Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 222: Chương 222: Ly hôn




Vinh quốc công phu nhân suy nghĩ hồi lâu, “Ý của Quốc công gia là Bùi Tứ công tử thích Cố đại tiểu thư?”

Vinh Quốc công gật đầu.

Vinh Quốc công phu nhân dở khóc dở cười, “Làm sao Quốc công gia nhìn ra được? Bùi Tứ công tử đó chỉ mới nói hai câu thôi mà chàng kết luận như vậy.”

Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, người lúc sắp chết, rất nhiều chuyện đều nhìn rõ hơn nhiều. Giàu sang phú quý cái gì cũng đều không quan trọng, ông ta chỉ không muốn Nhị đệ sẽ cô đơn cả đời, cho dù là lúc chết đi, da ngựa bọc thây thì cũng phải có chút bận tâm, giống như ông ta vậy, chỉ cần nhớ tới thê tử, trong lòng liền ấm áp.

Vinh Quốc công phu nhân thở dài, “Cả cuộc đời chàng đã làm quá nhiều chuyện vì cái nhà này, vì nhị đệ rồi, có lúc chàng cũng nên học cách buông tay.”

“Nếu nhị đệ thật sự thích Cố đại tiểu thư, nhất định sẽ nghĩ đủ cách giữ nàng ở bên cạnh,” Vinh Quốc công phu nhân thấp giọng nói, “Ban nãy nhị đệ đã để cho người đến Cố gia đưa tin, lại mời trưởng bối trong tộc tới, thiếp thấy nhị đệ đã quyết tâm trong chuyện này rồi.”

Một lúc sau, Vinh Quốc công mới thở dài, “Cái thằng ngốc này, cứ ngay thẳng như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt.”

...

Hàn Chương ngồi trong thư phòng một lúc, rồi lững thững đi trong viện.

Trời đã tối, ngọn đèn dầu đốt trong phòng phát ra ánh sáng ôn hòa.

Hạ nhân thấy Hàn Chương lập tức đi tới, “Để nô tỳ vào bẩm báo với Quốc công gia.”

Lúc này Hàn Chương mới lấy lại tinh thần, hoá ra hắn đi tới chỗ của ca ca, “Tẩu tử có ở đây không?”

Hạ nhân vội trả lời: “Đại phu nhân đang ở đây ạ...”

Vậy thì không quấy rầy bọn họ nữa, ca ca bệnh nặng, tẩu tử một khắc cũng không muốn rời đi, những thời khắc cuối cùng này hẳn cũng nên để lại cho phu thê hai người bọn họ.

“Không cần thông báo đâu, ta đến thư phòng.”

Hoá ra phủ đệ lớn như vậy, nơi hắn có thể đi cũng chỉ có thư phòng mà thôi.

Hàn Chương đi vào thư phòng ngồi xuống, trên bàn để một chén nhân quả hạch, lúc này hắn ngồi xem bản đồ, thuận tay bóc ra. Lang Hoa thích ăn quả hạch, ở Trấn Giang hắn thường xuyên bóc cho nàng ăn, thường xuyên làm lại thành thói quen, chỉ cần bên cạnh có quả hạch, hắn liền không nhịn được bóp vỡ ra, lấy nhân bên trong.

Ở Trấn Giang gặp Lang Hoa, hắn không nhịn được suy nghĩ muốn chăm sóc nàng, không ngờ hôm nay lại bị người khác xuyên tạc tâm tư này.

Ca ca hỏi hắn, nếu như Lang Hoa trưởng thành rồi, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn làm ca ca có gì không tốt, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc nàng. Nếu như hai nhà thật sự trao đổi thiệp, có danh phận huynh muội rồi từ nay về sau cũng sẽ không có ai nói xấu sau lưng nàng nữa.

Như vậy đã rất tốt rồi.

Hàn Chương ăn cơm xong, đi về phía viện của Vân Nương, trong sân nha hoàn quỳ thành một hàng, tiếng của Vân Nương từ trong nhà truyền tới, “Toàn là đồ vô dụng, cái vòng khảm ngọc lục bảo của ta rốt cuộc đi đâu rồi? Đó là đồ ta mang từ nhà mẹ đẻ tới, các ngươi không nhìn thấy, nó còn có thể tự mọc chân mà chạy sao? Hôm nay không tra cho rõ ràng, ta sẽ bán các ngươi cho người nha tử, ổ trộm, nơi này chính là một ổ trộm...”

Hàn Chương nghe lời này không khỏi nhíu mày.

Vân Nương chỉ cần tức giận thì sẽ chẳng kiêng nể gì, lời gì cũng đều mắng ra được.

Lúc trước ca ca còn khuyên hắn, Vân Nương cũng không tệ, dỗ dành một chút là được rồi. Nhưng không ai có thể quanh năm suốt tháng đi dỗ dành một nữ tử cả, một nữ tử từ trước tới nay chưa từng quan tâm tới người khác.

Trong lòng Hàn Chương sinh ra một cảm giác phiền muộn, hắn sải bước tiến vào phòng.

Vân Nương đang mắng hạ nhân, thấy Hàn Chương tới, không khỏi ngẩn ra, nhưng rất nhanh trên mặt càng thêm phẫn hận hơn, nổi giận đùng đùng ngồi ở mép giường, xoay mặt đi.

Hạ nhân trong phòng tiến lên hành lễ với Hàn Chương.

Vân Nương mím chặt môi, dáng vẻ không định nói chuyện với Hàn Chương.

