Lang Hoa còn đang bận suy nghĩ, A Mạt đã nhẹ nhàng bưng đèn đi vào.
Nếu không nhìn thấy đèn, Lang Hoa dường như đã quên mất trời đã tối rồi.
Cũng đúng, một người mù cần gì đèn chứ, thói quen đã có mười mấy năm rồi, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được.
A Quỳnh tiến lên hầu hạ Lang Hoa cởi giầy, “Quản sự bên thái thái qua đây nói, bên lão thái thái đã bắt đầu sắc thuốc Hồ tiên sinh căn dặn rồi, sau này tiểu thư sẽ đến chỗ thái thái để dùng cơm.”
Lang Hoa gật đầu.
Tiêu ma ma đưa Tiêu Ất vừa bị đánh lúc chiều vào phòng phụng mệnh.
Tiêu ma ma nói: “Tiêu Ất không hiểu biết, bị đại thái thái trả về điền trang, để nó không gây rắc rối cho gia đình ta nữa.”
Lang Hoa nghe vậy liền chau mày, Tiêu Ất đúng là đáng bị phạt, nhưng còn phải xem là vì nguyên nhân gì, không thể chỉ phạm lỗi một lần liền đuổi hắn đi như vậy được.
Tiêu Ất cũng quỳ xuống: “Đại tiểu thư, xin tiểu thư giúp tiểu nhân nói đôi lời trước mặt đại thái thái, tiểu nhân… sau này tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân vẫn muốn làm việc hầu hạ đại tiểu thư.”
Trước kia ở điền trang, chẳng qua hắn chỉ là tá điền trông coi làm việc đồng ruộng, sau khi đi theo đại tiểu thư mới thấy được làm việc thực sự, nay bỗng nhiên lại bảo hắn trở về, hắn làm sao chịu được.
Chuyện mẫu thân đột nhiên thay thế mình khiến nàng thấy không quen lắm, Lang Hoa suy nghĩ một lát rồi dặn dò Tiêu Ất, “Đêm nay cứ ở lại trong viện, ngày mai ta sẽ đi tìm mẫu thân nói chuyện”, nói đoạn, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn, “Chỉ có điều, nếu còn tự tiện hành sự thì ta cũng sẽ không muốn dùng ngươi nữa.”
Tiêu Ất thưa vâng rồi khập khễnh bước đi.
Tiêu ma ma còn định xin lỗi Lang Hoa vì chuyện của Tiêu Ất, nhưng Lang Hoa đã mở lời trước, “Tiêu ma ma, ngươi nói xem chuyện mẫu thân quản lý gia đình là tốt hay xấu?”
Tiêu ma ma bị hỏi ngẩn người đi, nghĩ hồi lâu mới trả lời, “Nô tỳ thấy là chuyện tốt, khi đại lão gia còn sống cũng là do đại thái thái quản lý gia đình, đại thái thái trị gia rất nghiêm, xưa nay chưa từng xảy ra sai sót gì. Chỉ là từ sau khi đại lão gia qua đời, đại thái thái đau lòng quá nên mới giao lại quyền quản lý gia đình cho tam thái thái, cũng từ khi tam thái tiếp quản trong nhà mới liên tiếp xảy ra chuyện.”
Lang Hoa cẩn thận nghe từng lời nói của Tiêu ma ma, “Ta không hiểu, tại sao mẫu thân không cho phép ta đi lo liệu chuyện phát thuốc chứ?”
Tiêu ma ma nghĩ, “Đại thái thái sợ tiểu thư ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện gì. Đại thái thái rất thương tiểu thư, nô tỳ còn nhớ khi đại thái thái mang thai tiểu thư, có hai nha hoàn bắt bướm trong viện không may đụng trúng người đại thái thái, đại thái thái lập tức sai nha bà (bà buôn người) bán chúng đi. Khi mang thai, sức khỏe đại thái thái không được tốt, còn sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, trong nhà đã mời mấy vị thầy lang đến chẩn mạch, đại thái thái đã uống hết bao nhiêu thuốc mới sinh ra được tiểu thư người trắng trẻo mập mạp thế này đó.”
