Mấy ngày nay Lục Văn Hiển biểu hiện quá mức dị thường, cho dù hắn không ra ngoài điều tra, Vương thị cũng nên đề cao cảnh giác. Chuyện nuôi dưỡng ngoại thất này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần.
Cho nên đối với những chuyện sắp xảy ra tại tiểu viện đó, Lục Anh cũng không quá để ý.
Điều khiến Lục Anh thấy vô cùng kỳ lạ đó là, với địa vị của Vương thị hiện tại, Lục Văn Hiển muốn nạp thê thì trực tiếp đưa về là được, căn bản không cần phải để ý đến cảm nhận của Vương thị. Tại sao Lục Văn Hiển vẫn còn phải tốn bao công sức nuôi người ở bên ngoài như thế này?
Lẽ nào là nữ tử phong trần?
Lục Anh cho Trình Di đi thăm dò, Trình Di khó khăn lắm mới vào được tiểu viện, nhưng lại phát hiện bên trong không hề có nữ chủ nhân.
Một tiểu viện trống không, Lục Văn Hiển rất ít khi qua đây, nhưng lại sắp xếp tâm phúc trông nom, còn có hạ nhân quét dọn sạch sẽ hàng ngày.
Lục Anh nghĩ tới đây không khỏi cười nhạt, nhất định là Lục Văn Hiển đang qua lại với một người không thể ra ngoài ánh sáng, nếu như chuyện này bị vạch trần, Lục gia chắc chắn sẽ không còn thể diện.
Hắn hy vọng Vương thị cũng biết suy nghĩ, nắm chặt được Lục Văn Hiển, cũng không cần quá phô trương, âm thầm xử lý mọi chuyện, tránh để Lục gia không ngẩng đầu lên được.
Trình Di nói: “Ta thấy người bên cạnh nhị thái thái cũng đã đi theo tới đây, nếu nữ nhân đó xuất hiện nhất định sẽ bị bắt đúng lúc.”
Lục Anh gật đầu, “Ngươi trông chừng kỹ càng, nếu Vương thị làm loạn quá thì nhanh chóng bẩm báo với lão thái gia, để lão thái gia ra mặt xử lý.”
Không biết liệu chuyện này có liên quan đến việc Lục Văn Hiển bị Hoàng Thành Ti tra hỏi hay không.
Lục Văn Hiển tuy từ sau khi trở về không nói nửa lời, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến trở lại thành Lục nhị lão gia không có huyền học bàng thân của mấy năm trước, điệu bộ mất hết sĩ khí.
Lục Anh biết rõ chân tướng đã ở ngay trước mặt, hắn chỉ cần ngồi đây, rất nhanh sẽ có được đáp án.
Lục Anh hỏi Trình Di, “Cố gia bên đó thế nào rồi?”
Chỉ cần bây giờ nhắc đến Cố gia, trên mặt Trình Di sẽ lộ rõ thần sắc ngạc nhiên, “Cố gia đó thật kỳ lạ, cũng không biết là do vận khí tốt hay là do có cao nhân chỉ điểm, Cố tứ lão gia không những trở về rồi mà còn trị khỏi bệnh của Quản sự nhà Trang Vương trắc phi. Trang Vương trắc phi vui vẻ liền giới thiệu mấy con đường làm ăn cho Cố gia, những ngày này Cố gia đang chuẩn bị chạy hàng rồi.”
Lục Anh gật đầu.
Khi Cố Thế Ninh xảy ra chuyện, hắn đã cho Trình Di đi tìm Lang Hoa, hy vọng có thể giúp đỡ. Nhưng Lang Hoa nói với hắn, nàng đã tìm được cách rồi, nói hắn ở trong nhà nghe ngóng tin tức.
Hắn nghe được tin Cố gia đã thoát khỏi nguy hiểm liền vô cùng cao hứng nhưng lại nghi ngờ Lang Hoa không biết đã quen biết với Trang Vương trắc phi từ khi nào.
Giữa hắn và Cố Lang Hoa có quá nhiều bí mật, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết như trước kia nữa.
Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn biết mọi chuyện, Cố gia, Vương gia và Lục gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả Bùi gia đó nữa, giống như một sợi dây thừng bện lại với nhau, đang đợi hắn cởi ra từng nút từng nút một.
...
Trên khuôn mặt vàng vọt của Vương thị tràn ngập vẻ oán hận, phẫn nộ, “Hắn không thể đợi một chút, đợi đến khi hiếu kỳ qua đi, hắn đưa nữ nhân nào về nhà cũng được, ta cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết. Nay phụ thân vừa mới qua đời, cả Vương gia đang sắp chống đỡ không nổi nữa, hắn không chịu giúp đỡ thì thôi đi, lại còn muốn ra ngoài dụ dỗ nữ nhân sao?”
“Thái thái,” Vương ma ma không biết phải nói sao. “Người bớt giận, chuyện này còn chưa chắc chắn, cũng có thể nhị lão gia mua viện tử là vì chuyện khác.”
“Chuyện khác?” Thanh âm của Vương thị vút cao lên, “Chuyện gì mà lại lén lút như vậy? Hắn cần tiền gì ta đều chi cho hắn, cho dù gia sản nhà họ Lục bị thổ phỉ và giặc cỏ cướp đi ta cũng vẫn nể mặt hắn về nhà mẹ đẻ vay tiền họ hàng thân thích cho hắn.”
