Chương 732GIẾT CHẾT BẤT LUẬN
“Hắn đây là tự tìm đường chết,” Trên trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh, “Vốn dĩ Trẫm nể tình hắn là hoàng tộc, muốn xử phạt khoan hồng với hắn, nếu đã như vậy… Trẫm sẽ khiến cho hắn chết trước Ninh Vương.”
Không có Bùi Khởi Đường hắn vẫn có thể trừng trị Ninh Vương, dù sao thế vây của kinh thành đã cởi bỏ được rồi, hắn không ngại chơi với Ninh Vương một trận.
“Sai Triệu Liêu dẫn người lập tức bắt Khánh Vương, nếu như chống lại… Trẫm cho phép hắn giết chết bất luận.” Nói đến đây Hoàng đế dừng một chút, “Bao gồm Cố gia, Bùi gia, tất cả những người đi theo Khánh Vương.”
Lưu Cảnh Thần biết sẽ là kết quả như vậy, ở trong lòng Hoàng đế bây giờ Khánh Vương đã càng nguy hiểm hơn Ninh Vương. Giờ Hoàng đế đã biết chiều hướng của Khánh Vương, nhất định phải một lần hành động bắt lấy Khánh Vương, nếu không sẽ trở thành tai hoạ lớn hơn.
Lưu Cảnh Thần khom người: “Trong cung có cần tăng thêm người hay không, còn có Hoàng Thành Ti bên đó, cũng phải dặn dò…”
Hoàng đế híp mắt lại, sớm biết ngày hôm nay hắn đã không để cho Cố Thế Hoành tiếp nhận công việc của Hoàng Thành Ti rồi, may mà hắn có chuẩn bị trước: “Nói với Dung Thất, bắt Cố Thế Hoành, Trẫm sẽ để cho hắn làm Chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ti.” Hắn muốn cho tất cả mọi người biết, lần này là cơ hội tốt để lập công.
Tất cả đều an bài thỏa đáng.
“Còn có Từ Ninh Cung,” Hoàng đế nói, “Bắt đầu từ bây giờ đóng cửa lớn vào cung của Từ Ninh Cung lại, không cho phép bất kỳ ai trong Từ Ninh Cung ra vào.”
Giữa Từ Ninh Cung và hậu cung phải đi qua một con đường dài, hơn nữa thiết lập hai cửa cách xa nhau, nếu như đóng hai cánh cửa này lại, Từ Ninh Cung coi như là ngăn cách với cả nội viện của hoàng cung rồi.
Ánh mắt Hoàng đế lại lóe lên căn dặn: “Phải nhớ bất kể Từ Ninh Cung bên đó xảy ra chuyện gì, cũng không cần quan tâm.” Khánh Vương rất có thể lấy Từ Ninh Cung ra đỡ, chỉ cần hắn không để ý, Khánh Vương sẽ không thể làm gì. Sức khoẻ của Thái hậu vẫn luôn không tốt, thật sự chịu kinh hãi có chuyện không may gì, Khánh Vương sẽ càng thêm tội không thể tha thứ.
Lưu Cảnh Thần đang phỏng đoán ý của Hoàng thượng.
Sắc mặt Hoàng thượng u ám: “Lưu tướng nghe rõ chưa? Kêu Dung Thất làm cho tốt tất cả đi, đừng xảy ra tai vạ gì.”
Lưu Cảnh Thần hiểu ra, Hoàng thượng là muốn nhân lúc lộn xộn cho người giải quyết Thái hậu. Đúng là lòng dạ độc ác, dẫu sao đó cũng là mẫu thân của hắn. Có lẽ lúc Ninh Vương làm loạn Hoàng thượng nhất thời không biết làm thế nào nên không có chuẩn bị, bây giờ… không thể lại lãng phí cơ hội này nữa.
Lưu Cảnh Thần nói: “Thần hiểu rồi.”
“Đi đi,” Hoàng đế phất phất tay, “Lưu tướng là người Trẫm tín nhiệm nhất, bảo Dung Thất mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của Lưu tướng.
Lưu Cảnh Thần từ từ lui xuống, đi tới bậc thềm cẩm thạch, ý lạnh trong lòng ông ta còn chưa tản đi, tất cả biến cố đều trong một cái chớp mắt… Ông ta nhìn xung quanh, cung điện nguy nga chìm trong bóng tối.
Năm đó Thái tổ và Cao tông của Đại Tề xây lên từng viên gạch từng mái ngói thế nào, đáng tiếc sắp tan rã trong nháy mắt.
May mà ông ta không phải người Tề, nếu không ông ta thật sự sẽ rơi vào thế khó xử, năm đó Tào Thái phó đã tra ra manh mối, nhưng không ngờ mắc bệnh đi đời nhà ma, đây đều là vận số của Đại Tề, không trách ông ta được.
...
Lang Hoa nhìn Cố lão thái thái tiến vào giấc mơ trên giường nhỏ, nàng lo lắng nhất chính là sức khoẻ của tổ mẫu, ngộ nhỡ có chuyện gì sợ rằng không tránh được sẽ chịu chút khốn cùng.
“Đừng lo cho ta,” Cố lão thái thái trở mình, “Nhiều sóng to gió lớn như vậy chúng ta đều vượt qua được, chút chuyện nhỏ này ta còn không để vào mắt đâu.”
Lang Hoa không nhịn được cười một tiếng.
Cố lão thái thái mở mắt ra: “Cái khác ta không quan tâm, ta nhất định phải nhìn thấy chắt trai, mấy ngày nay uống không ít thuốc, cảm thấy trong người nhẹ nhàng hơn. Mẫu thân con có thời gian liền cùng ta tản bộ ở hoa viên, mặc dù không đi nhanh như bay, nhưng cũng sẽ không kéo chân các con.”
