ phỉ này thật sự là giết người không chớp mắt, cho dù là một đứa bé cũng không buông tha, Từ Chính Nguyên vật lộn muốn chạy trốn, gắng sức bò về phía trước.
“Còn muốn đi.”
Sơn phỉ giống như đang trêu đùa một con rối, giương cao cương đao trong tay lên.
“Đừng giết ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho... ta đều...”
Sơn phỉ vung tay, chân ông ta lập tức bị đâm một đao, huyết dịch nóng hổi ướt đẫm cả quần.
“Những kẻ đó đi đâu rồi? Sao lại chỉ có mình ngươi? Nói cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Các ngươi muốn tìm ai? Tìm Từ Tùng Nguyên, tìm Cố Lang Hoa, bọn họ không ở đây, ta biết bọn họ đến Cố gia, các ngươi tha cho ta...” Từ Chính Nguyên co chân, khóc lên, “Từ Sĩ Nguyên là đệ đệ của ta, hắn là người bên cạnh Ninh Vương... các ngươi tha cho ta... tương lai ta nhất định...”
“Nói bậy nhiều như vậy.”
Sơn phỉ đá một cước vào mặt Từ Chính Nguyên, Từ Chính Nguyên chỉ cảm thấy mũi chân kia dường như cắm vào vành mắt ông ta, mắt phải của ông ta giống như trân châu trong con trai, trong chốc lát bị ép ra ngoài, máu nóng hổi rơi trên má ông ta.
Từ Chính Nguyên cố gắng mở mắt ra, nhưng chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người lắc lư, ngay sau đó cổ ông ta lạnh toát, đầu bị người ta nắm chặt lấy, ông ta có thể cảm giác được lưỡi đao sắc bén cắt da thịt mình ra.
Từ Chính Nguyên liều mạng muốn giãy giụa, nhưng đã không có chút khí lực nào...
...
Từ Nhị thái thái nhìn ánh lửa, cảm thấy mình đã biến thành một pho tượng.
Hết rồi, tất cả đều hết rồi.
Nhà của bà, lão gia, con của bà.
Mất hết rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Từ lão phu nhân nhìn Từ Nhị thái thái, “Tại sao những kẻ đó lại vào nhà chúng ta?”
Nhiều đạt quan hiển quý như vậy, tại sao lại là bọn họ.
Từ lão phu nhân nói: “Các ngươi có đưa hộp ra không?”
“Là lão gia,” Từ Nhị thái thái nói, “Là lão gia đổi trân châu, lão gia bị người ta lừa mấy ngàn lượng bạc, luôn canh cánh trong lòng, lão gia luôn tìm cơ hội... bán những thứ ngọc rẻ đó ra.”
Ông ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, nhưng kết quả lại là như vậy.
Từ lão phu nhân ngẩn người: “Ngươi nói cái gì?”
Từ Nhị thái thái thẫn thờ quay mặt lại: “Mẫu thân, người không nên giao cái nhà này cho lão gia, nếu như đại ca đại tẩu ở đây, Từ gia chúng ta sẽ không bị thế này.”
Từ lão phu nhân giơ tay lên tát vào mặt Từ Nhị thái thái.
Nhưng Từ Nhị thái thái không hề phản ứng, bà không cảm thấy đau đớn, tất cả mọi chuyện trước mắt đã khiến cho người không có cảm giác đau, bà muốn xông ra tìm Sinh ca của bà.
Nhưng bà không dám.
Chờ đợi lại dằn vặt như vậy.
Đến khi kia tiếng kêu gào xa rồi, những người làm cũ của Từ gia bắt đầu cẩn thận đi ra ngoài xem tình hình.
Hồi lâu, lão quản sự tiến lên bẩm báo: “Có lẽ là quan binh triều đình tới rồi, những sơn phỉ kia đi về phía tây.”
Từ lão phu nhân vội giơ tay ra: “Mau…mau quay về xem xem.”
Lão quản sự thấp giọng nói: “Có cần sai người đi tìm Đại lão gia không, trong nhà xảy ra chuyện thế này... thêm người thêm sức.”
Trên mặt Từ lão phu nhân tràn đầy vẻ oán hận: “Nếu nó còn phần hiếu tâm này, thì nên mang Hàng thị trở lại, nó đối với người mẫu thân ta như vậy, còn muốn ta đi cầu nó chắc, chỉ cần Chính Nguyên không sao...” Bà ta bây giờ chỉ cầu Chính Nguyên không sao.
Từ lão phu nhân không nói thêm nữa, dẫn người đi về Từ gia.
Từ gia đã là một mảnh bừa bộn, khói dầy đặc vây quanh viện vốn đã không nhìn ra hình dáng.
Từ lão phu nhân đau lòng, kinh thành mặc dù không phải là tổ trạch, nhưng rất nhiều vật trong nhà đều là mang từ tổ trạch tới, đây vẫn là thứ yếu, viện đã thành tình hình như vậy rồi, người tám phần cũng lành ít dữ nhiều.
Từ lão phu nhân đang sốt ruột, chỉ nghe Quản sự cách đó không xa kêu lên một tiếng: “Đây... Nhị lão gia...”
Từ lão phu nhân không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy hạ nhân bên cạnh ra, bước nhanh về phía trước, ngước mắt lên, nhìn thấy có một người đứng trước cửa nguyệt lượng cách đó không xa.
Không, nói chính xác là một người trần truồng bị treo ở đó.
Cả người trên dưới đều đầm đìa máu tươi, trên mặt máu thịt lẫn lộn, mắt nhắm chặt lại, thông qua ngũ quan vặn vẹo kia có thể lờ mờ nhận ra hình dáng của Từ Chính Nguyên.
Bị treo không nhúc nhích như vậy, không biết là chết hay sống.
Đầu óc Từ lão phu nhân dường như muốn nổ tung, suýt nữa ngất xỉu: “Mau… mau… mau...” Mau đưa Chính Nguyên xuống.
Nhưng bà ta há miệng trống không, không nói ra nổi câu sau.