Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 711: Chương 711




Chương 711NGƯƠI CHỈ CÓ THỂ LÀM MỘT KẺ NGU Vương Đàn là Đô Ngu Hậu của Thị Vệ Ti, lúc Hoàng đế ở hành cung hắn đột nhiên khởi sự, giết Chỉ huy phó Sử Mã Uy, dẫn người của Thị Vệ Ti vào cung tra soát tung tích của Hoàng đế. Nếu không phải Chỉ huy sứ Triệu Liêu kịp thời cứu giá, Vương Đàn đã đắc thủ rồi.

Lang Hoa nhìn Bùi Tư Thông: “Phụ thân, con phải đến Pháp Thông tự một chuyến

“Pháp Thông tự?” Bùi Tư Thông không hiểu, “Nơi đó là chỗ giam họ hàng hoàng thất phạm sai lầm, con đến đó làm gì? Liệu có nguy hiểm không?”

Lang Hoa nhìn ra ngoài thành: “Đợi con trở lại sẽ nói rõ với phụ thân, con sẽ dẫn Vân Thường và Ngô Đồng qua đó.”

Bùi Tư Thông gật gật đầu.

Lang Hoa dặn dò Tiêu Ấp: “Đến phủ Thọ Vương một chuyến, nói ta có chuyện muốn gặp Ninh Vương phi, xin Thọ Vương gia giúp đỡ.” Lang Hoa đưa danh thiếp qua, “Thọ Vương gia hỏi, thì ngươi cứ nói Vương gia nhà chúng ta dẫn mấy trăm người đối chiến với Ninh Vương, chuyện gấp tòng quyền, ta không đến nhà giải thích được, chờ ngày sau sẽ đến tiếp kiến.”

Tiêu Ấp lập tức cầm danh thiếp đến phủ Thọ Vương.

Lang Hoa đến Pháp Thông tự liền xuống xe, Thọ Vương Thế tử phi lập tức tiến lên đón Lang Hoa làm lễ: “Khánh Vương phi, lão Vương gia nhà ta sai ta đến giúp đỡ. Khánh Vương phi muốn chúng ta làm gì cứ việc dặn dò là được.” Khánh Vương đến cần vương giải quyết nguy hiểm ở kinh thành, Khánh Vương phi chẳng qua là muốn đến Pháp Thông tự, cho dù mời lão Vương gia vào cung xin ân điển gì, bọn họ cũng phải dùng hết toàn lực giúp đỡ.

Lang Hoa đáp lễ nói: “Làm phiền Thế tử phi rồi.”

Hai người vào nhà, Thọ Vương Thế tử phi thấp giọng nói: “Khánh Vương phi tới gặp Hàn thị là vì chuyện gì? Trước đây nghe nói Ninh Vương mưu phản rồi, Hàn thị muốn gặp lão Vương gia nhà chúng ta, nhưng chính trị đang lúc rối ren, lão Vương gia nhà ta cũng không rảnh, nên không nhận lời, mấy ngày nay ngược lại không có động tĩnh gì.”

Ninh Vương phi phạm sai lầm, nhưng không đáng tội chết, Thọ Vương ra mặt nhốt nàng ta ở Pháp Thông tự. Mỗi ngày cùng hạ nhân cày cấy đất của tổ tông, phụng dưỡng cúng tế tổ tiên Tề thị, đến tối sẽ bị nhốt vào phòng sơ sài. Mỗi ngày đều sẽ có bà tử tới dạy nàng ta các loại quy củ. Nói là dạy quy củ, thật ra thì là cố ý làm khó, chép từng cuốn từng cuốn nữ tứ thư, đọc từng lần từng lần kinh văn, cứ nhốt trong viện này đến chết mới thôi.

Vốn dĩ là họ hàng hoàng thất, bây giờ đến một hạ nhân cũng không bằng.

“Đi tới nơi này, chịu đựng trên ba đến năm năm cơ bản là sẽ mất, bởi vì không chịu nổi khổ cực này,” Thọ Vương Thế tử phi thở dài, “Trừ phi là Hoàng thượng ân điển, có thể sẽ để những con cái của hoàng tộc phạm sai lầm kia hôn phối, có điều cũng sẽ không có nhân duyên tốt gì cả.”

