Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 216: Chương 216: Diễn kịch




Lúc này, cửa lớn Thẩm gia mở ra.

“Lão gia,” Thẩm quản sự đi tới trước mặt Thẩm Xương Cát, “Vinh Quốc công tới rồi, đang ở ngoài cửa.”

Thẩm Xương Cát kinh ngạc ngước mắt lên, không phải Vinh Quốc công bệnh sắp chết sao? Tại sao lại đột nhiên đi tới Thẩm gia, chẳng lẽ tin tức truyền đi nhanh như vậy, Hàn gia đã biết tất cả những thứ này đều là do hắn an bài?

Không thể nào, lần này hắn lợi dụng Hứa thị ra mặt, căn bản không có động đến nhân thủ của Hoàng Thành Ti, hắn an an tĩnh tĩnh ngồi ở nhà chính là muốn vạch rõ quan hệ cùng tất cả những thứ này, dù thế nào đi nữa, Hàn gia cũng không nên tính đến trên đầu hắn.

“Kêu người nói với Vinh Quốc công, ta bị Hoàng Thượng trách phạt, đã đóng cửa không tiếp khách rồi.” Bất kể như thế nào đều không thể để cho Vinh Quốc công vào cửa, nếu không thì chẳng khác nào thừa nhận hắn có liên quan đến chuyện này.

Dĩ nhiên, Vinh Quốc công không thể nào rời đi.

Thẩm quản sự rất nhanh đi vào bẩm báo lại, “Vinh Quốc công nói, bất luận như thế nào cũng phải gặp đại nhân.”

Thẩm Xương Cát không khỏi nhíu mày, thay quần áo đi ra ngoài.

Xe ngựa dừng ở cửa Thẩm gia, hạ nhân Thẩm gia bưng thuốc đứng ở bên cạnh, còn có một vị lang trung đang cau mày đứng ở đó.

Thẩm Xương Cát tiến lên nói, “Quốc công gia…”

Trong xe ngựa nhưng lại tĩnh lặng không tiếng động.

Thẩm Xương Cát hơi nhíu mày, nhìn về phía hạ nhân bên cạnh.

Hạ nhân Hàn gia lặng lẽ lau lau nước mắt ở khoé mắt, đưa đồ trong tay đến trước mặt Thẩm Xương Cát, “Thẩm đại nhân, Quốc công gia của chúng ta nói, trừ phi ngài nhận lấy lễ vật của Hàn gia chúng ta, nếu không… hôm nay người sẽ không trở về.”

Nếu như là thường ngày, Thẩm Xương Cát căn bản không cần để ý đến lời này, chỉ cần tiến cung tố khổ với Hoàng Thượng, lại tìm việc gì đó lấp liếm đi là được.

Dẫu sao Hàn gia cũng là người cần thể diện, Vinh Quốc công cũng không thể một mực ở chỗ này, sau này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người chê cười, gia đình huân quý cho dù có suy tàn như thế nào cũng phải giữ vững được phong độ.

Nhưng bây giờ thì không như thế.

Vinh Quốc công có thể không cần thể diện nữa, bởi vì ông ta bệnh sắp chết rồi.

Một người bệnh sắp chết, không ở nhà chữa bệnh cho thật tốt, mà lại khổ cực như vậy đi tới trước cửa nhà hắn, khẩn cầu hắn nhận lấy lễ vật.

Giống như hắn đã nắm toàn bộ Hàn gia trong tay.

Rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết là hắn hại Hàn gia, hại Hàn Chương.

Hắn nhất định hết đường chối cãi.

“Quốc công gia,” Tiếng kêu thê lương đột nhiên từ trong xe ngựa truyền tới, một ma ma quản sự vén rèm xe ngựa lên, “Quốc công gia đã hôn mê rồi, mau… truyền thái y đi!”

Người của Hàn gia lập tức hỗn loạn.

Thẩm Xương Cát lập tức nói: “Mau, đưa Quốc công gia về Hàn gia đi…”

“Không thể trở về,” Lang trung lập tức nói, “Nếu như bây giờ trở về như vậy, chỉ sợ còn chưa tới Hàn gia, Quốc công gia đã… mất rồi…”

“Vậy thì phải làm thế nào mới được?” Hạ nhân Hàn gia lập tức hỗn loạn.

Lang trung nói: “Vẫn là tìm chỗ nào uống thuốc trước đã…”

Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Thẩm Xương Cát.”

Thẩm Xương Cát cắn răng.

Lúc này mà hắn còn ngăn không cho Vinh Quốc công vào nhà, vạn nhất Vinh Quốc công chết ở ngoài cửa Thẩm gia, hắn sẽ phải gánh cái tội danh bức tử Vinh Quốc công.

Nhưng nếu như hắn để cho Vinh Quốc công vào Thẩm gia, hắn cũng là hết đường chối cãi.

Thẩm quản sự lập tức tiến lên, “Lão gia, bây giờ là trong hai cái xấu nên chọn cái ít xấu hơn.” Một đám người Hàn gia đã rối loạn hết lên rồi, thật sự có khả năng Vinh Quốc công sẽ chết ở chỗ này.

Thẩm Xương Cát trầm mặt xuống xuống, phân phó hạ nhân, “Sửa sang lại Đông Khoa viện, trước hãy đưa Vinh Quốc công vào nghỉ ngơi đã, sau đó đi tìm thái y… Để cho người đến phủ Vinh Quốc công bẩm báo với Vinh Quốc công phu nhân, để cho bà ấy đón Vinh Quốc công về.”



“Lần này phủ Vinh Quốc công thật sự xong rồi…”

Từ Tùng Nguyên vừa mới bước vào nha môn liền nghe thấy có người nghị luận.

