Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 113: Chương 113: Chuyên củ




gì, chỉ nắm tay nàng. Ngày thứ hai,

Lục Anh gọi hết Quản sự trong phòng nàng tới hỏi mấy câu hỏi, đuổi đi hai người làm việc không tập trung, đổi hai người chịu khó, sau đó mượn gió này chỉnh đốn hết một lần hạ nhân Lục gia từ trong ra ngoài.

E) êm hôm đó, Lục Anh mãi không nói

Lục gia đều biết Lục Anh tức giận.

Chẳng ai nghĩ tới Lục Anh sẽ bảo vệ nàng như vậy.

Mặc dù trong lòng nàng vui mừng nhưng vẫn cảm thấy có nhiều chỗ rất kỳ quái, bởi vì những ngày đó, Lục Anh trở nên hết sức trầm mặc, bình thường nằm bên cạnh cùng nàng không nói lời nào.

Mãi cho đến khi người của Lục gia đều bị Lục Anh sau điều tra một lần, Lục Anh mới chậm lại. Đêm hôm đó Lục Anh cực kỳ vui vẻ, uống hai chén rượu, sau đó nói chuyện với nàng như bình thường vậy.

Lục Anh nói đến Bùi Khởi Đường, nói đến triều cục, lần đầu tiên trực tiếp hỏi nàng là Thái tử tốt hay là tiểu hoàng tử do Diệp quý phi sinh tốt, có lẽ Ninh Vương cũng rất tốt.

Nàng cũng nói lung tung, Thái tử mặc dù đứng ở vị trí Thái tử nhưng cũng không có nghĩa là có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Ninh Vương nhìn thì thật thà chất phác, hay làm chuyện ngớ ngẩn, thế khi thông minh thì cũng là không thể lường được. Về phần Diệp quý phi, tuy rằng tổ mẫu của nàng ta là vú nuôi của hoàng thượng, chính nàng ta cũng được Thái hậu thích, Sự tồn tại của nàng ta chính là mối điều hòa quan hệ giữa Hoàng thượng và Thái hậu, nhưng mà cũng phải nhìn xem người đứng phía sau của nàng ta là ai?

Nhưng là bất kể người nào kế thừa đại thống thì đều cần lập tức định ra, bởi vì hiện tại Tây Hạ, Hậu Kim đều rục rịch, vạn nhất từ nơi này nhô ra một người ngang ngược có dã tâm, biến thành bố cục tranh giành thiên hạ, chính quyền vương triều Đại Tề khó mà gánh vác nổi.

Nàng là tùy tiện nói, Lục Anh chắc cũng là tùy tiện nghe một chút.

Bây giờ còn chưa đến thời điểm bàn luận cái này.

Thế nhưng, Lục Anh lại rất kỳ quái hỏi nàng một câu, “Nếu như mắt nàng không hỏng, nàng còn có còn gả cho ta hay không?” Thời điểm hắn nói câu này nhất định nín thở, sau đó không nhúc nhích chờ nàng trả lời.

Bởi vì trong phòng thoáng cái an tĩnh lại, nàng không nghe được bất kì tạp âm nào.

Lang Hoa bị bộ dáng khác lạ đó của Lục Anh chọc cười, liền trả lời một câu, “Lục Tam gia là nhân tài hiếm có của đương triều, sao tự nhiên lại không tự tin như thế. Dù cho mắt thiếp không có mù, chúng ta cũng còn có hôn ước, thiếp là một thân nữ nhi nho nhỏ đến từ nông thôn, còn muốn gả cho ai?”

Lục Anh lại làm bộ nghiêm trang, “NgườisO Với ta lợi hại hơn có cả đống, Vương hầu, quan to hiên quý, còn có hoàng thượng...”

Nàng dựa vào vai Lục Anh mỉm cười, “Nhưng mà chỉ có duy nhất một Lục tam lang.”

Lục Anh không nói gì thật lâu, một lát mới đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta đã thông báo cho Vương thị, về sau còn có chuyện chăm bệnh thì sẽ để cho tỷ muội trong nhà đi, bản thân nàng mắt không tiện, không có khả năng hầu hạ người.”

Lang Hoa lên tiếng, nàng nằm ở trong lòng Lục Anh hỏi hắn, “Tam lang, tối hôm nay ánh trăng có đẹp không?”

Lục Anh vuốt ve mái tóc dài của nàng,“Rất dęp.”

Hai người lại lần nữa trở lại bộ dáng trước đây.

Về sau, nàng hỏi Lục Anh, vì sao làm to chuyện ở Lục gia, không phải vì phát hiện hạ nhân ăn cây táo, rào cây sung phải không? Tuy rằng Lục Anh cưng chiều nàng nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì một chén thuốc liền tra khảo hỏi mười mấy hạ nhân, bán đi bảy tám nha hoàn.

Lục Anh nói cho nàng biết, chuyện này là do người Bùi Khởi Đường dựng lên. Binh bộ Ngô thượng thư mở tiệc chiêu đãi Bùi Khởi Đường, tiểu thư Ngô gia vẫn luôn hâm mộ hắn, nay Ngô gia xếp đặt một thế cục đểbuộc Bùi Khởi Đường đi vào khuôn khổ cưới nàng ta làm vợ. Thế là tiểu thư Ngô gia mặc trung y khóc từ trong tiểu viện chạy đến, tất cả tân khách đều kinh ngạc.

