Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 237: Chương 237: Lâm Chung




Vinh quốc công phu nhân biết Vinh Quốc công đang nói tới ai.

Vân Nương bị đưa trở về, Triệu gia đã tỏ thái độ rõ ràng không đồng ý ly hôn.

Vinh Quốc công phu nhân nhẹ giọng nói: “Quốc công gia không cần quan tâm, Nhị đệ đã để cho người đem quần áo từ nhà chính dời ra ngoài rồi, cho dù Triệu gia không đáp ứng, khẳng định cũng sẽ để cho trưởng bối trong tộc giao thiệp.

Hàn Chương hạ quyết tâm, Vân Nương không đáp ứng cũng vô ích.

“Quá chậm rồi,” Vinh Quốc công lắc đầu một cái, “Như vậy sẽ liên lụy tới Nhị đệ.”

Vinh Quốc công phu nhân nghe mà khổ sở trong lòng, “Quốc công gia cũng chưa từng nghĩ tới mình… bệnh thành cái bộ dáng này, mỗi ngày vẫn còn suy nghĩ phải thế nào mới có thể giao cái nhà này cho Tướng quân cho thật trọn vẹn.”

“Ta biết mình đến lúc chết rồi,” Vinh Quốc công cười lên lộ ra vài nếp nhăn, “Những thứ mọi người nói đều là khuyên ta, giống như Hồ tiên sinh nói vậy, cho dù có phương thuốc có thể chữa cho ta… cũng đã muộn rồi, đã như vậy cần gì phải giãy giụa nữa, không bằng bình thản chút… yên tâm rời đi.”

Đây cũng là kỳ vọng sau cùng của Vinh Quốc công.

Vinh Quốc công phu nhân nắm chặt tay phu quân.

...Vân Nương ngồi ở trên giường mềm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa trong sân đều nở hết rồi, thời tiết cũng dần dần nóng lên, thường ngày lúc này nàng sẽ mặc quần áo xinh đẹp đến các nhà dự tiệc, nhưng bây giờ… Nàng vừa không nhận được bái thiếp, cũng không có ai mời nàng đi dự tiệc. Tất cả mọi người đều đang thờ ơ lạnh nhạt, xem Hàn Chương rốt cuộc có ly hôn với nàng hay không.

Hàn Chương cho người chuyển hết đồ trong phòng đi, nàng giống như lại trở về thời điểm chưa xuất giá.

“Phu nhân,” Nha hoàn thấp giọng nói, “Người uống chút canh ngân nhĩ cho thanh họng đi, qua lúc nữa trong nhà khả năng sẽ lo việc, đến lúc đó bận rộn, thân thể của người không chống đỡ được thì phải làm sao.”

“Lo việc?” Vân Nương nhíu mày, “Lo việc gì?”

Nha hoàn thấp giọng nói: “Tiền viện đều đang nói, Quốc công gia chỉ được một hai ngày nữa thôi.”

Vân Nương trợn to hai mắt, ly trà trong tay cũng rơi lên giường mềm.

Nha hoàn lật đật đi lau nước bám trên người Vân Nương, “Phu nhân, nô tỳ sẽ đi lấy y phục cho người thay.”

“Chờ một chút,” Vân Nương nhìn sang, “Ngươi nói rõ ràng xem, cái gì gọi là chỉ được một hai ngày nữa? Lần trước không phải Hồ lang trung đó đã nói, Quốc công gia một hai tháng này không có gì đáng ngại, nếu như có thể chịu đựng qua mùa xuân sang năm, bệnh sẽ tốt lên sao.”

“Đó đều là lời trấn an bệnh nhân thôi,” Nha hoàn nói, “Trong lòng Quốc công gia đã hiểu rõ, sớm không chịu uống thuốc rồi.”

Nước mắt Vân Nương tuôn ra, “Vậy... vậy phải làm sao mới tốt?”

“Đại phu nhân đã chuẩn bị xong áo quan rồi, nghe nói sau khi Quốc công gia không còn nữa, Tướng quân sẽ đưa quan tài về nguyên quán.”

Nha hoàn tự mình nói, “Có lẽ đây là cơ hội của phu nhân, đợi đến khi Tướng quân an táng Quốc công gia trở lại kinh thành, có lẽ sẽ hết tức giận, phu nhân phải nghĩ xem nên làm thế nào để Tướng quân vui vẻ.”

Đây chính là chuyện ca ca kêu nàng làm.

Trăm phương ngàn kế làm cho Hàn Chương vui vẻ.

Nàng không muốn đi, nhưng nàng cũng không muốn bị người lạnh nhạt, bị phụ mẫu ghét bỏ, nàng nên làm thế nào chứ? Bây giờ Quốc công gia đã sắp chết rồi….

Chỉ cần nghĩ tới cái này, Vân Nương liền đau buồn, nếu như nàng gả cho Quốc công gia thì tốt biết bao, cho dù là tuổi còn trẻ đã là quả phụ, cũng sẽ luôn vui vẻ sống.

Đời người thật là quá dài, nàng chịu dày vò khổ sở trong đó.

Tất cả mọi người bên cạnh đều sống tốt hơn nàng, mà nàng đã là người bị vứt bỏ, chuyện cho tới bây giờ nàng còn sợ cái gì? Ghê gớm lắm thì là chết mà thôi.

Nàng bây giờ là sống không bằng chết.

“Ta muốn đi gặp Quốc công gia một chút,” Vân Nương bỗng nhiên nhìn về phía nha hoàn, “Ngươi đi nghĩ cách nói với Quốc công gia một tiếng, ta muốn nói chuyện với Quốc công gia.”

