Thiệp mời của Bùi Khởi Đường đưa đến tay tài tuấn của Hàng Châu, mọi người mới phát hiện hoá ra không chỉ là bọn họ chú ý Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường cũng đang lặng lẽ nghe ngóng bọn họ.
Mọi người lập tức đều hào hứng, thử thăm dò lẫn nhau, ai được mời đi, ai không được mời đi.
Người được mời thì vui mừng, bất kể như thế nào ít nhất chứng minh được danh vọng tài tuấn của bản thân, người không được mời thì khịt mũi coi thường, cho là Bùi Khởi Đường bất quá chỉ là một tên quần là áo lụa, sân khấu hắn bày lên, không đáng nhắc tới.
Lục Anh nhìn thoáng quá thiệp mời trên bàn.
Tiệc rượu của Bùi Khởi Đường lại bố trí ở trên sông Tiền Đường, là muốn mời mọi người ngồi thuyền ngắm phong cảnh?
Suy đoán của hắn rất nhanh có manh mối.
Trong viện truyền tới giọng nói.
Lục Văn Hiển mở tiệc rượu trong nhà mời mấy người tới, sau khi uống vài vòng rượu, mấy người ngồi ở trong đình liền nói tới chuyện làm ăn, dùng thuyền lớn gì để vận chuyển hàng hoá, nên vận chuyển thế nào, vừa vặn tàu thuỷ vận mấy ngày nữa từ kinh thành trở lại, nhất định phải nắm chắc thời cơ này.
Nói tới thuyền lớn, có người nói: “Nghe nói Bùi tứ gia đối nghịch với Bùi đại nhân, lần này đến Giang Chiết chính là để làm loạn, nghe đâu thuyền lớn mà tiệc mời lần này dùng, chính là Bùi Khởi Đường kêu người chế tạo ra, muốn tranh cao thấp với thuyền quan của Bùi đại nhân tạo ra lúc trẻ.”
“Bùi gia cũng là thế gia, làm sao lại sinh ra một hậu bối như vậy chứ.”
“Phụ tử rốt cuộc có oán hận gì, sao lại không giải được.”
Lục Anh nghe đến chỗ này buông bút xuống.
Một thanh âm trong đó nói: “Đó là bởi vì bị trục xuất khỏi gia môn, bực bội với Bùi đại nhân, bây giờ biết Bùi đại nhân sẽ đến Giang Chiết, cố ý muốn bày ra mấy phần bản lĩnh ở Giang Chiết cho Bùi đại nhân xem.”
Lục Anh không nhịn được cười một tiếng, cho nên trổ hết tài năng như vậy?
Xem ra Bùi Khởi Đường này, không phải là một người đi chính đạo rồi.
Trình Di tới bẩm báo, “Tam gia, Mẫn đại gia tới rồi.”
Không cần phải nói, Mẫn Tử Thần cũng là tới vì tiệc rượu của Bùi gia.
Lục Anh và Mẫn Tử Thần đến thư phòng nói chuyện, Mẫn Tử Thần truyền lời thay Mẫn Giang Thần, “Muội muội ta nói, hai ngày này cũng đang chờ tin tức của Cố đại tiểu thư, nói không chừng Cố đại tiểu thư sẽ cùng biểu ca ta đến Hàng Châu.”
Biểu ca của Mẫn Tử Thần chính là Hàn Chương.
Lục Anh gật gật đầu.
Mẫn Tử Thần nói: “Đệ yên tâm đi, đừng xem biểu ca ta là một võ tướng, nhưng lại chăm sóc Cố đại tiểu thư như muội muội ruột, trên đường tất nhiên sẽ không để cho muội ấy chịu khổ,” Nói rồi dừng một chút, “Ngược lại là chỗ Bùi Khởi Đường, đệ có muốn đi tham gia náo nhiệt hay không?”
Nếu như Bùi Khởi Đường không có mâu thuẫn với Cố gia, Lục Anh tự nhiên sẽ không đi dự tiệc, bây giờ các loại tụ họp đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào. Bởi vì nói đến cùng, hắn cũng chẳng qua chỉ có cái danh tiếng “tài tuấn”, cao không đến thấp không xong, người có thể kết giao có hạn, phải chờ tới lúc thi cử có công danh rồi, mới có thể quen biết người hữu dụng.
Lục Anh nói: “Người của Bùi gia đập Bách Thảo Lư huynh có biết không?” Nói rồi cầm sách lên, “Ta cũng muốn biết Bùi Khởi Đường rốt cuộc là lai lịch gì?”
Mẫn Tử Thần kinh ngạc, “Chỉ bởi vì cái này?”
Lục Anh không nói thêm gì nữa.
Không chỉ là vì cái này, bởi vì Bùi Khởi Đường có liên quan đến Hoàng Thành Ti, Hoàng Thành Ti có thật sự đi tìm Cố gia gây phiền toái hay không?
Hoàng Thành Ti một đường đến Trấn Giang bắt người, mặc dù không nói rõ thân phận của người kia, tám phần cũng là có liên quan đến dư đảng của Khánh Vương mà Vương Nhân Trí nói, Vương Nhân Trí từng đổ oan cho Cố gia chứa chấp người này, nếu như Hoàng Thành Ti nổi lên nghi ngờ, nói không chừng sẽ kiểm tra Cố gia một phen, phải biết, Hoàng Thành Ti thẩm vấn người không cần báo cáo với triều đình.
