Thái hậu đang cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, ngực lập tức thoải mái hơn nhiều, cúi đầu xuống thấy Cố Lang Hoa đang nhẹ nhàng nắn bóp huyệt vị trên tay bà.
Thật là một hài tử thông minh, lại có thể nhìn ra bà ta đang đau lòng.
Từ Cẩn Du vừa định nói tiếp, Thái hậu đã nhìn về phía Lang Hoa, “Sao ngươi lại hiểu nhiều như vậy?”
Lang Hoa hé miệng cười, “Cũng không có gì, tổ mẫu thần sức khoẻ không tốt, thần liền theo Hồ tiên sinh học chút ít, ngày thường tổ mẫu cảm thấy không thoải mái, thần sẽ xoa bóp giúp người.”
Thái hậu nhớ lại Trưởng Công chúa Bình An, Bình An của bà cũng dỗ bà như thế, “Thật là đứa bé ngoan.”
Thái hậu đứng lên từ giường mềm, Lang Hoa và Từ Cẩn Du một trái một phải tiến lên đỡ lấy.
“Thật là may mắn cho lão Tứ Bùi gia, nếu không Ai gia còn phải đi chuyến này,” Thái hậu giơ tay sửa lại hoa mẫu đơn trong lọ hoa, “Cũng không biết Đông Bình của ta khi nào có thể bình an trở lại.”
“Thái hậu,” Nội thị tới bẩm báo, “Ninh Vương và Vương phi tới thỉnh an người.”
Thái hậu tính toán ngày tháng một chú, mới bừng tỉnh hiểu ra, “Đã là mười lăm rồi à.”
Ninh Vương mùng một, mười lăm nhất định sẽ vào cung thỉnh an Thái hậu, cái này đã thành thông lệ, năm ngoái Ninh Vương bị phái ra kinh thành, đến ngày mười lăm loạn lên đòi vào cung thăm Thái hậu, kết quả thủ hạ không ngăn được, để cho hắn cưỡi ngựa chạy trở về kinh thành.
Tiên hoàng đánh giá Ninh Vương hai chữ: Thuần nhiên.
Những năm này tâm tính Ninh Vương từ đầu đến cuối không hề đổi.
Lang Hoa chưa từng gặp Ninh Vương, nàng và Từ Cẩn Du hầu hạ Thái hậu ngồi xuống, rồi đứng ở hai bên, chờ rèm vén lên, một nam tử mặc trường bào màu lam, đầu đội mũ ngọc đi vào, hắn ăn mặc rất mộc mạc, nước da trắng nõn, lông mày rậm đen, thấy Thái hậu liền cong môi lên, lộ ra nụ cười khờ khạo.
“Mẫu thân.” Ninh Vương tiến lên thỉnh an Thái hậu.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ hiền dịu.
Ninh Vương kêu Thái hậu là mẫu thân mà không phải là mẫu hậu, đây cũng là xưng hô mà Thái hậu thích nhất.
Mẫu tử hoàng thất, nếu như có thể hưởng được niềm vui của tình cảm nhà bình thường, đó là ban ân cực lớn.
Lang Hoa bỗng nhiên hiểu, tại sao những năm này Thái hậu vẫn cực lực chống đỡ, có lẽ bà ta không bỏ được triều đình, cũng có thể là bà ta không vứt bỏ được Ninh Vương.
Bốn người con trai, bị con trai trưởng giết hai người, còn lại một người con trai nhỏ ngây ngốc, nếu như bà ta hoàn toàn mất đi quyền lực, tương lai lỡ con trai trưởng lại giương đao với con trai nhỏ, bà ta nên làm như thế nào?
Lang Hoa cảm thấy Thái hậu rất đáng thương, sinh dưỡng nhiều hài tử như vậy, nhưng lại phải nhìn bọn họ từng người rời đi.
Ninh Vương móc từ trong tay áo ra một cái hầu bao, “Đây là nhi tử tặng cho Đông Bình tỷ tỷ, tỷ ấy thích nhất là hầu bao, bên trong con bỏ thêm kim quế và bạc hà mà tỷ ấy thích nhất, ngửi rất thơm.”
Ninh Vương đưa hầu bao tới chóp mũi Thái hậu, Thái hậu ngửi thử trên mặt lộ ra nụ cười, “Đây chính là mùi Đông Bình thích.”
“Nhi tử nhớ mà,” Ninh Vương cười híp mắt, “Lúc Đông Bình tỷ tỷ xuất giá, con tặng tỷ ấy một cái, cũng là màu như vậy.”
Thái hậu khẽ mỉm cười, giống như là một lão thái thái bình thường, đang cùng con trai nói chuyện nhà.
Ánh mắt Ninh Vương rơi vào trên người Lang Hoa, “Mẫu thân, đây là tiểu thư nhà ai thế?”
Ninh Vương phi không khỏi cười, “Hôm Lang Hoa ở Hàn gia nhận người thân Vương gia không đi, cũng không trách Vương gia không biết.”
Ninh Vương ngớ ra nhìn Ninh Vương phi.
Nếu như đây là người bình thường nhất định đã đoán được thân phận của Lang Hoa, Ninh Vương có chút chậm chạp, nên không nghĩ ra.
Thái hậu cười nói: “Là Đại tiểu thư của Cố gia, mấy ngày trước nhận Hàn Chương làm ca ca, coi như nên gọi con một tiếng tỷ phu.”
Lang Hoa tiến lên hành lễ với Ninh Vương.