“Ta nói tại sao hắn lại cần nhiều tiền như vậy chứ, thì ra là muốn xây trạch viện…” Nói đến đây Vương thị liền bưng lấy lồng ngực, “Số tiền đó. Đều là tiền ta đánh đổi bằng thể diện, thậm chí ta còn lấy danh nghĩa chữa bệnh cho ca ca để ngửa tay mượn tiền họ hàng… Ca ca ta đau đớn như vậy, ta muốn dùng tiền mượn được mua chút thuốc tốt cho ca ca ta, huynh ấy đã nói thế nào? Huynh ấy nói huynh ấy có uống thuốc cũng vô dụng, sống tiếp như vậy cũng liên lụy Vương gia, cuối cùng Vương gia thất bại rồi, ca ca cũng chết.”
“Ta nghe xong, trong lòng giống như bị thả một tảng băng, đến bây giờ… vẫn còn thấy lạnh giá.”
“Từ sau khi trở về từ Hoàng Thành Ti, hắn càng thay đổi nhiều hơn, nửa đêm nhìn thấy ta liền hét ầm lên, nói ta cố ý trừng mắt hù dọa hắn. Ta đâu có hù dọa hắn, ta chỉ đang lo lắng cho phụ thân nên không ngủ được thôi mà.”
Vương thị nằm trên giường, cả người dường như không còn sức lực gì nữa, “Nhà họ Vương chúng ta sa sút rồi, nhưng trước đây… chúng ta cũng đã giúp đỡ Lục gia không ít, tại sao hắn không nhớ ân tình trước đây chứ?”
“Hắn thường xuyên đi sớm về muộn, đáng ra ta phải sớm nghĩ ra hắn đã có nữ nhân khác ở bên ngoài mới đúng,” Vương thị nói đến đây liền rơi lệ, “Nhưng ta vẫn tin tưởng hắn.”
Vương ma ma vội vã tiến lên dìu lưng Vương thị, “Cho dù điều tra ra thì thái thái cũng làm thế nào được? Vương gia đã không thể dựa vào nữa, thái thái chỉ có thể lưu lại Lục gia. Nếu người gây chuyện khiến lão gia không vui thì những ngày tháng sau này e rằng càng khó khăn hơn.”
Ánh mắt của Vương thị giống như thiêu cháy được tất cả, “Bây giờ ta không còn quan tâm nữa rồi, dù sao ta cũng khó mà có thai được, chính thất nhưng không có con thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ném sang một bên. Ta chỉ muốn biết được chân tướng, cho dù có chết, ta cũng phải chết cho rõ ràng.”
...
Ngoại viện của Vương gia, Hứa thị vừa xuống xe ngựa, Lục Văn Hiển trốn ngoài cửa lớn lập tức chạy tới.
Hứa thị giật mình, lập tức quát lớn, “Ông làm gì vậy? Không sợ người khác nhìn thấy hay sao chứ?”
Lúc này Lục Văn Hiển mới kiềm chế lại, nghiêm chỉnh đi theo Hứa thị vào nhà chính.
Hứa thị ngồi xuống, ánh mắt Lục Văn Hiển vẫn còn tham lam bám sát theo, “Ta… thật không ngờ… Bà vẫn có thể… gặp lại ta… Ta còn tưởng rằng… cả đời này bà cũng không tha thứ cho ta chứ, ta cũng… hết cách rồi…”
Nhìn sắc mặt Lục Văn Hiển, Hứa thị không nhịn được muốn nôn ói. Chỉ cần nghĩ đến những nỗi khổ sở bà ta đã phải chịu trong đại lao Hoàng Thành Ti, Hứa thị hận không thể ngay lập tức giết chết tên Lục Văn Hiển này.
Nhưng Lục Văn Hiển biết quá nhiều chuyện của bà ta, nhất là lần này Cố gia bám được vào Trang Vương phủ. Vạn nhất Lục Văn Hiển để lộ ra lời nào thì bà ta chỉ còn đường chết, cho nên nghĩ đi nghĩ lại bà ta tạm thời chỉ có thể trấn an Lục Văn Hiển.
Hứa thị trầm mặt, “Chuyện của Cố gia và Hoàng Thành Ti có lẽ ông cũng đã nghe nói rồi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ông, đừng có ăn nói lung tung, nếu không, ông cũng nhìn thấy kết cục của Vương Nhân Trí rồi đó.”
Lục Văn Hiển không khỏi rùng mình, bộ dạng của Vương Nhân Trí bỗng hiện lên trong đầu hắn, mấy ngày nay chỉ cần nhìn thấy Vương thị hắn liền nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo đó của Vương Nhân Trí, khiến hắn không khỏi sợ hãi.
Vương thị hù dọa hắn thì thôi đi, Hứa thị cũng muốn dùng Vương Nhân Trí để cảnh cáo hắn sao.
Lục Văn Hiển nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hứa thị, “Bà đến chỉ để nói những chuyện này thôi sao? Ta còn tưởng là bà đến đây tìm ta, là vì bà đã tha thứ cho ta…”
Hứa thị lắc đầu, “Ta chỉ muốn nói với ông, với tình hình hiện tại, ông im lặng không nói nửa lời có lẽ còn có lợi cho ngươi sau này, nếu không… chỉ sợ trước mặt Thẩm đại nhân ta cũng không thể nói giúp cho ông được.”
Lục Văn Hiển mở to mắt, ý của Hứa thị là Thẩm Xương Cát đã đứng về phe bà ta rồi sao.
Hứa thị đứng lên toan rời đi, Lục Văn Hiển giống như bị người khác đoạt mất vật yêu thích, mắt như sắp phóng ra tia lửa, hắn lập tức tiến lên ôm chặt lấy hông Hứa thị, “Bà nói như vậy nghĩa là sao chứ? Bà bám được vào Thẩm Xương Cát thì thẳng tay đá ta sang một bên sao? Bao nhiêu năm rồi, ta giống như một con chó đi theo sau bà, ta vì cái gì chứ? Bà đi cũng được thôi, nhưng trước tiên phải trả lại hết những gì nợ ta đã.”
…