“Vinh Quốc công bệnh thành cái bộ dạng kia còn phải chống đỡ đi cầu xin Thẩm Xương Cát.” Thư ban bên cạnh thấp giọng nói, “Nếu như Thẩm Xương Cát đã ra mặt thì đó chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, chỉ sợ là cả triều văn võ ai cũng không có lá gan hướng Hoàng Thượng cầu xin tha thứ cho Hàn gia.”

“Thật là đáng thương, Hàn tướng quân những năm này ở mậu biên cũng không phạm lỗi gì cả.”

“Haizz, đừng nói nữa, không cần mạng nữa à.”

Hàn gia cứ như vậy mà sắp đổ?

Chính vì quan hệ của Hàn Chương và Cố Lang Hoa sao? Từ Tùng Nguyên đột nhiên cảm thấy rất không chân thật, tối hôm qua mẫu thân gọi ông ta đến bên cạnh, nhắc nhở ông ta ngàn vạn lần không được ra mặt nói giúp Hàn Chương.

Quan hệ của Từ gia và Cố gia vốn rất gượng gạo, bây giờ Cố đại tiểu thư lại làm ra chuyện mất đi danh tiếng như vậy, Từ gia nên đứng cách xa mới đúng, nhưng ông ta vẫn không thể tin tưởng được rằng Cố Lang Hoa đêm đó quật cường đứng ở trước mặt mình lại thật sự có thể làm ra loại chuyện đó.

Không thể nào.

Lúc Hàn Chương ở Trấn Giang gặp được Cố Lang Hoa, Cố Lang Hoa mới tám tuổi, nữ hài tử tám tuổi thì biết cái gì là tình yêu nam nữ.

Vừa nghe đã biết chính là giả.

Ông ta đoán chừng hai ngày nay, giám quan sẽ dâng tấu chương lên nói giúp Hàn Chương, nhưng hai ngày nay lại yên tĩnh, tất cả mọi người chỉ là lén lút nghị luận mà thôi, mỗi một người đều đang nhìn xem Hoàng Thượng muốn xử trí Hàn Chương như thế nào.

“Từ đại nhân,” Quan viên Trung Thư Tỉnh đi qua, “Trung Thư Tỉnh chúng ta có phải là phải dâng tấu chương lên không?”

Từ Tùng Nguyên nghe không hiểu, “Dâng tấu chương gì?”

Quan viên lập tức nói: “Chính là tấu chương đồng ý Đại Tề và Tây Hạ nghị hòa đó. Mặc dù Hoàng Thượng bổ nhiệm người đi sứ Tây Hạ, nhưng người vẫn luôn không có thái độ rõ ràng.”

“Sau Hàn tướng quân, còn không biết tiếp theo đến phiên ai, tâm tư Hoàng Thượng lại càng khó dò.”

Từ Tùng Nguyên không nhịn được nói: “Thật sự là Hoàng Thượng?”

Quan viên nói: “Đây chính là chuyện Hoàng Thành Ti làm a, không phải Hoàng Thượng bày mưu đặt kế thì là ai chứ?” Nói rồi chỉ chỉ tấu chương bên cạnh, “Ngài xem những tấu chương này thì biết, toàn là ca công tụng đức đối với Hoàng Thượng, những đại nhân trong kinh của chúng ta ai ai cũng đều là người tinh anh, bây giờ tất cả đều nghĩ cách để giành lấy sự trong sạch cho mình.

Từ Tùng Nguyên nhìn chồng tấu chương cao ngất.

“Đại nhân, chúng ta mau dâng tấu chương lên cho Hoàng Thượng đi!”



Hoàng Đế nhìn Hàn Chương.

Ánh mắt Hàn Chương thâm trầm, “Vi thần mang binh đánh giặc ở Trấn Giang, chỉ nhớ người Tây Hạ lúc nào tấn công Dương Châu, vi thần ứng đối như thế nào, phản tặc lại làm sao mà đến Thái Châu, trận đánh này chúng ta tổn thất bao nhiêu binh lực, bắt sống được bao nhiêu tên đầu sỏ phản tặc... Lý Thành Mậu dẫn viện quân đứng ngoài cuộc... chúng thần ở trong tình hình thiếu viện quân và quân tư gắng sức chống địch.”

“Thế nhưng vi thần không nhớ ra được ngày nào tháng nào gặp Cố đại tiểu thư, ngày nào tháng nào Cố đại tiểu thư đến quân doanh, Cố đại tiểu thư ngồi ở trong doanh trướng bao lâu...”

“Những chuyện vi thần không nhớ ra được, nhưng lại truyền ở kinh thành rõ ràng như thế, vi thần không nghĩ ra còn có ai có thể biết được những thứ này.”

Chỉ có Thẩm Xương Cát và Hoàng Thành Ti của hắn mới có thể tra tất cả những chuyện này ra chính xác như thế.

Trên mặt Hàn Chương lộ ra mấy phần buồn bã, “Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, Hàn Chương đều biết cả, chỉ khẩn cầu Hoàng Thượng nể tình Hàn Chương vì Đại Tề mà lập được công trạng, đừng liên luỵ đến người bên cạnh.”

Hoàng Đế rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hàn Chương lại đến tử gián.

Bởi vì Hàn Chương biết mình chắc chắn phải chết.

Thẩm Xương Cát làm ra chuyện như vậy, nhất định là thông qua hắn bày mưu đặt kế.

Cho nên Hàn Chương dứt khoát đến xin chết.

Cả triều văn võ nhất định cũng nghĩ như vậy, nếu không làm sao không có một ai tới thay Hàn Chương cầu xin tha thứ?

Một cơn giận dâng lên trong lòng Hoàng Đế, chuyện hắn không làm, bây giờ nhưng lại chụp lên đầu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.