Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 57: Chương 57: Đồng minh




Những chuyện Lang Hoa biết quả không hề ít.

Đó đều là những chuyện xảy ra sau khi Hàn Chương chết.

Đại Tề và Tây Hạ đánh trận, điều động hai mươi vạn đại quân, cuối cùng khi đến tiền tuyến chỉ có bốn vạn, giữa đường đã tổn hao mười mấy vạn người, đó chính là do quân lương cung cấp không đủ và hành quân đường xa bị lây bệnh truyền nhiễm gây nên.

Hai bên lực lượng không cân bằng, tất nhiên là Đại Tề bại trận, triều đình lại nhanh chóng dốc hết lực lượng toàn quốc tập kết mười vạn người ngựa, lần này chuẩn bị quân lương đầy đủ, nhưng Hoàng đế không biết lên cơn điên gì lại cử chiến mã tốt nhất đại nội ra trận, kết quả lại làm liên lụy đến người khác. Tướng lĩnh dẫn binh cung phụng hãn huyết bảo mã như tổ tông, thà để binh sĩ chết đói cũng phải cho đám chiến mã đó ăn uống tử tế, nhưng đã tiêu hao quá nhiều lương thảo, quân chi viện mãi vẫn không đến được chiến trường.

Sau đó, Lý Thành Mậu không biết liêm sỉ còn đề ra một chủ ý bị người người mắng chửi, hắn cho rằng nên nới lỏng kỷ luật đối với binh sĩ, tức là cho phép binh sĩ trên đường hành quân được phép cướp lương thực của bách tính. Chính vào lúc mọi người đều cho rằng trận chiến này sắp thất bại đến nơi thì bỗng nhiên xuất hiện một viên phó tướng giết chết tất cả hãn huyết bảo mã, có vậy mới đưa được đội quân chi viện đến biên giới kịp thời, người đó chính là Bùi Khởi Đường.

Sau trận chiến đó, Lục Anh dẫn đầu vạch tội đám người Lý Thành Mậu, đề nghị thăng quan cho Bùi Khởi Đường, lúc đó nàng còn cho rằng Lục Anh và Bùi Khởi Đường sẽ đứng cùng một chiến tuyến, nhưng không ngờ lại trở thành kẻ địch.

Lý Thành Mậu do có công dẹp loạn ở Trấn Giang nên được gia phong tước vị Trung Nghĩa Hầu, kiếp này chuyện đó liệu có tái diễn?

Vị đại tiểu thư Lý gia đó khiến nàng ấn tượng sâu sắc, khoe khoang khoác lác không nể nang đấng mày râu, bất luận đi đến đâu đều phất phất chiếc roi ngựa, có một lần đến Lục gia làm khách, nàng dẫn theo hạ nhân hóng mát dưới gốc cây đa thì bị đại tiểu thư Lý gia vô tình quật cho một roi làm bị thương một bên mặt. Sau khi Lý Thành Mậu bị đoạt tước vị, Lục Anh ôm nàng thở dài, “Cuối cùng cũng báo được mối thù chiếc roi ngựa đó cho nàng.”

Lúc đó nàng mới biết nam nhân trầm mặc ấy vẫn luôn giữ chuyện đó trong lòng, làm chuyện đó là vì nàng.

Những điều tốt đẹp đó trong quá khứ cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng khi nghĩ lại cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng có mấy phần thương cảm.

Lang Hoa còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có một thứ được đặt vào tay nàng, đó là trông có vẻ là một trái hạch đào không mấy bắt mắt, Lang Hoa ngẩng đầu lên thấy Hàn Chương đang nhìn nàng cười.

Trái hạch đào đã bị tách ra, để lộ ra nhân hạch đào bên trong, Lang Hoa hiếu kỳ bóc lớp nhân hạch đào cho vào miệng nếm thử, mùi vị ngòn ngọt truyền đến đầu lưỡi.

Hàn Chương đưa đồ cho nàng ăn, liệu có phải cũng giống như tứ thẩm, coi nàng như trẻ con, phải dùng đồ ăn vặt để dỗ dành?

Lang Hoa vừa ăn xong một trái, Hàn Chương lại lấy thêm một trái nữa, Lang Hoa tò mò liền tách thử, vỏ hạch đào cứng như đã không tài nào tách nổi, nàng không khỏi thở dài, Hàn Chương quả nhiên có sức mạnh không thể xem thường.

Hàn Chương và Mẫn Hoài ngồi xuống, chỉ chỉ vào dư đồ, Lang Hoa ngẩng cổ lên nhưng vẫn không nhìn thấy, đang thất vọng thì Hàn Chương nhấc bổng nàng lên đặt lên trên đầu gối.

Mẫn Hoài không khỏi chau mày, “Ngài làm thế này còn ra thể thống gì nữa?”

Hàn Chương cười nói: “Ta thấy cũng chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi, sợ gì chứ, ta chỉ có thể làm thúc thúc của tiểu cô nương này thôi.”

Mẫn Hoài thở dài, “Cố đại tiểu thư đã tám tuổi rồi, tính cách này của ngươi không biết khi nào mới sửa được, chẳng trách Vân Nương lại sợ ngươi.”

Mẫn Hoài bỗng nhiên im bặt.

Lang Hoa có thể cảm nhận được Hàn Chương bỗng nhiên có vài phần lạnh lẽo thê lương, một vị tướng quân từng xông pha chiến trường giành bao chiến công hiển hách bỗng chốc bó tay bất lực như một đứa trẻ.

Mẫn Hoài cũng biết mình đã nói sai, lập tức chuyển sự chú ý sang tình hình chiến sự.

