Thôn trang nho nhỏ bây giờ đã không có người ở, hiển nhiên là Hàn
Chương sợ người Tây Hạ đến trả thù nên đã sớm đưa dân chúng đi nơi khác. Thế nhưng trong trạm dịch vẫn đầy đất vết máu.
Xu Minh nghiến răng ken két.
Đáng chết phải là đám người nước Tề chứ không phải bọn hắn.
“Tìm, ta không tin không có một ai trốn thoát.”
Trong núi hoang còn có một gian nhà nho nhỏ, đến tối, khói bếp lượn lờ bay lên, trong phòng có hai huynh muội, huynh muội hai người quần áo lót rách nát, khuôn mặt bụi bặm, ăn hai cái bánh rắn đanh, uống bát canh lá rau dại nóng.
Trên mặt đất trải rơm có một người nằm, lồng ngực hắn đã không còn phập phồng, trên mặt xuất hiện màu xám tro, dễ nhận thấy đã chết.
Ban đêm, trời lại đổ mưa xuống, hai huynh muội núp ở trong góc, đang chuẩn bị ngủ thì trong phòng xuất hiện mấy người khách không mời mà đến, mấy người đó kích động khi nhìn thấy người trên mặt đất, nói một chuỗi câu nói kì quái.
Nhất thời, gian phòng được cây đuốc chiếu sáng, hiện ra khuôn mặt mấy người Tây Hạ, ngay sau đó cây đuốc chĩa đến mặt tiểu cô nuong.
Tiểu cô nương lấy tay cản ánh sáng chói mắt, sợ hãi rúc vào trong góc phòng, ca ca bên cạnh nghiêng qua, bảo hộ nàng ở sau lưng.
Một người trong đó tiến lên nói thứ ngôn ngữ mà tiểu cô nương có thể hiểu, chỉ chỉ người Tây Hạ nằm trên mặt đất, “Đã có chuyện gì xảy ra với người này?”
Ánh mắt tiểu cô nương nhìn qua kẽ tay của ca ca, “Hắn đi tới. Ta và ca ca. Cho hắn uống nước. Máu... Máu không cầm được.... Chúng ta dùng thảo dược.”
Người nọ gật đầu một cái, ở trên vết thương thực sự có thấy thảo dược còn mới, hắn kiên nhẫn hỏi, “Sau đó thì sao?”
Tiểu cô nương không dám đáp, hai đứa bé bị đám khách không mời mà đến này dọa sợ.
“Đừng sợ,“ Người nọ dùng giọng ôn hòa nói,“ Chúng tôi là bằng hữu của hắn, muốn biết hẳn có nói cái gì đó không.”
Tiểu cô nương gật đầu, lại lắc đầu, “Lời nói của hắn chúng tôi... không hiểu... Hắn. hắn... cứ nói.” Nàng há miệng nhưng không trần thuật lại được.
Đó là thứ ngôn ngữ nàng chưa từng nghe qua, đương nhiên là không nói được.
“Trên mặt đất. Vẽ.”
Nghe lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía mặt đất, trên mặt đất Viêt chữ Tây Hạ nghệch ngoạc.
Cuối cùng, đám người Tây Hạ nhìn xuống liên hiêu, nói ra suy đoán, “Hình như Nguyên Hổ định viết là...”
“Cái bẫy.”
Đúng, cái bẫy, nhất định là cái bẫy.
Nguyên Hổliều mạng làmuốn truyền đạt tin tức như thế cho bọn hắn.
Tất cả đều là một cái bẫy.
Tiểu cô nương cuối cùng cũng nghĩ tới, “Hắn. Một đường đi tới. Môi lầu bầu nói thầm thì... Liên tục nói. Liên tục nói. Liên tục... rồi không thể nói nữa.”
Người Tây Hạ siết chặt đạo, bọn họ như cảm nhận được đau khổ của đồng bạn.
Hắn chịu đựng không chết, đi tới nơi này, lưu lại hai chữ, bởi vì hắn biết, bọn họ nhất định sẽ tìm được hắn.
Tình hình quả nhiên giống tin tức mà bọn họ thăm dò được, Hàn Chương đã sớm biết rồi, cố ý lợi dụng quân lương ở trạm dịch này bày mai phục, bắt giữ bọn Nguyên Hổ,
Như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hàn Chương lại biết được tất cả?
Người duy nhất biết hành tung của bọn họ chính là Hàn Ngự sử.
Hoặc là Hàn Ngự sử cùng Hàn Chương liên thủ hại bọn họ, hoặc là Hàn Ngự sử bị Hàn Chương phát hiện nên bán đứng bọn họ.
Hôm nay, Hàn Chương mở rộng cửa Trấn Giang, chỉ chờ bọn hắn chui vào.
Ánh mắt người Tây Hạ lại rơi vào hai đứa bé trong phòng, dễ nhận thấy hai đứa bé vô cùng sợ hãi, không dám nâng mắt lên nhìn bọn hắn.
Người nước Tề đều đáng chết.
Nhưng hắn nghĩ tới việc họ đã chiếu cố cho Nguyên Hô nên tha cho bọn họ một mạng.
Người Tây Hạ cõng thi thể Nguyên Hổ lên, đi ra ngoài.
Xu Minh lớn tiếng rống giận làm cho dã thú trong núi sợ hãi chạy trốn khắp nơi.