Bùi Khởi Đường dám trắng trợn náo loạn Cố gia như vậy, có phải là nghe được phong thanh gì chỗ Hoàng Thành Ti, biết Hoàng Thành Ti muốn làm khó Cố gia.
Nếu thật sự như thế, Cố Lang Hoa phải làm thế nào?
Lục Anh không biết lúc nào lại lo lắng cho Cố Lang Hoa, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn Tử Thần, “Nếu như Lang Hoa đi tới Hàng Châu, kêu nàng ở lại Mẫn gia đi, tránh cho có chuyện gì, cũng dễ chăm sóc hơn.”
Là muốn Mẫn gia che chở Cố Lang Hoa đi! Đây là chuyện phụ thân và biểu ca đều nguyện ý làm.
Mẫn Tử Thần cười nhìn Lục Anh, “Vẫn chưa qua cửa đã bảo vệ thế rồi, tương lại thành thân không biết còn thế nào nữa.”
Trái tim Lục Anh nóng lên, có lẽ tương lai không cần nhờ vào người khác, hắn cũng có thể che chở cho nàng.
...
Trong chùa Linh Thuận ở Hàng Châu, một phu nhân mặc vải bồi màu hồng cánh sen đang đỡ một vị lão thái thái dâng hương ở trước phật, đoàn người được tiểu hoà thượng dẫn vào thiện phòng phía sau nghỉ ngơi.
Đại hòa thượng đến giảng kinh văn, tiểu hoà thượng lập tức cầm đồ ăn chay ngon nhất ra chiêu đãi mấy vị nữ quyến, phu nhân mặc vải bồi màu hồng cánh sen đang định xới cơm cho lão thái thái, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng nói: “Nữ quyến của Từ gia nghỉ ngơi ở đây sao?”
Cửa nhà chùa từ từ bị kéo ra, phu nhân mặc vải bồi màu hồng cánh sen đứng lên nhìn ra ngoài, thấy một bóng người trong sân không khỏi bật cười, “Là tỷ sao, sao lại gặp được ở đây thế?”
Người đứng trong sân là Cố đại thái thái Hứa thị.
Hứa thị mím môi nhìn về phía vị phu nhân kia, mặt mũi bà ta giãn ra, gò má còn đỏ ửng giống như thiếu nữ, nhìn vẫn xinh đẹp như vậy, dường như năm tháng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt bà ta, thậm chí so với trước đây còn rạng rỡ hơn.
Đây chính là thái thái Hàng thị của Từ Tùng Nguyên.
Hứa thị khẽ rũ mắt xuống, bà ta đấu tranh nhiều năm, nhưng vẫn không rời khỏi cái vũng bùn này được.
Hứa thị phục hồi lại tinh thần, Từ đại thái thái đã đến trước mặt, thân thiết kéo tay bà ta, “Đại thái thái tới Hàng Châu lúc nào thế? Sao cũng không nói một tiếng, chúng ta hôm qua mới từ trong kinh trở lại, nghe nói chiến sự Trấn Giang ầm ĩ lợi hại, ta còn muốn kêu người đi hỏi thăm tin tức của Cố gia đây.”
Sau khi chiến sự qua đi, Từ gia từ kinh thành trở lại Hàng Châu ở lại hơn nửa năm, tình cảnh này với kiếp trước giống nhau như đúc.
Chỉ có điều, kiếp trước là bà ta sau khi náo loạn với Cố Thế Hoành một trận trở lại Hứa gia, tâm tình không thuận tới chùa xin bùa bình an, nên vô tình gặp Từ đại thái thái ở trong chùa, lần này lại là bà ta sắp xếp xong xuôi, cố ý tới tìm nữ quyến Từ gia.
Hứa thị không lên tiếng, chỉ là không được tự nhiên cúi đầu, chờ lúc ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng mắt Từ đại thái thái.
Từ đại thái thái cẩn thận nhìn qua, trong mắt Hứa thị đầy nước mắt, không khỏi ân cần hỏi, “Làm sao thế này?”
“Không sao,” Hứa thị gượng cười, “Lão thái thái cũng tới sao? Ta đi thỉnh an lão thái thái đã.”
Từ đại thái thái gật gật đầu, hai người một trước một sau vào trong chùa.
Từ lão thái thái lần tràng hạt trong tay, đang cười nói với nha hoàn bên cạnh, nhìn thấy Hứa thị liền vẫy tay, “Đây là nàng dâu của Thế Hoành sao, bao năm rồi không gặp, mau tới đây cho ta xem xem.”
Hạ nhân Từ gia im lặng bày nệm gấm và ly trà, để cho Hứa thị đi qua ngồi, sau đó dâng lên một bọc túi hương nóng.
Hứa thị cầm túi hương trong tay, ngón tay ấm áp lên rất nhiều, trong lòng nhưng lại lạnh đi.
Từ gia vẫn giàu sang như vậy, đối với nàng giống kiếp trước như đúc.
Từ lão thái thái tỉ mỉ ngắm Hứa thị một lần mới nói: “Có phải những năm này sống không như ý hay không?”
Nước mắt Hứa thị rơi xuống, “Lão thái thái, thật là… ai cũng không gạt được người…”
Từ đại thái thái cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hứa thị nắm thật chặt khăn tay: “Lão thái thái và tỷ tỷ đều không ở Hàng Châu cho nên không biết, ta…sớm đã ở đây một năm rưỡi rồi…”
Từ đại thái thái trong lòng chợt lạnh đi, “Chẳng lẽ là Cố gia xảy ra chuyện gì? Cố lão thái thái và Lang Hoa đâu? Bọn họ cũng đến sao?”