Ngô thượng thư tìm Bùi Khởi Đường tính sổ, Bùi Khởi Đường lại yêu cầu Ngô gia tìm bà tử nghiệm thân đến. Kết quả làm Ngô thượng thư tức giận đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Bùi Khởi Đường còn dõng dạc nói, Xem ra sau này đi tới nhà hiển quý trong kinh đều phải sắp đặt nhân thủ, nếu không thì không cẩn thận ăn tiệc rượu cũng sẽ bị người dùng thủ đoạn hiểm độc.

Vì vậy, Lục Anh mới kiểm tra Lục gia từ trên xuống dưới một lần, chỉ sợ người của Bùi Khởi Đường đã nằm vùng ở Lục gia.

Lục Anh kéo tay nàng, nói Với nàng, bên trong tuy rằng không thể so triều đình, thế nhưng phải cẩn thận như nhau, nếu như phát hiện cái gì khác lạ lập tức nói cho hắn biết, Bùi Khởi Đường quỷ kế đa đoan, nghìn vạn lần phải chú ý.

Chuyện cũ cứ như vậy trở lại trong đầu của nàng, từ khi nàng vạch trần bộ mặt thật của Cổ đại thái thái, lúc nào trong đầu cũng xuất hiện những hình ảnh những người có liên quan tới bà ấy.

Nàng tự hỏi, lúc đó rốt cuộc Lục Anh có phát hiện hay không?. Dường như nàng đã tìm được đáp án rồi, thể nhưng nàng lại không thể xác định, nàng không thể không thừa nhận, giữa nàng và Lục Anh đã xuất hiện một vách ngăn.

Chỉ là không biết cái vách ngăn này sẽ từ từ thu nhỏ lại hay là sẽ càng lúc càng lớn?

“Tướng quân.” Một tiếng kêu to làm cho Lang Hoa phục hồi tinh thần lại.

Hai tên lính khiêng một người giống như hồ lô máu tiến cửa.

“Tướng quân, đây là người từ Dương Châu tới, Trương Đồng, là thủ hạ của Trương Bách Hộ, có quân báo trọng yếu muốn trình đưa tướng quân.”

Gặp được Hàn Chương, người máu kia mới thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo, lấy từ trong người ra một tay nải, móc một ống trúc ra đưa cho Hàn Chương.

Tổng cộng có hai tờ giấy.

Hàn Chương mở ra cẩn thận đọc qua, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, “Hắn được triều đình phái tới giám sát quân đội, là Ngự sử giám sát lương thực, lại thông đồng Với địch để đến chà đạp non sông Đại Tề ta, cho dù bị thiên đao vạn quả cũng không đủ để chuộc tội.”

Lang Hoa nghe xong liền hiểu, thứ Hàn Chương câm trong tay nhât định là căn cứ xác thực Hàn Ngự sử thông đồng với địch.

Hàn Chương lại mở ra một trang giấy cuốn khác, trên đó báo cáo tình hình chiến trận ở Dương Châu, nếu như trong vòng một ngày không có quân tri viện thì chắc chắn quân binh đóng giữ ở Dương Châu sẽ xong đời, trong vòng hai ngày không có quân tri viện thì thành Dương Châu nhất định sẽ bị công phá.

Hàn Chương không thể trơ mắt nhìn thành bị phá, để người Tây Hạtàn sát dân chúng.

Nếu như điều binh từ Hàng Châu, cho dù hành quân cấp tốc cũng phải mất ba ngày mới có thể đến Dương Châu, lại thêm việc chắc chắn Lý Thành Mậu sẽ giở trò, nhất định sẽ không toàn lực cứu Viện.

Tính tới tính lui, chỉ có điều động binh sĩ ở Trân Giang.

Hàn Chương mở miệng, phân phó phó tướng, “Trước tiên viết một phong thư cho Lý Thành Mậu, để hắn mau điểm binh cứu viện, lại lấy ra ba trăm người trong quân doanh đi Dương Châu với ta. Chúng ta phải giữ chân người Tây Hạ, bảo vệ thành Dương Châu cho đến khi đại quân Lý Thành Mậu tói.”

Phó tướng lại quỳ một chân xuống đất, “Tướng quân, không thể. Quân đội ở Lĩnh Bắc sắp sửa đến, quân phản loạn cũng đã đến Giang Chiết, đại chiến hết sức căng thẳng, hiện tại ngài dẫn người rời khỏiTrấn Giang, quân phản loạn rất có thể nhân cơ hội đánh tới, đến lúc đó ngài sẽ vô cùng bất lợi.”

Binh sĩ cả người đầy máu cũng nói: “Hàn tướng quân, Bách Hộ nhà chúng ta giao phó, nhất định Hàn tướng quân phải canh giữ ở Trấn Giang. Ngàiấy cảm thấy đám người Tây Hạ làm như thế là bởi đã liên thủ với quân phản loạn, ngài làm vậy... thì trận chiến này có thể sẽ thua. Tuy là thành Dương Châu quan trọng nhưng còn tốt hơn việc toàn bộ Giang Chiết rơi vào tay quân phản loạn và người Tây Hạ. Ngài ấy đã thề sẽ sống chết bảo vệ Dương Châu, đợi được viện quân của triều đình đến đến.”

Cho nên, đây mới là nguyên nhân Triệu Linh đi tới quân trướng của Hàn Chương. Nàng nhìn lại hướng Triệu Linh. Triệu Linh nghiêm chỉnh mà đứng ở nơi đó, Nàng nhìn lại hướng Triệu Linh. Triệu Linh nghiêm chỉnh mà đứng ở nơi đó, giống như cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy được. Thủ hạ của Hàn Chương thiếu người, có thể sai hai phó tướng điểm binh đi cứu viện Dương Châu, mà Triệu Linh nhất định sẽ ở

trong đó.

Giờ này khắc này, Dương Châu là chỗ nguy hiêm nhât.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.