Gió thổi qua, trong viện tiêu điều, loáng thoáng dường như có tiếng nghẹn ngào, đi lại khắp nơi đều là cung nhân lớn tuổi. Những cung nhân này ở trong cung cả đời, có vài người không muốn trở về nhà liền ở đây nhậm chức. Lo lắng sợ hãi làm nô tỳ cả đời, quay đầu lại vẫn là uổng công, trong lòng lão cung nhân đương nhiên cũng có buồn khổ, cho nên thường ngày sẽ lấy những họ hàng hoàng thất phạm sai lầm này ra mà trút giận.

Có lẽ đây chính là một loại thiện ác hữu báo.

“Hàn thị ở ngay viện phía trước,” Cung nhân niềm nở tiến lên bẩm báo, “Vài ngày trước nàng ta ầm ĩ muốn gặp Thọ Vương gia, được chúng nô tỳ khuyên mấy câu. Nếu đã tới nơi này thì phải tĩnh tâm hối lỗi, nếu không há chẳng phải là thẹn với hoàng ân, đổi thành người khác chỉ sợ sớm đã đưa vào đại lao hoặc là giáo phường rồi. Nói chung công sức không phụ người có lòng, Hàn thị này hiểu biết rồi, mấy ngày nay cũng không ầm ĩ nữa.”

Cung nhân dè dặt nhìn Lang Hoa: “Nói cho cùng Hàn thị này còn có cái gì mà không biết đủ, Ninh Vương mưu phản, nàng ta là nữ quyến của phủ Ninh Vương, triều đình cho dù lập tức xử tử nàng ta cũng không quá đáng, trước đây gia quyến của Huệ Vương còn không phải là như vậy sao... nàng ta...”

Lang Hoa nghĩ đến gia quyến của Khánh Vương, trước kia cũng là bị nhốt ở nơi này, cuối cùng chờ xử lý.

Thấy ánh mắt Lang Hoa nặng nề, sắc mặt cung nhân khẽ biến, không dám nói gì nữa.

Cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra, trong phòng truyền tới tiếng the thé của cung nhân: “Hàn thị dậy đi, Khánh Vương phi và Thọ Vương Thế tử phi có lời hỏi ngươi.”

“Hai vị Vương phi vẫn là đừng đi vào, bên trong rất bẩn thỉu,” Cung nhân nói rồi phất phất tay áo dường như muốn xua đi mùi mốc thối trong phòng truyền ra, “Chúng nô tì dẫn Hàn thị tới sân.”

Nói rồi trong phòng truyền tới tiếng bước chân, hai bà tử to khoẻ dẫn một người ra sân, ném xuống đất.

Người nọ mặc áo màu xám cũ nát, trên tóc dính đầy lá cỏ khô, tóc dài dưới ánh mặt trời đã hoa râm quá nửa, trên trán xuất hiện nếp nhăn giống như bà lão, da vàng bủng, đôi mắt đần độn không có bất cứ ánh sáng nào. Lang Hoa thoạt nhìn qua gần như không nhận ra đó là Ninh Vương phi trước đây.

Tình hình lần đầu tiên gặp Ninh Vương phi thoáng hiện trong đầu, trong chớp mắt trời đất đã đảo lộn.

“Hàn thị,” Thọ Vương Thế tử phi nói trước, “Khánh Vương phi có lời muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật.”

Khánh Vương phi.

“Khánh Vương phi, Khánh Vương phi...” Ba chữ này rõ nét truyền vào trong tai Hàn thị, Hàn thị không nhịn được lặp đi lặp lại, “Khánh Vương phi...” Nàng ta mù mờ ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời chói mắt khiến cho Hàn thị nheo mắt lại, hồi lâu nàng ta mới nhìn rõ người trước mắt.

Rõ ràng là nữ tử Giang Nam dịu dàng, xinh đẹp, nhưng trong dung mạo lại chứa khí khái anh hùng, đôi mắt trong suốt thấy đáy, môi khẽ cong lên như bông gòn, mang theo mấy phần ung dung.

Cố Lang Hoa.

Nàng ta lần đầu tiên gặp Cố Lang Hoa đã biết nữ hài tử này không giống bình thường, cho nên nghe nói huynh trưởng thân thiết với Cố Lang Hoa, nàng ta lập tức phòng bị, sợ Cố Lang Hoa thay thế Triệu thị ngu xuẩn kia, quản lý cả phủ Vinh Quốc Công. Một nữ hài tử muốn giành được tôn vinh, trừ xuất thân ra chính là phải gả cho một phu quân tốt, gặp được ca ca là may mắn lớn nhất của Cố Lang Hoa, đáng tiếc mọi chuyện thất bại trong tay nàng ta.