Nhất định là ở Trấn Giang có quân mai phục, để chiến đấu với quân phản loạn, hoàng đế nước Tề đã tăng cường quân đội đóng quân ở Thường Châu, Thái Châu và những địa phương khác, chỉ cần hắn bước một bước chân qua cửa khẩu thôi là Hàn Chương sẽ biết. Sau đó, bọn họ sẽ bị Hàn Chương đuổi theo đánh như chó rơi xuống nước vậy, dù cho chật vật chạy được về núi Hạ Lan thì cũng sẽ bị người chê cười, không bằng liều mạng một lần, cáchếtlưới rách.
“Không đánh Trấn Giang, chúng ta có thể đánh Dương Châu, nếu như nhanh chóng tóm gọn thành Dương Châu, còn có thể liên thủ cùng quân phản loạn phía sau. Hơn nữa quân trinh sát báo lại, Hàn Ngự sử kia đang ở Dương Châu.”
Xu Minh cảm thấy đề nghị này của quân sư rất có đạo lý, hắn nhất định phải nắm lấy thời cơ.
“Đi, tấn công Dương Châu.”
Mấy người Tây Hạ đi xa, Lang Hoa đưa đầu ra phía ngoài nhìn lại.
Bên ngoài chỉ có thanh âm của nước mưa, Tiêu Ấp và Ngô Đồng cũng sẽ nhanh chóng chạy đến. Lang Hoa quay đầu muốn nhìn Triệu Linh, đôi mắt Triệu Linh giống như hổ đen, ánh mắt sâu xa tĩnh mịch, không biết đang suy nghĩ gì.
Mới vừa rồi, lúc nói chuyện cùng người Tây Hạ, hắn che chở nàng, nàng có thế cảm giác nhịp tim của hắn đập rất nhanh.
Lang Hoa muốn đứng dậy nhưng lại bị cánh tay Triệu Linh bao lấy, cả người ngã vào trong ngực Triệu Linh.
Lang Hoa giùng giằng vừa thẹn vừạ giận, nhưng Triệu Linh đè chặt cơ thê nàng Xuống.
Triệu Linh muốn làm gì?
“Triệu Linh.” Lang Hoa tức giận hô một tiêng.
Tay của Triệu Linh đặt ở trên hông của nàng, Lang Hoa không khỏi khiếp sợ, máu trên người thoáng cái xông lên má, sao nàng lại không phát hiện ra Triệu Linh là người như thế này?
“Tiêu Ấp...” Dưới cơn giận cấp bách, Lang Hoa khàn khàn hô lên. Tiêu Ấp sẽ đến rất nhanh, nếu như Triệu Linh dám làm chuyện gì với nàng, nàng nhất định không tha cho hăn.
Vừa nghĩ tới đây, Lang Hoa chợt cảm giác được cái mông đau đớn, nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần, một cái vỗ lại rơi xuống mông.
Lang Hoa trợn tròn đôi mắt, thần sắc trên mặt tràn đầy kinh ngạc, Triệu Linh đáng chêt này lại muôn đánh nàng.
Hắn dám đánh nàng?
Lang Hoa giằng co mãnh liệt, muốn tránh khỏi.
Nhưng Triệu Linh lại nổi giận đùng đùng nói: “Nàng có biết những người Tây Hạ kia là ai không?”
“Đó là Xu Minh giết người không chớp mắt đó...”
Đến cùng vẫn là tâm tính trẻ con, chẳng hiểu cái gì, còn dám ở chỗ này bày ra cạm bẫy dụ dỗ người Tây Hạ mắc lừa. Nàng có biết những người Tây Hạ kia đều là người điên hay không?
Triệu Linh giơ tay thật cao, nhưng mà lúc hạ xuống lại không tự chủ được mà giảm nhẹ sức lực. Thừa cơ hội này, Lang Hoa đã vùng đứng dậy, liền giơ tay hướng xuống mặt Triệu Linh mà đánh.
“Bốp” một tiếng, tiếng tát vang lên thanh thúy, nếu như hiện tại là ban ngày thì nhất định có thể thấy dấu tay của nàng trên mặt Triệu Linh.
Đáng đời, hắn dám đánh vào mông của nàng như đánh một đứa bé vậy.
Lang Hoa tức giận nhìn chằm chằm Triệu Linh, còn không ngừng đạp chân hắn.
Dường như người Triệu Linh chỗ nào cũng cứng nên cứ mặc cho Cổ Lang Hoa đánh, phát tiết bất mãn của nàng. Hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận đánh mông nàng như thế.
Cầm đèn đi vào cửa, Ngô Đồng nhất thời bị dọa sợ ngây người, Cổ đại tiêu thư vừa mới tát công tử một cái.
Sao Cố đại tiểu thư có thể đánh công tử chứ?
Tính tình công tử thế nào hắn là người rõ nhất, chỉ có điều, lúc trước, ngay cả khi Vương... lão gia dùng gia pháp cũng chưa từng đánh công tử một cái chứ đừng nói là nguyên một bàn tay trên mặt thế này.
Công tử là người coi trọng thể diện cỡ nào, nên làm cái gì tiếp theo bây giờ? Nếu như bọn họ đánh nhau, hắn phải đi giúp ai?
Ngô Đồng chợt hối hận khi đã bước vàọ nhà trước Tiêu Âp, hắn đứng ở đó không biết làm như thê nào cho đúng.
Triệu Linh đứng lên: “Đây là chủ ý của người nào?” Nhàn nhạt nói một câu, lại giống như dã thú nổi giận làm cho Tiêu Ấp mới vào cửa cũng bị dọa sợ đứng ngây ra tại chỗ.
Ngô Đồng kinh ngạc, công tử không để ý chuyện bị đánh mà trực tiếp hỏi cái này, hắn không dám nói lời nào, bởi vì cặp mắt công tử bây giờ tựa như một thanh kiếm sắc bén, như muốn xẻo luôn trái tim của hắn xuống.