Chương 679THÂN PHẬN HOÀNG THẤT
Thọ Vương Thế tử phi cuối cùng không nhịn được nói: “Chúng ta đều là phu nhân, việc có thể làm rốt cuộc cũng không nhiều.”
Lang Hoa cười nói: “Xử lý việc nhà trong, sắp xếp nhân thủ có việc nào không phải là do phu nhân làm.”
Ánh mắt Thọ Vương Thế tử phi hơi sầm xuống: “Bùi Tứ nãi nãi nói có lý.”
Lang Hoa nói: “Nếu như có thể chỉnh đốn cả nhà, dựa theo hộ tịch bố trí nạn dân, lại đi dọn dẹp đông thành, như vậy sẽ kịp trước mùa mưa đến, thu xếp ổn thỏa tất cả.”
Thư Vương phi giơ tay ra kéo Từ Quận vương phi: “Còn có những bánh thuốc kia…”
“Đúng đúng đúng,” Từ Quận vương phi lập tức tiếp lời, “Nếu như người làm bánh thuốc không đủ, Bùi Tứ nãi nãi cứ nói.”
Nghe được hai chữ bánh thuốc, ánh mắt Từ Quận vương phi và Thư Vương phi sáng lên.
Thọ Vương Thế tử phi không khỏi than thở trong lòng, bây giờ trong kinh ai ai cũng muốn tự vệ, Thư Vương phi dẫn các nàng tới là muốn sớm lấy được bánh thuốc.
“Bánh thuốc dễ làm,” Lang Hoa phất phất bụi bặm trên người, “Ta đang định qua đó xem xem, Vương phi nếu như cảm thấy hứng thú thì đi cùng ta đi.”
Thư Vương phi lập tức cười nói: “Vậy đương nhiên là tốt rồi.”
“Ta cũng đi,” Từ Quận vương phi sợ bị bỏ lại, “Ta cũng tò mò, bánh thuốc này rốt cuộc làm thế nào.”
Mấy người cùng nhau lên xe ngựa.
Xe ngựa từ từ đi về phía tới trước, Thọ Vương Thế tử phi nhìn Lang Hoa, chỉ cảm thấy mắt nàng vô cùng trong suốt, giống như hồ nước khẽ hiện lên ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Mấy người đến phía trước một căn nhà, Lang Hoa vén rèm lên, liền nghe bên ngoài có người nói: “Thế này sao được, phải theo Tứ nãi nãi nói mà làm, không được sai một ly nào cả.”
Từ Quận vương phi và Thọ Vương Thế tử phi nhìn nhau một cái.
Thư Vương phi không nhịn được nói: “Đây là ai thế? Trong trạch viện có nam tử sao?”
Thọ Vương Thế tử phi cảm thấy Thư Vương phi vừa tốt tính vừa buồn cười, nơi như vậy làm sao có thể không có nam tử, điều các nàng hẳn nên quan tâm, đó là người này là ai.
“Là cha chồng của ta,” Lang Hoa nói, “Mấy ngày nay luôn ở bên này giúp ta.”
Từ Quận vương phi cười nói: “Hoá ra là Bùi đại nhân.”
Lang Hoa xuống xe trước.
Mấy vị Vương phi đi theo sau lưng nàng, thấy người đi vào viện, Bùi Tư Thông lập tức tiến lên đón.
Lang Hoa tiến lên hành lễ, nhưng Bùi Tư Thông dường như hơi khom khom người, cũng không đứng ở chỗ cũ thản nhiên nhận lễ nghi này.
Thọ Vương Thế tử phi khẽ nhướng mày.
Bùi Tư Thông đưa bánh thuốc trong tay cho Lang Hoa: “Con xem xem có đúng không, ta trông coi lang trung thả dược liệu và lá trà vào, không sai chút nào.”
Bùi Tư Thông nhìn chằm chằm Lang Hoa, dáng vẻ vô cùng căng thẳng, dường như sợ mình làm sai, vì vậy ngay cả đám người Thọ Vương Thế tử phi cũng quẳng sang bên cạnh.
“Phụ thân,” Lang Hoa nhắc nhở Bùi Tư Thông, “Thư Vương phi, Từ Quận vương phi và Thọ Vương Thế tử phi tới, mọi người cũng muốn xem bánh thuốc này.”
Bùi Tư Thông lập tức nhìn về phía đám người Thọ Vương Thế tử phi, trong ánh mắt có vẻ cảnh giác khiến cho người ta khó mà phát giác.
Mọi người hành lễ chào nhau.
Ánh mắt Thư Vương phi lập tức bị bánh thuốc thu hút: “Đây chính là bánh thuốc? Bánh mọi người từng ăn ở Trấn Giang đúng không?”
Lang Hoa gật gật đầu: “Đúng… chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Tư Thông đã nói: “Là một vị cao tăng dạy cho Lang Hoa, Hồ tiên sinh lại phối dược liệu, thấy thời tiết càng ngày càng nóng, dùng bánh thuốc như vậy phòng dịch chứng luôn không sai.”
“Lang Hoa,” Thư Vương phi kéo tay Lang Hoa, “Bánh thuốc này làm xong, phải lập tức phát xuống nhé…”
Thư Vương phi kéo Lang Hoa nói không ngừng, Thọ Vương Thế tử phi cẩn thận nhìn xung quanh.
“Nơi này nhiều người qua lại, mời mấy vị Vương phi đến trong nhà nói chuyện đi.” Bùi Tư Thông nói xong quay đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị xe.