Ninh Vương hơi có chút ngượng ngùng, nhất thời tay chân luống cuống, suy nghĩ một chút liền lấy ngọc bội bên hông ra, “Ta sẽ lấy cái này làm lễ vật ra mắt nhé!”
Một miếng ngọc dương chi khắc Tường Vân, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Ninh Vương lấy ra miếng ngọc này, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Ninh Vương phi lộ ra nụ cười lúng túng, “Vương gia, ngài không cần cho Lang Hoa quà ra mắt đâu, thiếp đã đưa rồi.”
Môi Ninh Vương khẽ nhúc nhích, tay không thu hồi lại, chỉ là lẩm bẩm: “Ta còn chưa cho mà.”
Ninh Vương phi không biết nói cái gì cho phải, “Vương gia, đó là tiên hoàng tặng cho ngài, ngài quên mất rồi sao?”
Thái hậu cũng cười nói: “Vậy là được rồi, nếu con vẫn muốn cho, trở lại vương phủ chọn một phần lễ vật khác là được.”
Ninh Vương lại cứng cổ, mặt cũng đỏ lên, “Quà ra mắt… là lúc gặp mặt sẽ phải đưa… con… không mang theo cái khác…”
Tính bướng bỉnh của Ninh Vương mà đã giở ra thì không ai ngăn được, lỡ mà cứng rắn đòi đưa ngọc li cho Cố Lang Hoa, Ninh Vương phi cũng không biết làm thế nào mới phải.
“Ban nãy Vương gia nói đến hương liệu, hẳn là giỏi về điều hương, không bằng tặng thần một cái túi hương đi!” Lang Hoa cười giải vây, “Nơi này Thái hậu nương nương nhất định có túi hương thêu xong rồi…”
Từ Cẩn Du vội nói: “Hôm qua ta mới thêu một cái, sẽ đi lấy qua đây, là thêu mẫu đơn diên vàng, Lang Hoa nhìn nhất định sẽ thích.”
Thái hậu cũng gật đầu, “Cứ như thế là được rồi, kêu người đi lấy hương liệu qua đây, để cho Ninh Vương ở chỗ này điều hương…”
Cứ như vậy liền giải quyết xong chuyện.
Tất cả mọi người trong phòng đều lộ ra nụ cười.
Ninh Vương nhưng lại lắc đầu một cái, “Ta nói là cho ngọc bội, làm sao có thể đổi thành túi hương chứ… thứ ta lấy ra… là nó mà.”
Như này không được, như kia cũng không được.
Ninh Vương phi còn muốn khuyên tiếp, Thái hậu lại khẽ mỉm cười, “Nếu Ninh Vương nhất định phải cho, Lang Hoa cứ cầm đi, bất quá chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, nói cho cùng cũng là duyên phận.”
Sắc mặt Ninh Vương lập tức vui vẻ lại, hắn lần nữa đưa ngọc bội cho Lang Hoa.
Ninh Vương phi cũng nói theo: “Lang Hoa hãy nhận đi, bình thường Vương gia rất cưng ngọc bội này, hôm nay không biết thế nào lại lấy ra, xem ra Vương gia thật sự thích muội rồi.”
Lang Hoa tiến lên nhận lấy ngọc bội.
Ninh Vương lộ ra nụ cười hài lòng.
Thái hậu hết sức cao hứng, kéo tay Ninh Vương, “Hôm nay đừng ai đi, đều ở lại cung Từ Ninh dùng bữa với Ai gia đi.”
Trong cung điện có nụ cười, bầu không khí cũng biến thành vui vẻ.
...
Lang Hoa từ trong cung trở lại Cố gia, Tiêu Ấp lập tức tiến lên phía trước nói, “Sau khi triều đình niêm phong lại, dược liệu đã chuyển ra khỏi thành, sứ thần Tây Hạ nhìn rất gấp, có phải bên kia có động tĩnh hay không?”
Lang Hoa nói: “Tây Hạ muốn cử binh, nhất định sẽ chuẩn bị quân lương, lương thực trong tay bách tính bị cướp hết, sẽ có người bị chết đói, thi thể xử trí không kịp sẽ dẫn đến bệnh dịch.”
Cho nên, sứ thần Tây mới nôn nóng mang thuốc về, không phải là bởi vì người Tây Hạ để ý những bách tính kia, mà là sợ bệnh dịch lan tràn ở trong quân đội.”
Lang Hoa nói: “Ở trong quân đội xây dựng đồn bảo vệ, cho dùng thuốc trước, đây là phương pháp ổn thỏa nhất.”
Tiêu Ấp nghe không hiểu, “Vậy không phải là chúng ta giúp người Tây Hạ sao?”
Lang Hoa không nhịn được cười, “Đương nhiên không phải, nếu như ngay cả ngươi cũng hiểu chuyện, người Tây Hạ làm sao có thể sẽ mắc lừa, chúng ta chính là muốn để cho Tây Hạ ngoài mặt nghĩ là được lợi ích.”
Tiếp theo thì phải xem Đông Bình Trưởng Công chúa bên kia có an bài thỏa đáng hay không.
Nếu như hết thảy thuận lợi, rất nhanh sẽ có tin tức.
Lang Hoa mới vừa giao phó thỏa đáng, Bùi Khởi Đường đã chạy tới, ánh mắt hắn đảo qua trên người Lang Hoa, liền thấy ngọc bội bên hông nàng, “Đó… không phải là… là ngọc bội của Ninh Vương sao?”