Lang Hoa cười đắp chăn mỏng lên người Cố lão thái thái: “Tổ mẫu ở bên cạnh con, con mới có thể yên lòng.” Người nhà đều ở đây, nàng không sợ gì cả.
Cố lão thái thái nắm tay Lang Hoa.
“Vương phi,” Tiêu Ấp đi vào bẩm báo, “Bên ngoài đều chuẩn bị xong cả rồi, Vương Phụng Hi dẫn người đợi ở ngoài cửa.”
Đang nói Hàng thị cũng tiến vào.
Lang Hoa đứng lên nhìn Hàng thị: “Mẫu thân và tổ mẫu lên xe trước, con qua nói với Vương Phụng Hi mấy câu.”
Hàng thị gật đầu: “Con yên tâm đi, ta sẽ thu xếp ổn thoả cho lão thái thái.”
Lang Hoa nhấc váy đi ra ngoài, nhìn thấy Vương Phụng Hi ở trong thư phòng. Vương Phụng Hi mặt đầy lo lắng, thấy Lang Hoa lập tức tiến lên: “Vương gia kêu ta đến nghe theo dặn dò của Vương phi.”
Không biết thế nào Vương gia đột nhiên đổi ý, kêu bọn họ lặng lẽ vào kinh khởi sự, vạn nhất bị Hoàng đế phát hiện… bọn họ nhân thủ không đủ rất dễ bị bất lợi.
Lang Hoa nói: “Vương gia đánh thắng trận ở Quảng Nam, lại ngăn cản Ninh Vương, bây giờ cũng là thừa thắng xông lên.”
Nhưng địch ta chênh lệch khác xa nhau, Vương Phụng Hi nói: “Nếu như có thể chờ thêm mấy ngày, binh mã của Quảng Nam đã sắp đến Giang Lăng rồi.”
“Lúc đó Hoàng đế đã có chuẩn bị rồi,” Lang Hoa nói rồi dừng một chút, “Vương gia và ta nếu đã chọn như vậy là có lý do của chúng ta, dẫu sao Hứa thị…”
Lang Hoa nói tới đây không tiếp tục nữa.
Nhưng Vương Phụng Hi nghe ra được kỳ lạ: “Vương phi là vì những lời đó của Hứa thị, cho nên mới như vậy.”
Lang Hoa nhẹ nhàng lần tràng hạt trong tay, đi về phía trước hai bước, Vương Phụng Hi lập tức ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt. Vương Phụng Hi không khỏi than thở trong lòng, Vương gia và Vương phi rốt cuộc cũng là người bình thường, biết những lời trong sấm thư viết đương nhiên cũng sẽ lo lắng, cho nên Vương phi mới cầu khấn trước phật đi.
Lang Hoa nói: “Tuy nói lời của Hứa thị không thể tin, nhưng cũng phải đề phòng khi chưa xảy ra.”
Đến Khánh Vương phi cũng nghĩ như vậy, xem ra chuyện lần này đã ở thế khó khăn rồi.
Lang Hoa nói rồi dừng một chút: “Cho nên ta mới đề nghị Vương gia lập tức khởi sự, như vậy có thể sẽ đập tan những lời tiên đoán kia của Hứa thị…”
Vương Phụng Hi có chút kinh ngạc, đây lại là chủ trương của Vương phi. Ai cũng biết Vương gia gắn bó với Vương phi, Vương phi nói gì Vương gia tất nhiên sẽ đồng ý. Cho nên hắn góp ý với Vương gia không thể hành động thiếu suy nghĩ nhưng Vương gia lại không để ý tới hắn.
Nữ tử dễ động tình cảm, hắn cũng kỳ vọng Vương phi đừng vì vậy mà buồn.
“Vương phi, những lời đó của Hứa thị không phải thật, người và Vương gia tương lai sẽ tốt thôi. Thế tử gia trong bụng người cũng sẽ khoẻ mạnh, thuộc hạ lập tức hộ tống người đến một nơi an toàn, chỉ cần người không sao, Vương gia sẽ yên tâm. Cho dù lần này khởi sự không thành, tương lai còn dài…”
Ánh mắt Lang Hoa từ từ trầm xuống, nàng chính là muốn Vương Phụng Hi cho rằng nàng biết tất cả, như vậy mới có thể nói ra lời thật lòng của hắn.
Thế tử gia trong bụng nàng sẽ khoẻ mạnh…
Tại sao lại có lời này, chẳng lẽ Hứa thị đã từng nói gì đến chuyện của hài tử.
Cho nên lần này Bùi Khởi Đường có chút kỳ lạ, nhất là sau khi viên phòng với nàng, chỉ cần ở nhà, sẽ nửa bước không rời nàng, dặn dò Tiêu ma ma và Ngô Đồng chăm sóc nàng thật tốt. Hơn nữa hắn còn muốn đưa nàng đến Hàng Châu, còn nói cái gì mà bọn họ không cần vội có con.
Lang Hoa hồi lâu không nói gì, Vương Phụng Hi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lang Hoa, trong lòng run lên. Chỉ sợ ông ta nói sai rồi, Vương gia nhiều lần dặn dò bọn họ đừng nói nội dung của sấm thư cho Vương phi nghe nhưng vừa rồi Vương phi nhắc tới Hứa thị, hắn còn tưởng rằng Vương phi đã biết cả rồi.
Lang Hoa nói: “Nếu lời đã nói ra rồi, không bằng nói rõ ràng đi, cũng tránh cho ta phải suy đoán, Hứa thị còn nói cái gì nữa?”