“Ha ha,” Hàn thị không nhịn được bật cười, “Ngươi là Khánh Vương phi?”

Ai có thể ngờ, Cố Lang Hoa không làm Vinh Quốc Công phu nhân nhưng lại làm Khánh Vương phi, nàng ta không phải đang nằm mơ chứ, Khánh Vương đã bị tịch thu tài sản giết chết cả nhà đó còn được khôi phục Vương tước.

“Hàn thị,” Lang Hoa mở miệng nói, “Ngươi có biết Ninh Vương mưu phản rồi không?”

Huyết dịch toàn thân Hàn thị dường như trong chốc lát bị rút cạn.

“A Nguyễn, A Nguyễn.” Tiếng Ninh Vương vang lên bên tai Hàn thị.

“A Nguyễn tốt nhất, ta thích A Nguyễn nhất.”

Đêm tân hôn nàng ta ngồi ở trong phòng, khổ sở chờ đợi Ninh Vương, trong lòng nàng ta thấp thỏm bất an bởi vì Từ Như Tịnh.

Nàng ta không biết Ninh Vương có thể buông Từ Như Tịnh xuống mà ở bên nàng ta hay không, nàng ta cũng không biết tại sao mình sẽ thích Vương gia ngốc này, có lẽ là bởi vì hắn cười như trẻ con vậy, khẽ lắc tay nàng ta luôn miệng gọi nàng ta là “A Nguyễn”.

A Nguyễn, nàng ta cũng là khi đó mới phát hiện, hoá ra tên nàng ta dễ nghe như vậy.

Lúc tân hôn ma ma dặn dò rất nhiều chuyện, nhưng chờ đợi nàng ta lại là Ninh Vương tay trong tay kề vai nằm ở trên giường, Ninh Vương ngủ say còn nàng ta thì trằn trọc.

Cầu cũng không được, khi thức khi ngủ đều tưởng nhớ. Hoá ra lại là mùi vị này.

Nàng ta khuyên mình, Ninh Vương không phải là không thích nàng ta, Ninh Vương chỉ là tính tình như trẻ con, không hiểu được chuyện giữa nam và nữ, nàng ta chỉ có thể từ từ chờ đợi.

Nàng ta thậm chí đi thỉnh cầu ma ma, chủ động gần gũi với Ninh Vương, nhưng giây phút cuối cùng Ninh Vương khóc lên, kinh động hạ nhân trong phòng, làm nàng ta vô cùng xấu hổ. Nàng ta thật ra chỉ là một lòng một dạ muốn một đứa con, đứa con thuộc về nàng ta và Ninh Vương, có đứa con này rồi phủ Ninh Vương mới hoàn chỉnh, Ninh Vương tương lai cũng sẽ có chỗ để dựa vào.

Ninh Vương mỗi lần bị Hoàng đế trách phạt ở trong cung, trái tim nàng ta giống như bị khoét cho đau đớn vậy. Nàng ta từng thấy thảm trạng của phủ Huệ Vương, Khánh Vương, rất sợ Hoàng thượng giơ tay đến phủ Ninh Vương. Ninh Vương mỗi lần không ai giúp đỡ đều siết chặt tay nàng ta, nàng ta lúc đó vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ bản thân không có năng lực bảo vệ cho cả vương phủ. Nàng ta mặc dù là con gái của Hàn gia nhưng phủ Vinh Quốc Công lại ở trong tay đại ca. Nàng ta không có cách nào khiến đại ca ủng hộ Ninh Vương, cho nên nàng ta chỉ có thể tìm đến mộ phủ* Vương gia của Sơn Tây, xin phụ tá tìm cách giúp Ninh Vương.

* Nơi làm việc của tướng soái

Tất cả vốn dĩ đều thuận lợi như vậy nhưng lại va phải tay Cố Lang Hoa. Bất kể sống hay chết nàng ta đều nhận, nàng ta chỉ cầu xin đừng liên luỵ đến Ninh Vương gia, bởi vì Ninh Vương gia không biết gì cả, hắn chỉ là một đứa bé vô tội. Tất cả nghiệp chướng đều là do nàng ta gây nên, đều vì nàng ta muốn bảo vệ phủ Ninh Vương.

