Mấy điều Lục Anh nói với Lang Hoa này đều là những lời bình thường hắn chỉ nói với tâm phúc.
Hắn hy vọng Lang Hoa ở Trấn Giang có thể bình an qua chuyện này.
Bệnh tình của Cố lão thái thái đang có chuyển biến tốt, Vương Nhân Trí cũng bị nghiêm phạt đích đáng, Mẫn Hoài tiếp nhận Trấn Giang, quân đội của Hàn Chương qua mấy ngày nữa cũng có thể đến được thành Trấn Giang.
Nếu như thuận lợi, hai quân giằng co chắc cũng không kéo dài, Hàn Chương chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Lĩnh Nam, thêm quân viện trợ từ Trung Thư Tỉnh, chỉ cần một hiệp đánh xuống, phản quân sẽ tan tác như ong vỡ tổ.
Đợi đến lúc thái bình rồi, Trấn Giang vẫn là Trấn Giang, Cố gia cũng vẫn là Cố gia như trước, cho nên hiện tại mấy người bên ngoài, Lang Hoa có thể không cần quan tâm đến.
Lục Anh nhẹ giọng an ủi Lang Hoa, “Việc lương thực muội cũng đừng gấp, nếu như Hàn Ngự sử đã đến thống đốc Trấn Giang rồi, chính là chứng minh triều đình đã điều động lương thực.”
Nếu như nàng không sống nhiều hơn một kiếp, có lẽ nghe lời Lục Anh là đã yên tâm rồi.
Trên thực tế là, sau khi chiến tranh nổ ra, lương thực của Trấn Giang khó cầu.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Muội nghe Nhị bá mẫu nói rồi, lần này triều đình điều động năm vạn đại quân đến, nhưng tại sao Hàn tướng quân nói chỉ dẫn có hai vạn người từ Lĩnh Bắc đến?”
Chuyện này Lục Anh cũng không rõ lắm, mẫu thân nói năm vạn nhân mã là bởi vì cậu nhận được công báo của triều đình.
Lục Anh nói: “Có lẽ là triều đình có sự sắp xếp khác, dẫu sao thì Lĩnh Bắc cũng quá xa, mà biên cương quan trọng ở khắp nơi, đột nhiên điều động năm vạn đại quân, biên phòng nhất định buông lỏng, sẽ khiến cho người Phiên thừa cơ.
Lý do này cũng nói thông rồi.
“Được rồi,” Lục Anh nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì ta sẽ bảo Trình Di báo sớm cho muội, muội có chuyện gì cũng phải nói với ta đó.”
Lang Hoa gật gật đầu.
Sau khi Lục Anh rời đi, Lang Hoa quay vào trong phòng, khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là Triệu Linh vẫn nằm như cũ trên giường, không di chuyển một phân nào.
Hắn thật sự là không sợ nàng nói hết tất cả cho Lục Anh?
Nghĩ thì cũng đúng, người dám dẫn binh đối kháng với triều đình, lá gan đương nhiên cũng rất lớn.
Để cho hắn thoải mái dễ chịu ở lại đây, sẽ biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay trong tay nàng.
“Lúc bên ngoài không có ai, ngươi có thể đi rồi, nếu như cần ngựa thì ta bảo người mua một con từ chợ ngựa về đây, không thể bảo đảm là ngựa tốt đi đêm nghìn dặm.”
Nếu như mua ngựa tốt rất dễ bị người khác chú ý đến.
Lang Hoa đương nhiên sẽ không sắp xếp như thế.
Lang Hoa nói: “Từ này về sau đừng đến Cố gia nữa.”
Triệu Linh mở mắt ra, thong dong nhìn nàng, Lang Hoa phát hiện lúc hắn híp mắt lại, khoé miệng khe khẽ nhếch lên, dường như luôn có một tia cười, nhìn ngược lại rất hiền hậu, không có bất cứ lực sát thương nào, giống như một công tử nhà giàu vậy. Trong khoảng thời gian nàng ra ngoài nói chuyện với Lục Anh, Triệu Linh đã thay quần áo phụ nữ ra rồi, mặc lên một chiếc áo choàng màu xanh, thoải mái dễ chịu nằm trên giường giống như là đang ở trong nhà của mình.
Triệu Linh đột nhiên nói, “nàng tin tưởng đại quân của Hàn Chương sẽ đánh bại phản quân rất nhanh sao?”
Nếu như nàng tin tưởng thì đã không hỏi Lục Anh, tại sao Hàn Chương chỉ dẫn hai vạn đại quân từ Lĩnh Bắc đến đây?
Lục Anh chiếu cố nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, không đi phỏng đoán hàm ý trong lời nói của nàng.
Hắn tin lúc Cố Lang Hoa hỏi vấn đề này, nhất định nhíu chặt mày lại.
Lang Hoa khe khẽ nhấc lông mày lên, “Ngươi là nói phản quân sẽ lợi hại hơn đại quân của Hàn Chương?”
Triệu Linh nói: “Ở triều đại này, muốn luận về bản lĩnh dẫn binh thì không có ai có thể so được với Hàn Chương. Hàn Chương gia nhập quân đội từ năm mười bốn tuổi, đã trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ. Từ sau khi hắn làm chủ tướng, trận chiến nào cũng thắng lợi, cho nên mới được gọi là Thường Thắng tướng quân. Trận chiến Trấn Giang chẳng qua chỉ là đối phó với phản quân nhỏ bé, đừng nói là hai vạn quân tinh nhuệ, cho dù là chỉ có một vạn người cũng có thể thắng trận.”
