Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 182: Chương 182: Mất dấu




Thẩm Xương Cát dẫn người điều tra tỉ mỉ, từ trong đại lao đến ngoài thành, vết xe đều rất rõ ràng, họ đã tìm thấy hai chiếc xe chở thùng nước gạo rồi, bên trong quả thực đã từng chở người. Trên xe còn có dấu chân rất rõ, xem dấu chân xác định đó là dấu chân của Xu Minh, có thể nhìn thấy Xu Minh là từ trong xe nhảy ra ngoài.

Sau đó những dấu chân tán loạn đi vào trong rừng.

Điều này phù hợp với tâm lý của tất cả các đào phạm, họ cảm thấy nơi càng hẻo lánh càng dễ ẩn thân.

Đầu mối đến đây là hoàn chỉnh.

Các loại dấu hiệu đã thể hiện rõ rằng, chính là người Tây Hạ cướp ngục cứu Xu Minh. Nếu Tây Hạ quả thực đã sớm định sẵn kế hoạch cướp ngục, vậy tại sao còn muốn đàm phán hòa bình với Đại Tề?

“Đại nhân, đám người Tây Hạ đó đều chết cả rồi.” Tên thuộc hạ tiến lên bẩm báo.

Đôi mắt Thẩm Xương Cát bỗng hiện lên tia sát khí, “Chẳng phải là ta đã nói phải giữ người lại để thẩm vấn rồi sao?”

“Đám người đó đều đã dùng thuốc độc, chúng ta đã dùng thuốc giải độc, nhưng… không có tác dụng…” Tên thuộc hạ cúi đầu, “Hơn nữa những người trong nha môn đến giúp đều không có trình tự quy tắc, đã nói bốn phía cùng tấn công lên núi, kết quả… có một đội nhân mã đến chậm, không bao vây được những kẻ đó, bây giờ cũng không thấy tăm tích Xu Minh đâu nữa.”

Cuối cùng vẫn để tên Xu Minh đó chạy thoát.

Tạ Trường An bên cạnh bỗng tối sầm mặt lại, “Chuyện này cũng không thể trách họ được, những người giỏi nhất trong nha phủ đều đang canh giữ đại lao, ngươi cũng biết trong đại lao đều là thổ phỉ và giặc cỏ gần đây mới thu nhận, khó khăn lắm ta mới tập hợp được đội quân này đến giúp đỡ… Tên Xu Minh đó từ đại lao trốn ra ngoài, bây giờ ra ngoài thành, muốn bắt hắn tất nhiên chỉ càng khó khăn hơn.”

Tạ Trường An thoáng cái đã đùn đẩy trách nhiệm, họ chỉ đến để giúp đỡ, chuyện làm mất Xu Minh là trách nhiệm của Hoàng Thành Ti.

Tạ Trường An nói tới đây liền dừng lại, “Thẩm đại nhân, có lẽ đại nhân không biết, Cố gia vẫn còn đang tố cáo ngươi lấy việc công để trả thù riêng, đơn tố cáo đã chuyển đến chỗ Mẫn Hoài và Bùi Tư Thông rồi. Phía Thọ Châu cũng đã đẩy vụ án này sang cho Hàng Châu, phủ nha Hàng Châu tất nhiên phải thụ lý, ngài nói chuyện này phải làm thế nào mới phải?”

Thẩm Xương Cát híp mắt lại.

Loại người như Tạ Trường An lại dám cả gan uy hiếp hắn, hắn đã cho sai nha chịu tội thay, Mẫn Hoài sẽ không điều tra được chứng cứ rõ ràng, nhưng không tránh khỏi có người dâng tấu tố cáo hắn lên Hoàng thượng.

Cố gia không động vào nổi nữa rồi.

Bây giờ hắn lo lắng tên thám tử Tây Hạ kia rơi vào trong tay Thái hậu liệu sẽ có tác dụng gì, Cố gia liệu có vì thế mà gà chó lên trời hay không.

Thẩm gia và Cố gia đấu nhau từ tiền triều đến đương triều, không lẽ Thẩm gia còn thua trong tay Cố gia sao?

...

Hồ Trọng Cốt đang xem vết thương trên tai của lão Nhạc.

Là vết rách do bị đóng băng cứng lại, thông thường với những vết thương như thế này, lang trung chỉ có thể khâu lại, Hồ Trọng Cốt lắc đầu, “Ta chỉ có thể làm sạch vết thương, để thương tích không tiếp tục lan xuống dưới, sau khi trị khỏi vết thương sẽ không để lại vết sẹo quá khó coi, cũng không ảnh hưởng đến thính giác của ngươi.”

Lão Nhạc không ngừng gật đầu, “Vậy là đủ rồi.” Vậy là tốt lắm rồi, không những giữ được tính mạng, còn có thể truyền tin cho người Cố gia, yên tĩnh ngồi đây uống một tách trà nóng.

Trước nay hắn chưa từng nghĩ có được kết quả như vậy.

Dòng nước ấm áp truyền vào trong cơ thể hắn, sao mà thoải mái đến thế.

Khóe miệng lão Nhạc không nén được một nụ cười thư giãn thoải mái.

Hồ Trọng Cốt nhìn thấy lão Nhạc kiên cường như vậy không khỏi thở dài, “Trên sách thuốc của người Hồi có ghi chép thuật nối tai, nhưng cũng là vá thêm sau khi tai đứt, ngươi bây giờ đã thiếu một bộ phận rồi… muốn khôi phục nguyên trạng là chuyện không thể nào.”

Lão Nhạc cúi đầu cười, “Ta biết, ta cũng chỉ muốn chữa đôi chân cho khỏi, như vậy mới có thể kịp thời trở về trong vòng một tháng.”