Lang Hoa cúi đầu xuống: “Hàn thị, ngươi có lẽ cũng biết Ninh Vương luôn lợi dụng ngươi, ta chỉ là không hiểu tại sao Ninh Vương lại chọn ngươi. Ngươi rốt cuộc có liên quan gì với Ninh Vương, với Từ Như Tịnh?”

Hàn thị rùng mình, răng không nhịn được phát run, môi nàng ta khép rồi lại mở. Từ Như Tịnh, nàng ta cẩn thận suy nghĩ, tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Có lẽ là vì cái chết của Từ Như Tịnh có chút liên quan đến nàng ta. Năm đó nàng ta ghét thứ nữ Từ Như Tịnh này ra vào trong cung, liền cố ý sai nội thị giả truyền tin tức kêu Từ Như Tịnh đến cung của Triệu thị, như vậy Từ Như Tịnh nhất định sẽ bị trách phạt quấy nhiễu thánh giá.

Nàng ta chỉ là muốn dạy dỗ Từ Như Tịnh, nhưng không ngờ Từ Như Tịnh lại chết ở trong hồ nước. Từ đó về sau nàng ta cũng kinh hồn bạt vía, mãi rất lâu mới vượt qua được, cách nửa năm sau nàng ta lại vào cung, gặp Ninh Vương ở Từ Ninh Cung.

Ngày đó, lúc Ninh Vương nhìn nàng ta lộ nụ cười xán lạn, giơ tay ném cho nàng ta một quả bóng tuyết, tuyết rơi lên người nàng ta sau đó bắn tung toé ra.

Một màn đó đẹp như vậy, khiến cho người ta yêu thích như vậy.

Đến nỗi nàng ta làm sao cũng không nghĩ đến, Ninh Vương là đang báo thù cho Từ Như Tịnh.

Hoá ra tất cả đều là giả, sự yêu mến, dựa vào, lúc gặp phải nguy hiểm nhờ nàng ta giúp đỡ của Ninh Vương, chẳng qua đều là đang lợi dụng nàng ta. Tại sao một người có thể tàn nhẫn như vậy, có thể đùa giỡn một người khác trong lòng bàn tay như vậy?

Nếu như nàng ta chết rồi, nàng ta sẽ không biết tất cả chân tướng.

Hàn thị ngửa mặt lên: “Ngươi đến đây, chính là đến cười nhạo ta, xem ta bi thảm thế nào đúng không? Vậy ngươi làm được rồi đấy, hoá ra ta mới là người ngốc nhất trên đời này.”

“Ta cuồng dại giao phó sai người, ta tự hại chính mình.” Nghĩ lại những chuyện năm đó nàng ta làm cho Ninh Vương, nàng ta liền cảm thấy chán ghét. Khi nàng ta tính toán cầu hoan, khi nàng ta đấu tranh chống lại cho hắn, khi nàng ta không tiếc tìm cái chết để bảo toàn cho Ninh Vương, Ninh Vương lại đứng ở trong góc lạnh lùng nhìn tất cả, tâm tình chán ghét, buồn cười, vui sướng...

Hàn thị đỡ chặt ngực, tất cả những gì tốt đẹp ầm ầm sụp đổ, nàng ta cuối cùng nếm được mùi vị sống không bằng chết.

“Ta không phải đến để cười nhạo ngươi,” Lang Hoa cúi xuống, “Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, nếu như có cơ hội biến Ninh Vương thành Vương gia ngốc, ngươi có nguyện ý hay không?”

“Một Vương gia ngốc giống như đứa trẻ, sẽ không mưu phản, sẽ không tính toán, chỉ đi theo bên cạnh ngươi.”

Hàn thị trợn to hai mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Lang Hoa gật gật đầu: “Ngươi chỉ là gả cho một Vương gia ngốc, không phải là Ninh Vương mưu phản, lúc Vương gia ngốc kia ở trong cung với Thái hậu, cung điện bị người ta phóng hoả, hắn đã bị thiêu chết ở trong cung. Ngươi mặc dù phạm sai lầm, nhưng Hoàng thượng niệm tình ngươi lập được công lớn, lấy công chuộc tội, cho phép ngươi trở lại phủ Ninh Vương, là tái giá hay là cả đời trông coi trong vương phủ, đó là chuyện của ngươi.”

