Có thể đi, nhưng phải để lại tất cả lương thực.
Lời như vậy cũng chỉ có Cố Lang Hoa là có thể nói.
Cố tam phu nhân nghĩ Cố Lang Hoa nhất định là bị điên rồi, lại có thể ở trước mặt của Hàn tướng quân nói lời như vậy, Hàn tướng quân nhất định sẽ cười nhạt, hành quân đi chiến đấu đâu phải không có quân tư, nếu muốn đánh trận, triều đình nhất định đã sớm chuẩn bị đầy đủ, đâu cần phải để một đứa bé ở nông thôn tới quan tâm.
Hàn Chương vẫn không nói gì, ngược lại sắc mặt của Hàn Ngự sử trở nên khó xem.
Làm sao Cố Lang Hoa biết triều đình không có xoay sở được đầy đủ quân tư?
Hàn Ngự sử đưa mắt rơi vào trên quyển sổ sách kia của Cố gia, “Cho dù là không đủ quân tư, triều đình cũng có thể ở Trấn Giang, Thường Châu trưng thu lương thực.”
Đây là nói, Hàn Ngự sử thừa nhận quân tư không đủ.
Tuy rằng chuyện này Hàn Chương đã sớm đoán được, nhìn ánh mắt tránh né của Hàn Ngự sử, tự nhiên nảy sinh tức giận.
Hắn nhận được quân báo là từ Tỉnh Trung Thư, một bọn đạo tặc đã đánh nhau với đội ngũ kỵ mã vận chuyển quân tư, danh hiệu của bọn chúng là Di Dân Tiền Triều, một đường đánh xuống phía nam. Tỉnh Trung Thư bố trí phòng thủ mỏng manh giống như tờ giấy, bị người liên tiếp đánh hạ vài tòa thành trì, sau khi hắn nghe nói liền trình lên một phần tấu chương, thỉnh cầu triều đình tụ tập đóng quân tại vùng Giang Chiết, chỉ huy đại quân lên phía bắc chinh phạt phản tặc. Ai biết kết quả cuối cùng là tất cả quân đội đóng quân ở phía nam vùng Giang Chiết đều bị điều đi Hàng Châu, triều đình ra lệnh khẩn cấp tập hợp quân đội ở tám trăm dặm Lĩnh Bắc di chuyển đến Trấn Giang.
Giống như là hắn mang theo đội quân đã lượn một vòng lớn để chuẩn bị quyết một trận tử chiến với phản quân.
Thời điểm hắn nhận được thánh chỉ đã rút đao đem thánh chỉ chém thành hai nửa, làm cho thái giám đi truyền chỉ bị dọa đến run lẩy bẩy.
Ai cũng biết đây là kết quả mà Thái hậu và Hoàng thượng ngầm đấu đá với nhau.
Giang Chiết là địa bàn của thái hậu, đội quân phòng thủ xung quanh lại là tâm phúc của hoàng thượng, hoàng thượng không muốn tiêu hao lực lượng của mình ở Giang Chiết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể điều động cái vị ca ca của Trữ vương phi là hắn tới cứu trận.
Nếu vương triều Đại Tề còn để cho tình trạng này tiếp tục như vậy thì sẽ bị mất nước.
Hàn Chương nghĩ tới đây, chỉ nghe thấy Mẫn Hoài nói: “Triều đình đã miễn đi thuế ruộng từ Thiên Chí năm thứ mười đến năm thứ hai mươi, kể từ khi năm trước lúc xảy ra lũ lụt, quân đội đóng quân ở vùng Giang Chiết cũng đã cho các thế gia vọng tộc biến thành dân thường mấy cái lều, bây giờ còn chưa đến mùa thu gặt, kho lúa cúa quan nha các nơi có lẽ cũng không có được bổ sung.”
Cho nên nói, cho dù là trưng thu lương thực, cũng phải có lương thực để mà trưng thu.
Mẫn Hoài rõ ràng đã xác nhận lời nói của Cố Lang Hoa.
Hàn Chương nghe đến đó lập tức đứng lên, nhìn về phía Hàn Ngự sử, “Ngự Sử đại nhân, nếu như lương thực tích trữ ở Trấn Giang không đủ, ngươi để cho hai vạn đại quân của ta ăn cái gì?”
Hai vạn đại quân, Lang Hoa vô cùng kinh ngạc, năm đó nàng nghe nói chính là Hàn Chương chỉ huy năm vạn đại quân quyết chiến với phản tặc, thế nào đến nơi này lại bị cắt đi hơn phân nửa.
Hàn ngự sử nhíu mày, “Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Thế gia vọng tộc cũng không phải là dễ chọc như vậy, động vào người nào đó nói không chừng liền chọc đến điểm chết trong mắt của vị quan to hiển quý kia.
Hạ xuống quyết định này cũng không tốt.
Vạn nhất trời sập xuống, ai tới chống đỡ?