Hồ Trọng Cốt vểnh râu, “Đôi chân này của ngươi không có gì đáng ngại cả, ta đương nhiên có thể trị khỏi hết.”

Lão Nhạc vỗ vai Hồ Trọng Cốt, “Vậy xin đa tạ tiên sinh.”

Trang Vương trắc phi cẩn thận nhìn một lượt mọi người trong phòng.

Tên Sát Tử trốn thoát ra từ trong tay Hoàng Thành Ti trên mặt không hề có một chút lo lắng và sợ hãi, đoan chính ngồi đó uống một cốc trà nóng, dường như chỉ vậy đã là đủ rồi.

Cố đại tiểu thư đứng bên cạnh Hồ Trọng Cốt, đặt những vật phẩm trong hòm thuốc vào trong tay Hồ Trọng Cốt. Hai người kết hợp vô cùng ăn ý.

Nàng ở kinh thành đã từng nghe nói thân hào nông thôn và bách tính giúp đỡ triều đình cùng chống lại phản tặc, lang trung ở Giang Chiết giúp đỡ Vệ Sở điều trị cho thương binh, nhưng nàng cũng cho rằng chuyện những bách tính này làm chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Những lời đồn đại về Cố gia cũng đều là khen ngợi phóng đại, nay được tận mắt chứng kiến nhưng lại phát hiện những điều mình nghĩ quá mức đương nhiên.

Nếu Cố gia có thể đọ sức được với Hoàng Thành Ti, đương nhiên cũng có thể giúp đỡ Hàn Chương gia cố tường thành, khuyên bảo khổ hành tăng ni vận chuyển quân lương, Cố gia quả nhiên không hề tầm thường.

Trang Vương trắc phi nhìn lão Nhạc, “Ngươi ở Tây Hạ bao nhiêu năm rồi?”

Lão Nhạc ngại ngùng trả lời, “Cũng không bao lâu, chỉ là cứ chạy đi chạy lại, người ở Tây Hạ không giỏi làm việc đồng áng, thường xuyên đến mấy thôn vùng biên giới để bắt người về làm việc, sau khi thu gặt lương thực không muốn nuôi mấy miệng ăn đó lại thả họ về đất Tề.”

“Rất nhiều người không cầm cự được đến mùa xuân năm sau đã bị chết đói chết rét, người chết nhiều, người chạy trốn cũng nhiều, không có ai đi đối chiếu hộ tịch chi tiết cẩn thận nữa, cho nên ta có lưu lại trong thôn cũng chưa từng bị ai nghi ngờ.”

“Thê tử ngươi đâu?” Trang Vương trắc phi hỏi.

Lão Nhạc lắc đầu, “Loại người như chúng ta không thể có gia thất được.”

Trang Vương trắc phi cảm nhận được khoảng cách với các Sát Tử này, tuy nàng đã cứu hắn nhưng vẫn không được hắn tín nhiệm, cho nên không phải ai cũng có thể sử dụng đám Sát Tử này.

“Vương phi.” Lang Hoa nói tiếp, “Người cũng không thể trách bọn họ được, đằng sau họ không có gì hết, một người không có đường lùi chỉ có thể tin tưởng chính mình mà thôi.”

“Cũng giống như Cố gia chúng ta, cho dù có lòng muốn làm việc giúp triều đình, nhưng bao năm nay cũng chỉ có thể yên lặng làm một thân hào ở Trấn Giang, bởi vì chỉ cần chúng ta có động tĩnh gì nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.”

Lang Hoa nói đến đây liền cúi đầu, “Phụ thân ta… cũng giống như vậy… chết không rõ ràng.”

“Bây giờ ta…”

Thanh âm của Lang Hoa có chút nghẹn ngào, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười khổ, “Vương phi, người cũng nhìn thấy rồi đấy, Thẩm đại nhân vẫn luôn bám riết không buông cho Cố gia chúng ta.”

Thất phu vô tội mang ngọc mắc tội.

Thẩm Xương Cát có lẽ cũng là bởi vì không bỏ xuống được ân oán giữa hai nhà, nhưng không đến mức hao tâm tổn sức đối phó với Cố gia như vậy. Vì thế, chỉ có một lý do, đó chính là Sát Tử của Cố gia là sự uy hiếp lớn đối với Thẩm Xương Cát.

Nếu Cố gia chỉ là một thân hào nông thôn, cho dù toàn tộc bị diệt, Thái hậu cũng không cần thiết phải xuất đầu lộ diện.

Chỉ khi bọn họ có điểm lợi dụng được, Thái hậu mới đồng ý giúp đỡ.

Trang Vương trắc phi nhẹ nhàng vỗ tay Lang Hoa, “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, nếu phụ thân ngươi vẫn còn sống, nói không chừng tương lai phụ nữ sau này còn có ngày đoàn tụ.”

Lang Hoa cảm kích nhìn Trang Vương trắc phi, “Vương phi tin tưởng chúng ta sao?”

Trang Vương trắc phi không biết tại sao lại vô cùng thích Cố đại tiểu thư, đứa trẻ này làm việc rất quyết đoán, cái cảm giác không hề sợ hãi đó rất giống một người, Thái hậu nương nương.

Thái hậu nương nương đã có dũng khí bất khuất này từ trong xương cốt.

Nàng cảm thấy nếu Thái hậu gặp Cố đại tiểu thư nhất định sẽ rất yêu thích.

Trang Vương trắc phi đặt tách trà trong tay xuống, “Ngươi cùng ta tiến kinh đi! Ta không thể cứu Cố gia các ngươi, người cứu được Cố gia chỉ có chính các ngươi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.