Ngũ quan Hàn thị vặn vẹo, trong mắt là vẻ khó tin: “Điều này làm sao có thể, Ninh Vương mưu phản ở bên ngoài... Hắn đang ở bên ngoài, không bị thiêu chết ở trong cung...”

“Vậy sao?” Lang Hoa nói, “Linh cữu của Ninh Vương rất nhanh sẽ nhập táng rồi, ngươi là quả phụ của Ninh Vương, rốt cuộc ai là Ninh Vương, ngươi rõ hơn ai hết.”

Ninh Vương đã chết rồi, hắn đã chết rồi.

Ninh Vương của nàng ta.

Hàn thị vật lộn muốn đứng lên, thử mấy lần đều loạng choạng ngã xuống, nhưng Lang Hoa lại không tiến lên đỡ, cho đến khi Hàn thị tự mình đứng thẳng được.

Con ngươi màu xám kia của Hàn thị lại có chút ánh sáng: “Mặc dù thiếp thân có tội, với tư cách là quả phụ, cũng nên chịu tang cho Ninh Vương.

Lang Hoa gật gật đầu: “Ta kêu người hầu hạ ngươi rửa mặt chải đầu.”

Hàn thị cúi đầu xuống: “Thiếp thân tạ Khánh Vương phi.”

Bà tử bên cạnh hiển nhiên không ngờ sự tình sẽ biến hóa như vậy, nhìn nhau không dám tiến lên giơ tay ra.

Thọ Vương Thế tử phi cũng hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Nghe thấy lời của Khánh Vương phi chưa ? Dẫn Hàn thị đi rửa mặt chải đầu thay y phục đi.”

Mấy bà tử không dám sơ suất vội vàng đáp lời đến đỡ Hàn thị.

Hàn thị bị dẫn đi rồi, Thọ Vương Thế tử phi mới nhìn Lang Hoa: “Khánh Vương phi đây là vì sao? Ninh Vương...”

Lang Hoa nói: “Không có Ninh Vương gì cả, Ninh Vương đã chết rồi, người đã chết thì mưu phản thế nào, nói cho cùng là có người giả vương.”

Mọi người đều gặp Vương gia ngốc rồi, người Vương Đàn phù trợ, ai biết là từ đâu ra.

“Lửa trong cung cũng là cấm vệ phóng ra, sớm đã có chứng minh,” Lang Hoa nhìn Thọ Vương Thế tử phi, “Họ hàng hoàng thất đều vội về chịu tang, cấm vệ phóng hỏa cũng bắt vào ngục giam rồi... đang yên đang lành làm sao lại chui ra một Ninh Vương, Thọ Vương Thế tử phi người nói có đúng không?”

Thọ Vương Thế tử phi thở gấp, ánh mắt dần dần trong sáng: “Đúng, Khánh Vương phi nói đúng, ta cũng cảm thấy kỳ quái, trên đời này chẳng lẽ lại có hai Ninh Vương.”

Trên đời này đương nhiên không có hai Ninh Vương.

Chỉ có một Ninh Vương ngốc, hắn diễn nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ có thể làm một kẻ ngốc, trên sách sử cũng chỉ ghi lại như vậy. Trên đời này không có loạn Ninh Vương gì cả, chỉ có loạn Vương Đàn.

Nửa tiếng sau, Hàn thị để người dìu ra, nàng ta đã thay toàn thân đồ tang, tóc chải vô cùng chỉnh tề, giữa tóc mai cài một bông hoa trắng, cả người nhìn mặc dù vẫn tiều tuỵ, tang thương như vậy, nhưng đã hoàn toàn khác vừa rồi, bởi vì trên người Hàn thị đã có thêm mấy phần sức sống.

Hàn thị đi tới bên cạnh Lang Hoa hành lễ: “Là quả phụ của Ninh Vương, bây giờ xảy ra chuyện này, ta cũng nên đứng ra làm sáng tỏ tất cả, tránh cho mọi người bị kẻ gian lừa dối.”

Trên mặt Hàn thị hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Ninh Vương lấy nàng ta vì hành hạ nàng ta, nhưng nhất định không ngờ có một ngày, hắn phải dựa vào nàng ta để chứng thực thân phận Ninh Vương.

Không ngờ, bọn họ lại có ràng buộc như vậy, đã định trước đời này phải dây dưa đến chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.