Nếu như hắn nghe lời nói của một nữ hài tử liền gây chiến, hắn sẽ trở thành trò cười cho người khác lúc rảnh rỗi sau khi ăn xong.
Trong phòng trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Bên ngoài Cố tam phu nhân đã bị mồ hôi làm quần áo ướt đẫm, một ngày này bà ta giống như là bị dày vò ở trong chảo dầu, nghe nói Vương gia dẫn người đi đến thôn trang lục soát phản tặc, bà ta sợ đến hồn phi phách tán, chỉ sợ sau một khắc quan binh liền xông vào Cố gia bắt người, nhưng không nghĩ tới tin tức mà hạ nhân mang về là Vương Nhân Trí bị cách chức điều tra.
Bà ta vừa mới an tâm, lão thái thái lại để cho hạ nhân đem sổ sách cầm đi.
Bà ta liền biết ở chỗ này chắc chắn có điểm kỳ lạ.
Quả nhiên, Lang Hoa dẫn theo mấy người Hàn tướng quân và Mẫn đại nhân vào cửa, mở miệng nói sẽ đem tất cả lương thực trong thôn đều đem quyên góp ra ngoài.
Đông thời chiến loạn, giá cả lương thực tăng mạnh, cái này căn bản không phải là lương thực nữa mà là vàng bạc óng ánh a, làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn những lương thực kia cứ như vậy liền cho người bên ngoài.
Cố tam phu nhân cắn răng đưa tay đẩy cửa ra.
Bà ta bất chấp tất cả cấp bậc lễ nghĩa, vội vội vàng vàng mở miệng, “Ba vị đại nhân cũng không thể nghe lời nói đùa của một đứa bé, Lang Hoa nhà chúng ta mới có tám tuổi, ngay cả cửa chính chưa từng bước ra quá mấy lần, làm sao biết mấy thứ lương thực đó...”
Lang Hoa dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cố tam phu nhân, đúng vậy, hiện tại nàng đúng là cái gì cũng không biết.
Nhưng mà khi nàng gặp được Hàn Chương.
Hàn Chương là người khi nhìn thấy dùng nước gạo nếp và bùn nhão để đổ bê-tông xây dựng tường thành liền mừng rỡ như điên, một khắc kia khi hắn không quan tâm mà đem nàng nâng lên, nàng rõ ràng nhìn thấy ở trong ánh mắt của hắn bắn ra sự nhiệt tình.
Đây là một cái tấm gương tài giỏi một tay bồi dưỡng ra một đội quân tinh nhuệ, nam nhân biến bản thân mình thành danh tướng.
Người như vậy lại mang theo đại quân chết trận ở thành Trấn Giang.
Nhiều mạng người như vậy.
Cuối cùng triều đình chẳng qua chỉ nói một câu để che giấu được: Hàn Chương tự đại khinh địch, nóng lòng cầu thành, chôn vùi năm vạn đại quân tinh nhuệ của triều đình.
Nếu như Hàn Chương thực sự không chịu nổi như thế, vì sao trong mấy năm về sau, chỉ cần khói lửa chiến loạn nổi lên bốn phía, hoàng thượng liền cảm thán đau đớn khi mất đi Hàn Chương năm đó.
Rốt cuộc là bởi vì cái gì mới làm cho Hàn Chương bị đánh bại?
Nếu như gia cố thành trì, có đầy đủ lương thực cung cấp, Hàn Chương có thể đánh thắng trận hay không?
Cho nên nhất định nàng phải thử một lần.
Tổ mẫu đem sổ sách giao cho nàng cũng có ý tứ này, thay vì để cho tất cả sài lang hổ báo nhìn chằm chằm Cố gia, chẳng bằng sớm đem lương thực quyên góp cho triều đình, giao cho một người tuyệt đối sẽ không đem lương thực biến thành lợi ích, những thứ lương thực này sản xuất ra cho Trấn Giang, để nó dùng cho Trấn Giang, bảo vệ những người đã khổ cực trồng trọt ra chúng nó.
Đây mới đúng là chỗ tốt nhất mà chúng nó thuộc về.
Cố tam phu nhân nuốt một ngụm nước miếng, không ngừng nói ra, “Sổ sách này, quyên góp lương thực cũng không thể nào làm được sổ, nàng là một đứa nhỏ... làm sao có thể làm chủ thay cho gia tộc Cố thị. Cố gia chúng ta không có nhiều lương thực như vậy.”
“Nàng làm chủ được.” Cửa bị người mở rộng ra, một người trung niên mặc bộ trường xam màu xám xanh đi đến.
Lang Hoa kinh ngạc nhìn sang, khuôn mặt của người nọ có hình chữ điền, lông mi có chút nhạt, đôi mắt vừa lớn sáng vừa sáng, một thân phong trần mệt mỏi.
Đi theo sau lưng hắn chính là Lục Anh.
