Chương 724NGĂN CẢN
Lục Anh quay đầu lại, Diêu ma ma bên cạnh Mẫn Giang Thần vừa nói vừa nghẹn ngào: “Nô tỳ cũng nói thẳng, Đại tiểu thư là tâm tư gì Tam gia hẳn biết rõ. Lão gia xảy ra chuyện, Đại tiểu thư hầu hạ ở bên giường, lão gia hôn mê mấy lần nhắc đến Lưu giáo úy. Đại tiểu thư nghe rõ ràng, biết lão gia không yên tâm cho người, cho nên... cho nên đáp ứng mối hôn sự này, sắp gả cho Lưu giáo úy rồi.”
Trước đây Mẫn Hoài vừa ý mối hôn sự Lưu gia này, muốn gả Mẫn Giang Thần qua, chỉ là Mẫn Giang Thần không chịu đáp ứng.
Ánh mắt Lục Anh khẽ thẫm lại, từ Trấn Giang đến kinh thành, Mẫn Giang Thần giúp hắn không ít việc. Giống như hạ nhân của Mẫn gia nói, hắn cũng biết rõ tâm tư của Mẫn Giang Thần. Tử Thần ở trước mặt hắn không chỉ nói một lần, Mẫn Giang Thần chống lại Mẫn đại nhân như thế nào. Hắn đối với Mẫn Giang Thần cũng không phản cảm, thậm chí nghĩ tới những lời đồn trước đây, nếu như Mẫn gia bằng lòng hắn cũng sẽ lấy Mẫn Giang Thần.
Diêu ma ma nhìn Lục Anh, trên mặt tràn đầy trông đợi, nếu như Lục Tam gia chịu mở miệng ngăn cản, ít nhất chứng minh đối với Đại tiểu thư còn có mấy phần tâm tư.
Lục Anh suy nghĩ: “Nói với Tử Thần một tiếng, ta ở đây chờ huynh ấy.”
Không có lời gì khác nữa.
Diêu ma ma cúi đầu xuống đáp một tiếng, tâm tư của Lục Tam gia không ai đoán ra được.
Trong phút chốc, Mẫn Tử Thần đã đến trước mặt Lục Anh.
Ánh mắt Mẫn Tử Thần rời rạc, sắc mặt tái nhợt, dường như không hứng thú với bất cứ cái gì.
Lục Anh vỗ một chưởng lên vai Mẫn Tử Thần: “Việc đã đến nước này, huynh là con trai trưởng của Mẫn gia, phải phấn chấn lại mới có thể chống đỡ nổi cái nhà này.”
Trong mắt Mẫn Tử Thần có thêm chút ánh sáng, nhưng vẫn suy sụp: “Ta... biết... chỉ là phụ thân...” Nghẹn ngào không nói tiếp được.
Lục Anh nói: “Lúc Mẫn đại nhân và ta ở bắc thành từng gặp Lưu Lê. Lưu Lê viện cớ vận chuyển thương binh nên chưa từng lên tường thành, Mẫn đại nhân nhìn thấy cả, hết sức tức giận, ta nghĩ Mẫn đại nhân còn sống sẽ không đồng ý mối hôn sự này nữa.”
Mẫn Tử Thần không nghĩ đến việc kia: “Vậy phụ thân... mấy lời nói đó, có thể là... hối hận rồi?”
Lục Anh không nói thêm nữa: “Cái gọi là xung hỉ là lấy người vào nhà, nào có cái lý xuất giá, lại nói... những thứ đó lại không phải thật, không bằng ở trước giường Mẫn đại nhân, tận hết lòng hiếu,” Nói rồi dừng một chút, “Cố Đại tiểu thư có hỏi thăm chuyện của Lưu Lê không?”
Mẫn Tử Thần lắc lắc đầu: “Chuyện này không có mấy người biết, nhất là Khánh Vương phi... A Thần sẽ không nói mấy chuyện này với Khánh Vương phi đâu.”
Bởi vì A Thần thích Lục Anh, trong lòng luôn cảm thấy mắc nợ Cố Lang Hoa, cho nên cho dù ở trước mặt Cố Lang Hoa cũng không chịu nhắc đến chung thân đại sự của mình.
Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết, bởi vì là Cố gia huỷ bỏ hôn ước với Lục gia trước. Chẳng lẽ Cố Lang Hoa không lấy Lục Anh, Lục Anh liền phải cô độc, vĩnh viễn không lập gia đình sao?
Lục Anh nói: “Huynh về đi, nói lời của ta với Mẫn phu nhân, bảo Mẫn phu nhân sai người đi hỏi thăm một chút là sẽ rõ.” Thủ thành lâu như vậy, trên người Lưu Lê không có nửa điểm thương tích nào, hoặc là hắn đặc biệt hơn người, hoặc là hắn cố ý né tránh, rất dễ dàng là có thể biết được đáp án.
Mẫn Tử Thần luôn cảm thấy lời của Lục Anh còn chưa hết: “Lục Anh, huynh rốt cuộc đang hoài nghi cái gì, không bằng trực tiếp nói cho ta đi.”
Lục Anh nhìn về phía xa: “Trước khi chưa làm cho rõ ràng, ta không thể nói gì cả.”
...
Lão Nhạc nói: “Mẫn đại nhân mấy ngày nay dẫn binh trên tường thành, bởi vì chúng ta không bố trí nhân thủ ở bên đó, cho nên tra đến cũng không dễ.”
Một người không thể nào chú ý đến mọi mặt, nhất là mấy ngày nay tất cả tinh thần của nàng đều ở Vệ sở.