Lang Hoa tòa mò trèo lên trên bàn xem, cảm thấy mình giống như một chú thỏ nhỏ đang nhìn trộm.



“Ta không hiểu chỗ đó có gì hay ho nữa?”

Lang Hoa từ trong phòng đi ra liền bị Mẫn Giang Thần kéo đi kêu ca một hồi.

“Cũng không có gì hay cả.” Lang Hoa khẽ đáp, “Muội chỉ cảm thấy, nếu đã ở đây thì phải khiến bản thân hiểu rõ hơn, không thể mơ mơ hồ hồ sống qua ngày được.”

Mẫn Giang Thần kéo Lang Hoa sang một bên, “Lục Anh đến, muốn gặp biểu huynh ta, nhưng có lẽ biểu huynh không muốn gặp người nhà Lục gia, hay là muội đi nói chuyện xem sao?”

Giới thiệu Lục Anh cho Hàn Chương?

Lang Hoa lắc đầu, “Vậy không hay lắm. Hàn tướng quân lần này không chịu gặp huynh ấy thì lần sau chưa chắc đã chịu gặp.” Lục Anh là một người có lòng tự tôn rất cao, nếu biết được do nàng giới thiệu mới được gặp Hàn Chương thì không chỉ không vui mà còn thấy rất buồn. Nàng đã ở bên Lục Anh bao năm như vậy, nàng biết rõ việc gì nên làm việc gì không nên làm.

Mẫn Giang Thần vô cùng kinh ngạc, “Vậy thì tại sao chứ? Nếu muội cảm thấy không tiện thì ta giúp muội nói?”

A Thần không hiểu được những chuyện này, nàng cũng không thể nói rõ ràng được, chuyện liên quan đến kiếp trước, có nói ra cũng khó vẹn toàn được.

Lục Anh hiểu rất rõ, nếu hắn muốn kết giao với Hàn Chương nhất định sẽ tự có cách.

Lang Hoa kéo tay Mẫn Giang Thần, “Tỷ cũng đừng nói gì, chuyện của Lục Anh, huynh ấy sẽ tự làm được.”

Mẫn Giang Thần ánh mắt long lanh, “Muội vì chuyện của Lục gia nên mới giận Lục Anh sao?”

Lang Hoa lắc đầu, “Không có, nhưng giữa mỗi người cần phải giữ khoảng cách. A Thần,… tỷ cũng đừng lo lắng nhiều chuyện như vậy, vẫn còn nhỏ tuổi coi chừng biến thành lão thái bà rồi đó.”

Mẫn Giang Thần thọc lét Lang Hoa cười, “Ai là lão thái bà hả, muội mới là lão thái bà ấy.”

Hai người đùa vui náo loạn cả một góc vườn, Lang Hoa hạ thấp giọng, “A Thần, có chuyện này phải nhờ tỷ giúp muội.”

Mẫn Giang Thần thấy Lang Hoa nghiêm túc liền nhẹ nhàng gật đầu.

Lang Hoa nói: “Lát nữa tỷ cho người đến gặp tổ mẫu muội nói hôm nay giữ muội ở lại dùng cơm, muội sẽ về muộn một chút.”

Mẫn Giang Thần thở dài, “Ta còn tưởng là chuyện lớn gì, ta cũng không định để muội về sớm đâu.”

Lang Hoa lắc đầu, “Bây giờ muội phải đi rồi, nhưng… tỷ cứ để mọi người nghĩ rằng muội vẫn còn ở Mẫn gia.”

Mẫn Giang Thần bỗng nhiên biến sắc.

Khó khăn lắm Lang Hoa mới thuyết phục được Mẫn Giang Thần, nàng nhanh chóng đi ra cổng sau Mẫn gia, lên xe, nhanh chóng rời khỏi Mẫn gia. Đi tới một con đường lớn, Lang Hoa mới yên tâm, chau mày nhìn người người đối diện trong xe.

Triệu Linh dựa vào xe, ngoài vẻ mặt có chút nhợt nhạt ra thì không còn điểm nào cho thấy là một người đang bị trọng thương cả.

Khi Tiêu ma ma truyền tin đến, Lang Hoa còn sợ hãi, Triệu Linh còn biết nàng đang ở Mẫn gia, còn biết nàng mượn cớ đến Mẫn gia để đi tìm Hồ tiên sinh.

Chẳng trách có người nói, tin tức của đám đầu trộm đuôi cướp, chôm chuột trộm chó lúc nào cũng nhanh nhất.

Khóe môi Triệu Linh khẽ cong, ý cười dần hiện rõ.

Dường như đang nói, cô phải cầu xin ta giúp đỡ rồi đúng không?

Thanh âm Lang Hoa thản nhiên, “Nếu ngươi muốn giở trò gì thì cùng lắm là cá chết lưới rách.”

Triệu Linh nhìn kỹ Lang Hoa, “Cố đại tiểu thư, nàng thông minh lanh lợi, cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá cảnh giác, có đôi khi nàng phải học cách dựa dẫm, tin tưởng người khác. Nàng cũng biết, nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng thì cho dù có thể giúp Trấn Giang vượt qua được kiếp nạn này, nhưng sau này vẫn còn có vấn đề khó khăn hơn nữa đang chờ đợi nàng, có thêm một đồng minh vẫn tốt hơn nhiều hơn một kẻ địch.”

Lang Hoa không khỏi giận đến độ phì cười, “Một đồng minh có thể bị rớt não bất cứ lúc nào sao?”

Trong mắt Triệu Linh bỗng hiện lên sự nghiêm khắc, vầng trán từ từ ngẩng lên đầy kiêu ngạo, “Muốn có được não của ta, e rằng không đơn giản đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.