Cố tam phu nhân mở to hai mắt, “Ninh nhị bá... Sao ngươi lại tới đây?” Một lát sau mới tỉnh hồn lại, “Chuyện của Cố gia chúng ta không cần mấy người Kim Đàn các ngươi để ý tới.”
Cố tam phu nhân nói ra lời này, Lang Hoa mới nhớ tới, đây là Nhị lão thái gia của một chi ở huyện Kim Đàn, Nhị bá phụ Cố Thế Ninh lưu tại thành Trấn Giang.
Ruộng đất của Cố gia ở huyện Kim Đàn bị mất cũng là bởi vì Nhị bá phụ nổi lên xung đột với quan binh triều đình.
Tổ mẫu đối chi thứ Cố gia ở huyện Kim Đàn cũng không có hảo cảm gì, tổ mẫu từng nói qua, nhị bá phụ ở huyện Kim Đàn có quan hệ rất tốt với phụ thân của nàng, sau khi phụ thân mất tích, nhị bá phụ còn từng dẫn người đi ra ngoài tìm, tìm hơn nửa tháng cũng không thu hoạch được gì. Lúc nhị bá phụ trở lại Trấn Giang đã đề nghị tổ mẫu lập một mộ phần chôn quần áo và di vật của phụ thân, về sau lại không biết là từ nơi nào truyền ra lời đồn, nói tổ mẫu có ý định đem Nhị bá phụ nhận làm con thừa tự đến đích tôn, từ đó về sau lúc nào nhị bá phụ nhìn thấy tổ mẫu cũng sẽ đi đường vòng.
Tổ mẫu bắt đầu nghĩ phòng thứ hai kia của Cố gia bằng mặt mà không bằng lòng, vì thế đưa ra đề nghị ở riêng với chi thứ hai, không nghĩ tới Cố gia ở Kim Đàn cũng rất sảng khoái đồng ý.
Từ lúc ở riêng, phòng thứ hai kia của Cố gia cũng chỉ có lễ phép mặt ngoài, cho nên lần này tổ mẫu tình nguyện đem nàng và tam thúc, tam thẩm phó thác cho Lục gia, cũng không có ý tứ nhờ Cố gia ở Kim Đàn giúp đỡ.
Làm sao Ninh nhị bá lại đi tới huyện Đan Đồ, là đã nghe nói được cái gì đó? Là đến để giúp đỡ hay là đến để hỏi thăm tin tức?
Làm sao Lục Anh lại vào cửa cùng với Ninh nhị bá?
Lang Hoa nhìn về phía Lục Anh, Lục Anh cũng nhìn nàng mà xuất thần, trong ánh mắt mang theo một chút thăm dò, nghi hoặc còn có chút xa cách, giống như là đang dò xét một người xa lạ.
Lục Anh nhất định đã nghe nói những chuyện xảy ra ở trong thôn trang trên, hắn nhất định cảm thấy khó hiểu, tại sao nàng phải an bài xong tất cả những việc này, nhưng trước đó lại không có tiết lộ vài câu với hắn?
Cuối cùng cũng không giống nhau.
Có lẽ ở trong lòng hắn, Cố Lang Hoa bây giờ và Cố Lang Hoa trước kia đã hoàn toàn là hai người khác nhau.
Sau khi nàng trở về, tự tay thay đổi từng chuyện một.
Có lẽ nàng và Lục Anh đã không còn là hai người hay phân đồ ăn dưới tàng cây anh đào, ban đêm ôm nhau tâm sự.
Lục Anh sẽ không bao giờ treo đầy chuông ở trên người, cùng nàng chơi trò chơi chọc người, chỉ vì muốn giành được nụ cười của nàng nữa.
Lang Hoa cảm giác được trong lòng đau xót, giống như có vật gì đó đang sinh sôi cùng nàng.
Cố Thế Ninh nói: “Ta đã gặp lão phu nhân, đây là ý tứ của lão phu nhân.”
Cố tam phu nhân không khỏi nhụt chí, “Ninh nhị bá, ngươi không biết gì hết.” Nói xong ngón tay chỉ về phía sổ sách trong tay Hàn Chương, “Ngươi đi nhìn một chút bên trên có bao nhiêu lương thực, Lang Hoa cái gì cũng không biết, mở miệng liền đem đi cho, chúng ta không cầm lại được, còn dư lại các ngươi sẽ bổ sung phải không?”
Lang Hoa cố ý giả bộ như cái gì cũng không biết hiểu, kinh ngạc nhìn Cố tam thái thái, “Tam thẩm, nếu đã nhớ kỹ số liệu trên sổ sách, làm sao chúng ta không cầm lại được?”
Nhất thời mặt của Cố tam phu nhân trướng đến đỏ bừng, bà ta khẩn trương nắm chặt cái khăn tay, không nói thêm câu nào.
Thấy dáng vẻ này của Cố tam phu nhân, Lang Hoa không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.