Thư Vương phi cười nói: “Xem xem ta quên cả giờ giấc rồi, Lang Hoa mới từ Vệ sở ra, nhất định rất mệt mỏi, ngày khác chúng ta hãy tới đi!”
Từ Quận vương phi gật đầu theo, mấy người cùng ngồi lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, Lang Hoa và Bùi Tư Thông đến nơi yên tĩnh nói chuyện.
“Thọ Vương Thế tử phi là tới nghe ngóng tin tức,” Trên mặt Bùi Tư Thông có vẻ hưng phấn, “Xem ra họ hàng hoàng thất cũng ngồi không yên rồi.”
Thời gian kinh thành bị bao vây càng dài, tất cả mọi người lại càng sốt ruột, Ninh Vương dùng “bình phản”, “cần vương” làm lý do chiêu binh mãi mã bên ngoài. Rất nhiều quan viên địa phương không rõ chân tướng, vừa không dám tin Ninh Vương, vừa sợ tất cả những thứ này là thật, đến khi Ninh Vương leo lên Hoàng vị, bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt.
Người duy nhất có thể giải quyết mọi chuyện chỉ có Bùi Khởi Đường.
Con trai của Khánh Vương có giết chết Hoàng thượng, có phản loạn hay không, Ninh Vương nói cũng không có ý nghĩa gì, Hoàng đế và Bùi Khởi Đường nói mới tính.
Lang Hoa nói: “Con nghĩ nếu như có thể có một lý do chính đáng khiến cho Khởi Đường hồi kinh cứu giá, như vậy Khởi Đường có thể xoay sở càng nhiều binh mã hơn để nhanh chóng kết thúc chiến sự ở Quảng Nam. Hoàng đế bị Ninh Vương hãm chân, muốn Khởi Đường tới giải vây, bất đắc dĩ chỉ có thể thừa nhận thân phận của Khởi Đường. Đến lúc đó Khởi Đường lập được công lớn, từ nay về sau cũng sẽ không có ai nghi ngờ chàng nữa.”
Bùi Tư Thông nghe mà tim đập loạn lên: “Nhưng sau khi chuyện của Ninh Vương lắng xuống, Hoàng thượng quay đầu muốn đối phó Khởi Đường thì phải làm thế nào?”
Lang Hoa nói: “Chúng ta phải nhân cơ hội này, nắm chặt lấy Quảng Nam và Giang Chiết, khiến cho Hoàng thượng không dám tùy tiện có ý nghĩ gì với chúng ta, nếu không thì hai bên đều chịu thiệt.”
Phải nắm quyền chủ động ở trong tay mình, không thể lại dè dặt mặc cho người khác thao túng như vậy nữa, cho dù bây giờ Bùi Khởi Đường không thể đoạt ngôi vị Hoàng đế, cũng phải thừa cơ vùng dậy làm chủ một phương.
Đây chính là suy tính của nàng.
“Được,” Ánh mắt Bùi Tư Thông phát sáng, “Cứ chờ như vậy, ngược lại không bằng dốc sức tranh giành đi.” Ông đã đợi lâu như vậy rồi, còn không phải là đợi cơ hội như vậy sao.
Bùi Tư Thông nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
“Đợi,” Lang Hoa nhìn lên bầu trời, “Dòng họ hoàng thất đã không nhịn được đến thăm dò tin tức, đạt quan hiển quý trong kinh hẳn cũng sẽ suy nghĩ như vậy. Nếu như có biến số gì nữa, sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ hoảng hốt lo sợ, đến lúc đó Hoàng thượng không muốn làm như vậy, tất sẽ có người ép ông ta làm.”
Nàng không biết mình nghĩ như vậy có đúng hay không, may mà Ninh Vương và Bùi Khởi Đường là đối thủ, nếu không bọn họ cũng không thể chờ được cơ hội như vậy.
...
Phủ Thọ Vương.
Thọ Vương Thế tử phi nói lại những gì nhìn thấy nghe thấy cho Thọ Vương.
Lão Thọ Vương nằm ở trên giường mềm giống như đang ngủ.
“Con dâu cảm thấy không sai,” Thọ Vương Thế tử phi nói, “Những lời đồn đại bên ngoài kia đều là thật, nếu không một người cha chồng cho dù có yêu thích con dâu đi nữa, cũng không đến nổi không dám nhận lễ của nàng ta. Cách giải thích duy nhất chỉ có Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương, đích thực là hoàng thân quốc thích.”
Nghe đến câu này, lão Thọ Vương nhấc mí mắt lên, trong đôi mắt mơ màng lộ ra ánh sáng nhàn nhạt: “Lão Tam còn lưu lại con nối dõi à.”
Nói tới đây, lão Thọ Vương thở dài, “Trước đây triều đình phân hoàng thất ra thành phiên vương, trừ quản lý địa phương ra, cũng là để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, nếu như Khánh Vương còn sống, Ninh Vương cũng không dám gióng trống khua chiêng tạo phản như vậy.”
“Ninh Vương phản rồi không quan trọng, trừ cấm quân trong tay Hoàng thượng ra, ai còn có thể khởi binh cứu giá? Không có sự chỉ huy của Hoàng đế, cấm quân địa phương sẽ tản mạn ra,” Lão Thọ Vương ho khan hai tiếng, “Hoàng thượng giết tất cả huynh đệ vì củng cố Hoàng vị nhưng cũng tự tay cắt đứt hậu viện của mình.”