“Vân Nương,” Hàn Chương bình tĩnh nói, “Lấy bản kê khai của hồi môn của nàng ra đi! Những năm nay thiếu mất thứ gì, Hàn gia chúng ta sẽ cấp bù cho nàng...”

Vân Nương nghe lời này kinh ngạc quay mặt lại, hồi lâu mới hiểu được hàm nghĩa của lời này, “Chàng... Chàng nói cái gì?”

Thái độ của Hàn Chương rất ôn hòa, “Ta nói, chúng ta ly hôn đi, nữ tử triều đại này sau khi ly hôn vẫn có thể tái giá, hơn nữa chúng ta cho tới bây giờ chưa hề chung chăn gối, nàng cũng vẫn còn nguyên vẹn, tương lai tìm một người nàng thích gả cho hắn, đỡ phải ở Hàn gia chịu đựng.”

Tay Vân Nương run lẩy bẩy.

Nàng chưa từng nghĩ Hàn Chương sẽ ly hôn với nàng

Gia đình danh giá không phải rất để ý danh tiếng sao? Lúc này hắn lại nói ly hôn, không sợ bị người ta bàn tán sao?

Hàn Chương nói: “Lúc nàng gả qua đây, ta giao cho nàng hai cái điền trang, nàng cũng mang đi đi! Những năm nay ta không ở trong nhà, luôn không chăm sóc chu toàn được cho nàng, ban nãy mặc dù nàng nói sai, ta cũng không nên động thủ đánh nàng,” Nói rồi đứng lên, khom người bái Vân Nương một cái, “Coi như là Hàn Chương ta có lỗi với nàng.”

Không có ồn ào, cũng không có chán ghét, lại càng không chỉ trích nữa, bởi vì đã không còn là người một nhà.

Vân Nương nhìn Hàn Chương, nàng từng nghĩ đến ly hôn, nhưng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra ở trước mắt.

Dễ dàng như vậy, đơn giản như vậy.

Không thể nào, Vân Nương không dám tin tưởng, Hàn Chương sao có thể làm ra chuyện như vậy, vì sao hắn lại muốn ly hôn với nàng, một tên vũ phu như hắn, có quyền gì mà nói ra những lời này.

“Chàng đứng lại,” Vân Nương lớn tiếng nói, “Chàng tùy tùy tiện tiện nói một câu, liền muốn đuổi ta ra khỏi Hàn gia? Dựa vào cái gì? Ta là chính thê chàng cưới hỏi đàng hoàng.”

“Chỉ dùng hai cái điền trang là đuổi ta đi sao, chàng coi ta là cái gì?” Vân Nương nói tới chỗ này chợt hiểu ra, “Trách nào chàng không chịu đưa Cố Lang Hoa vào cửa, chàng... chàng là muốn bỏ ta, rồi mới cưới nó, ta nói đúng không.”

Hàn Chương không mắng Vân Nương, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn, “Nàng muốn làm ầm lên đến mức người của hai nhà không ngóc đầu lên được mới chịu thôi sao? Ta sẽ không cưới Cố Lang Hoa, bởi vì ta coi nàng ấy là muội muội, sở dĩ có lời đồn đại như vậy, là bởi vì Thẩm Xương Cát muốn hãm hại ta. Ngày mai trưởng bối trong tộc sẽ tới chủ trì đại cuộc, quyết định danh phận huynh muội của chúng ta, chuyện nàng và ta ly hôn cũng giao cho trưởng bối đi!”

Vân Nương hoang mang rối loạn, nàng đã không biết rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình là gì nữa rồi, “Hàn Chương, ngươi... nói cho rõ ràng... ta không hề phạm phải thất xuất*, ta đoan chính, ngươi dựa vào cái gì mà bỏ ta, ta....”

*Thất xuất: Bảy tội không được phạm phải, nếu không sẽ bị chồng bỏ (đối với người đàn bà thời xưa ở Trung Quốc và Việt Nam, theo quy định của sách “Nghi lễ”) bao gồm: Không con cái, dâm loạn, bất hiếu, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bệnh khó chữa.

“Ta không bỏ nàng, nàng cũng không phạm phải thất xuất,” Ánh mắt Hàn Chương hơi trầm xuống, “Bởi vì nàng căn bản cũng không coi mình là thê tử của Hàn Chương ta, những năm này ở trong nhà, nàng đã từng làm chuyện mà một Hàn Nhị phu nhân nên làm chưa? Nàng đối với ta chẳng qua cũng chỉ là chán ghét mà thôi.”

Hàn Chương nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Vân Nương chỉ cảm thấy quanh người lạnh như băng, không nhịn được rùng mình, ma ma tổng quản bên cạnh đã nói: “Phu nhân, người mau đi nhẹ nhàng nói chuyện với Tướng quân đi, tuyệt đối đừng ly hôn, người bây giờ tốt xấu gì cũng là ngoại mệnh phụ, thật sự ly hôn rồi.... người sẽ là một bà cô bị trả về, sẽ bị người bên nhà mẹ đẻ xem thường...”

Sẽ như vậy sao?

Vân Nương ngẩn người tại chỗ, “Hắn cố ý, hắn làm ra những chuyện này chính là muốn đuổi ta ra khỏi Hàn gia, dựa vào cái gì, ta không đi, ta không thể đi, ta muốn làm ầm đến cùng với hắn, ta sẽ không để cho hắn được như ý đâu, ta phải đến Cung Từ Ninh bẩm báo với Thái hậu, ta phải đi mời Ninh Vương phi tới làm chủ cho ta, ta phải đi tìm Quốc công gia... ta không tin tất cả mọi người sẽ để hắn ức hiếp ta như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.