Có lẽ Quốc công gia sẽ nói cho nàng biết nên làm thế nào mới tốt.

Nha hoàn mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Người… người đây là…”

“Đi mau,” Vân Nương cau mày thúc giục, “Ngươi phải tránh Đại phu nhân, trực tiếp nói với Quốc công gia, ông ấy… nhất định sẽ muốn gặp ta.”

Quốc công gia từng khen ngợi nàng xinh đẹp lại hiểu chuyện, nàng có thể từ trong ánh mắt của Quốc công gia thấy được sự khen ngợi, đây là thứ Hàn Chương cho tới bây giờ cũng chưa từng có.

Nha hoàn đi ra ngoài hồi lâu mới trở về bẩm báo, “Nô tỳ chờ mãi mới tránh được Đại phu nhân vào phòng, Quốc công gia nghe nói phu nhân muốn gặp ngài ấy, liền đáp ứng, kêu phu nhân sau bữa tối qua đó.”

Vân Nương trong lòng mừng rỡ.

Nàng biết Quốc công gia nhất định sẽ đối xử với nàng như vậy.

...Vân Nương vén rèm lên đi vào phòng, vừa nhìn liền thấy Vinh Quốc công trên giường.

Ma ma quản sự đang đút nước cho Vinh Quốc công thấy Vân Nương tới, lập tức đặt chén ở trên bàn thấp bên cạnh, cúi thấp đầu lui xuống.

Vinh Quốc công gầy hơn trước đó rất nhiều, nhắm mắt lại lẳng lặng dưỡng thần.

Nước mắt Vân Nương rơi xuống, lúc tới Triệu gia gặp nhau, Vinh Quốc công còn hăng hái như thế, giờ giống như bị người hút hết tinh thần rồi.

“Quốc công gia,” Vân Nương nghẹn ngào, “Người nghe lời muội đi, kêu người đem thuốc vào uống, trong lòng người rốt cuộc khổ sở đến mức nào, tại sao phải chọn một con đường như vậy.”

“Nhà này… của chúng ta… còn phải dựa vào Quốc công gia mà.”

Vinh Quốc công từ từ mở mắt, nhìn về phía Vân Nương ở cạnh giường khóc không thành tiếng, hồi lâu mới nói: “Muội đến rồi.”

Vân Nương không ngừng gật đầu, “Có phải là Tướng quân… nói với Quốc công gia cái gì, Quốc công gia…mới không chịu uống thuốc không.” Nàng nghĩ xong mới đi tới nơi này, nàng phải khuyên Vinh Quốc công sống tiếp thật tốt.

Trong phòng yên tĩnh, Vinh Quốc công vẫn không nói chuyện.

Vân Nương nói: “Quốc công gia, muội nên làm thế nào? Muội… muội đã không còn đường để đi rồi…”

Vinh Quốc công rốt cuộc thở dài, trên mặt là một vẻ ôn hòa như thường lệ, “Đứa nhỏ ngốc này, muội không thích Nhị đệ của ta đúng không?”

Đứa nhỏ ngốc.

Mấy từ này khiến cho trong lòng Vân Nương đau xót.

“Muội….” Vân Nương nói, “Muội cho là Hàn Tướng quân sẽ ôn văn nho nhã giống như Quốc công gia vậy, ai biết hắn nhưng chỉ biết những thứ đao thương kiếm kích kia, đánh đánh giết giết, muội từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa… không biết nên nói cái gì với Tướng quân.”

“Muội cũng chưa động phòng với đệ ấy?”

Mặt Vân Nương lập tức đỏ lên, “Muội… muội… sợ….”

“Ủy khuất cho muội rồi,” Vinh Quốc công vẫn hết sức ôn hòa như cũ, “Muội qua đây để ta xem xem.”

Trái tim Vân Nương khẩn trương nhảy lên.

Đôi mắt kia của Vinh Quốc công ôn nhu như nước, chỉ nhìn nàng như vậy, khiến cho nàng không nhịn được mà gò má nóng lên, nàng biết không nên đứng cách Vinh Quốc công gần như vậy, nhưng nàng không khống chế được mình.

“Muội yên tâm, sẽ không có ai vào đâu,” Tiếng nói của Vinh Quốc công rất nhẹ, “Ta đã thông báo rồi, có lẽ… đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.”

Vân Nương giống như là bị xúc động, bước mấy bước về phía trước, ngồi ở trên giường nhỏ của Vinh Quốc công.

“Gần chút nữa, để cho ta nhìn muội, có phải vẫn giống như trước hay không.” Vinh Quốc công thấp giọng nỉ non.

Vân Nương xích mặt qua.

Trên mặt Vinh Quốc công hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dường như đã hài lòng, “Không ngờ dễ dàng như vậy, ta thật là… mắt mù rồi…”

Vân Nương còn chưa nghe rõ, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói tức giận vang lên, “Ngươi đang làm gì thế hả?”

Vinh Quốc công phu nhân.

Sắc mặt Vân Nương lập tức trở nên trắng bệch, lập tức nhảy từ trên giường xuống, lắp ba lắp bắp giải thích, “Muội… muội không có… muội…”

“Ngươi có còn cần thể diện nữa không,” Vinh Quốc công phu nhân mặt đầy kinh ngạc, “Quốc công gia là đại bá của ngươi, ngươi làm sao dám như vậy… Triệu gia sao lại nuôi ra một người con gái như thế này.”

“Thảo nào nha hoàn của ngươi lén lén lút lút nấp ở bên ngoài, hoá ra là canh chừng cho ngươi, Quốc công gia đã thành cái bộ dạng này, ngươi thậm chí còn không bỏ qua một người sắp chết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.