Lang Hoa vốn không muốn nghe Triệu Linh lải nhải, thế nhưng không thể không thừa nhận một màn nói này của Triệu Linh đã thu hút sự hứng thú của nàng.
Bởi vì cạm bẫy ở trong này thực sự là quá nhiều rồi
Mười bốn tuổi gia nhập quân đội, cả ngày giao đấu với tướng sĩ, nhất định không hiểu đạo làm quan.
Thường Thắng tướng quân chiến thắng mọi trận chiến, vì sao lại bị triều đình phái đi ứng chiến với một phản quân nhỏ bé?
Nếu như một vạn người là có thể đánh thắng, vậy tại sao triều đình lại nói với bên ngoài là điều động năm vạn binh mã?
Triệu Linh nói: “Đánh trận không phải là càng nhiều người thì càng có ưu thế. Hàn Chương từ Lĩnh Bắc dẫn đi hai vạn nhân mã, còn thừa lại ba vạn người là triều đình điều động lấy ra từ lực lượng canh phòng của mỗi tỉnh, mấy người đó bình thường ở chỗ của bọn họ chỉ là trợ giúp quan lại vơ vét của dân, căn bản là không hiểu đánh trận rốt cuộc là chuyện gì.”
Lang Hoa nghe đến chỗ này không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng chẳng đi được đến chỗ nào tốt đẹp cả, cho dù là triều đình không trưng thu lương thực của dân, các ngươi cũng muốn duỗi tay ra lấy, ngươi chắc sẽ không nói các ngươi đều là một đám nông phu thương lái, tương lai tự cấp tự túc chứ?’
Triệu Linh không phải là một người nói nhiều, bình thường cũng rất ít nói cười với người khác, thế nhưng hiện tại hắn không nhịn được mà bật cười lên, Cố Lang Hoa đúng thật là chặn lấy họng người khác, “Ta không phải, thế nhưng ta sẽ không giống với bọn họ.”
Cứ cho là Triệu Linh không phải giặc cướp trong miệng Lục Anh, hắn cũng sẽ không dẫn người đến tòng quân.
Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì mới là điều mà nàng muốn biết nhất.
Thế nhưng hắn không dễ dàng nói cho nàng biết, cho dù có mở miệng thì nàng cũng sẽ không tin.
Lời nói đến chỗ này, Tiêu ma ma vén mành cửa lên bước vào, nhìn thấy Lang Hoa liền nói: “Tứ thái thái của huyện Kim Đàm đến rồi, đang ở trong phòng của Đại thái thái, muốn thăm đại tiểu thư.”
Lang Hoa gật gật đầu, nhìn Triệu Linh nằm ở trên giường một cái rồi bước ra ngoài.
A Mạt có chút lo lắng, “Tiểu thư… Vậy…”
Lang Hoa nói: “Em không cần ở lại đây nữa, cùng ta đi đến phòng mẫu thân đi!”
A Mạt gật gật đầu, giơ tay buông màn bên giường xuống, vội vội vàng vàng theo Lang Hoa cùng đi ra ngoài.
Triệu Linh nằm trên giường khe khẽ nhăm mắt lại, một lát sau liền nghe thấy Ngô Đồng nói: “Thiếu gia, Lý thúc ở bên ngoài đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ chúng ta có thể đi.”
Triệu Linh để cho Ngô Đồng dìu mình dậy, bên cạnh cái gối có một túi thơm hoa mẫu đơn màu vàng nhạt xinh xắn, nhìn giống như gương mặt cười của nữ hài tử.
Triệu Linh nhàn nhạt cười, hắn không ngờ rằng sẽ được nàng cứu giúp.
…
Cố tứ thái thái đang ngồi trên giường nói chuyện với Cố đại thái thái.
Nhìn thấy Lang Hoa qua đây, nước mắt của Cố đại thái thái lại chảy xuống, “Nữ hài tử sắp tám tuổi rồi còn cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài, nếu như để cho người khác phàn nàn, tương lai… làm sao mà đi đến nhà chồng được?”
Cố tứ thái thái mặc áo màu vàng nghệ, khuôn mặt tròn tròn nhìn rất ôn hoà, nhìn thấy Lang Hoa lập tức đứng lên, trải cái đệm mềm bên cạnh ra, kéo Lang Hoa lên giường, sau đó ngồi xuống tháo giầy cho Lang Hoa, lại dặn dò nha hoàn đi lấy khăn lau tay, một loạt động tác như mây bay nước chảy, làm đặc biệt thuần thục.
Đợi Lang Hoa hồi thần lại, Tứ thái thái đã đang lau tay cho nàng rồi
Tay của Lang Hoa vừa lau sạch xong, một đĩa trái cây liền bày ra trước mặt nàng, Cố tứ thái thái cầm lấy một miếng mứt mơ đưa đến bên miệng nàng, “Đây là đồ mà hồi bé con thích ăn nhất, ta bảo người mang một hộp lớn qua đây, cũng không biết là bây giờ con có còn thích ăn không nữa.”
Cố tứ thái thái nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Lang Hoa không nhịn được mà có chút ngây ngẩn, từ trước đến nay nàng chưa từng được ai chăm sóc như thế này.
Ở chỗ tổ mẫu, tổ mẫu quan tâm mọi thứ của nàng, nhưng thân thể tổ mẫu không khoẻ, nàng không thể ở lại quá lâu, mẫu thân xưa nay tính cách nhạt nhẽo, nhiều nhất là kêu hạ nhân lấy mấy miếng điểm tâm, dâng chén nước nóng cho nàng. Trong ký ức của nàng, mẫu thân từ trước đến nay không hề thân mật ôm nàng vào lòng, vui vẻ đút đồ ăn cho nàng.