“Đừng nghĩ nữa,” Bùi Khởi Đường kéo tay Lang Hoa, “Tình thế trước mắt, cẩn thận tra được cũng không có ý nghĩa gì.”
Lang Hoa nhìn qua: “Vậy nên làm như thế nào?”
“Rất đơn giản,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Khiến cho Hoàng đế không thể không chống lại Kim quốc, chỉ cần Kim quốc không đạt được, thù của Mẫn đại nhân cũng coi như báo được rồi.”
Lang Hoa dở khóc dở cười, có điều nghĩ kỹ thì lời của Bùi Khởi Đường cũng có mấy phần đạo lý. Mẫn đại nhân vào cung diện thánh cũng là muốn vạch trần âm mưu của Kim quốc, nhưng sở dĩ Bùi Khởi Đường nói những lời này là để vỗ về nàng đừng sốt ruột.
Xe ngựa dừng ở cửa Cố gia, Bùi Khởi Đường đỡ Lang Hoa xuống xe. Hai người vừa mới đến cửa thùy hoa, còn chưa nói chuyện với Quản sự Cố gia đã nghe thấy có người la hét ầm ĩ: “Vốn dĩ là con trai trưởng của Từ thị, nhưng lại ăn nhờ ở đậu, đến cả mẫu thân già cũng không lo, phí công ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy. Còn tiếp tục như thế, đừng nói là mẫu thân ngươi không tha thứ cho ngươi, Ngự sử Ngôn quan cũng sẽ tố cáo ngươi.”
Lang Hoa nhíu mày, bước nhanh về phía trước, đi qua tiền sảnh, Lang Hoa liền thấy Từ Tùng Nguyên đang nói chuyện với một trưởng bối tuổi ngoài sáu mươi.
Không cần nghĩ người này nhất định là người trong tộc Từ thị.
Kinh thành loạn như vậy, hiếm thấy Từ lão phu nhân còn có thể tìm được một một vị trưởng bối để giáo huấn Từ Tùng Nguyên như thế.
“Khánh Vương gia, Khánh Vương phi.”
Hạ nhân cúi đầu hành lễ trước, người trong viện mới chú ý tới Bùi Khởi Đường và Lang Hoa.
Trên mặt trưởng bối Từ thị chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị uy nghiêm thay thế: “Bất kể nàng ta là ai, đều đừng mong có trong gia phả của Từ thị chúng ta.”
Từ Tùng Nguyên muốn tranh cãi, nhưng thói quen nhiều năm khiến cho ông tuân thủ lễ phép, không dám mở miệng cãi vã.
Hàng thị nói: “Lang Hoa chưa từng nói muốn vào gia phả của Từ thị, nhưng Lang Hoa là cốt nhục ruột thịt của lão gia, đây là điều kẻ nào cũng không thay đổi được. Cháu dâu không hiểu, tại sao lão phu nhân phải đối xử với cháu gái ruột của mình như vậy.”
Lời của thê tử đã khích lệ Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên nói: “Chính là đạo lý này, Cố gia thay Từ gia chúng ta dưỡng dục Lang Hoa. Bây giờ Cố, Từ đã là một nhà, người của Từ gia chúng ta từ trước đến nay chính là hiểu biết ơn báo đáp. Lúc ta rời khỏi nhà, mẫu thân đã đòi tách ra, biết trong nhà gặp nạn, chúng ta cũng thường xuyên đưa mễ lương và dược liệu qua đó, mẫu thân...”
“Mẫu thân của ngươi không nhìn thấy một hạt gạo của ngươi...” Trưởng bối Từ thị trợn mắt.
Môi Từ Tùng Nguyên run rẩy.
“Vậy thì kỳ lạ thật,” Lang Hoa mở miệng nói, “Từ lão phu nhân mấy ngày nay ăn gì uống gì? Nhà bị thiêu sạch sẽ, chẳng lẽ là trong tộc luôn tiếp tế?”
Tộc nhân của Từ thị ở kinh thành không nhiều, trừ phụ thân, những người khác đều là quan nhỏ. Kinh thành bị bao vây, với tình hình của bọn họ, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mà chăm sóc Từ lão phu nhân được.
Trán trưởng bối Từ gia nổi đầy gân xanh, muốn phát tác nhưng lại không dám, chỉ vì Cố Lang Hoa bây giờ là Khánh Vương phi, bọn họ làm sao dám đụng chạm với Khánh Vương phi.
Trưởng bối Từ gia nói: “Chúng ta đương nhiên có giúp.”
“Giúp bao nhiêu?” Lang Hoa hỏi.
Trưởng bối Từ gia mím mím môi, khí thế vừa rồi lập tức tiêu tan quá nửa.
“Mọi việc đều phải làm cho rõ ràng,” Lang Hoa cười nói, “Cho dù là trưởng bối khiển trách vãn bối không có bằng chứng cũng đừng mơ.”
Mặt trưởng bối Từ gia hết xanh lại tím, định dẫn người phất tay áo đi.
“Đợi đã,” Tiêu ma ma tiến lên ngăn cản, “Các ngươi nhìn thấy Khánh Vương và Vương phi còn chưa hành lễ, dựa theo pháp luật Đại Tề, phải bị trị tội.”
Trưởng bối Từ gia ngẩng đầu lên nhìn Lang Hoa, không trách Từ lão phu nhân nói Cố Lang Hoa ngang ngược kiêu ngạo, sớm muộn cũng đắc tội trước mặt Hoàng thượng. Trong tộc Từ gia nếu như còn không ra mặt, Từ gia tương lai nhất định sẽ bị Cố Lang Hoa liên luỵ.