Do đó, đây là chuyện tốt.
Vừa nãy còn hy vọng mẫu thân phấn chấn lại.
Tại sao bây giờ lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi chứ?
Mẫu thân không cho nàng ra ngoài, cùng lắm thì nàng làm nũng như làm nũng tổ mẫu, mẫu thân sẽ đồng ý thôi.
Lang Hoa muốn tìm túi thơm để trong gối, ngửi hương thảo dược trong túi thơm, nàng liền thấy an tâm trở lại. Lang Hoa sờ tay vào trong gối liền phát hiện túi thơm đợt trong đó không thấy đâu nữa, Lang Hoa ngay lập tức quay người tìm kiếm.
A Quỳnh thấy vậy liền nhanh chóng mang đèn qua đó, “Tiểu thư, người đang tìm gì vậy? Vừa nãy nô tỳ cho người thay chăn đệm, thấy có một túi giấy nhỏ…”
“Không phải là túi giấy, ta tìm túi thơm của ta.”
Lang Hoa nói ra A Quỳnh mới nhớ lại, “Sáng nay nô tỳ vẫn còn nhìn thấy túi thơm để ở trên giường, khi nãy… khi dọn dẹp lại không thấy đâu nữa.”
Không thấy.
Khi nãy bọn họ đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Triệu Linh.
Túi thơm bị Triệu Linh lấy đi rồi?
Lang Hoa chau mày, Triệu Linh này đúng là quân ăn cướp, đang yên đang lành lại lấy túi thơm của nàng làm gì chứ? Bỗng nhiên nàng nhận ra, “Còn có túi giấy gì nữa? Mang ra đây cho ta xem?”
A Quỳnh nói, “Nô tỳ không dám động vào, nên… đặt dưới đệm… nô tỳ định nói cho tiểu thư biết… nhưng vừa nãy bị ma ma quản sự gọi ra ngoài dạy dỗ.”
Dạy dỗ? Rõ ràng là tìm cớ gây chuyện đây mà.
A Quỳnh nói: “Cũng không có gì, chỉ là thái thái thấy phòng tiểu thư ít người quá nên muốn điều thêm mấy nha hoàn đến đây.”
Mẫu thân cũng thật là mạnh mẽ, bên kia vừa mới nói muốn quản lý gia đình, bên này liên sắp xếp người trong phòng nàng.
Lang Hoa không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng mở túi giấy, thứ trong đó mau chóng lộ ra.
Đây là gì chứ?
Nhìn giống như một chiếc bánh mì lớn ở giữa có khoét một lỗ, nhưng sờ vào lại thấy rất cứng, vật này dùng để làm gì?
Bên cạnh chiếc bánh là một que tính làm bằng ngọc thạch, trên chiếc túi giấy còn viết một câu hỏi giống như trên “Tứ nguyên ngọc giám”, sau đó là một dãy số không rõ quy luật.
Lang Hoa chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bỗng chốc thiêu tới tận đỉnh đầu nàng, tên Triệu Linh này có ý gì chứ? Để lại thứ đồ này nàng sao hiểu được.
Nhất định tên Triệu Linh này là khắc tinh của nàng, nếu không tại sao nàng lại dễ dàng bị hắn chọc tức như vậy?
Lang Hoa ném thứ đồ trong tay xuống đất, nàng không muốn liên quan gì đến tên Triệu Linh đó nữa, “Mang ra ngoài đốt đi.”
Con người này tối ngày chỉ mang lại rắc rối cho nàng.
…
Lục lão thái gia chỉ muốn mang hết đồ trong nhà ra đập bể, cho dù như vậy cũng không thể khiến ông ta nguôi giận.
“Con tiện nhân này lại dám nói vậy với Hàn Chương?” Lục lão thái gia nhìn Lục nhị thái thái, “Hàn Chương còn dám hạ lệnh không cho phép ai được rời khỏi Trấn Giang?”
Lục nhị thái thái gật đầu, “Cổng thành đã có thêm người canh gác, có xe ngựa đi qua đều phải kiểm tra.”
“Hoang đường...” Lục lão thái gia trợn tròn mắt, “Mẫn Hoài đâu? Tên tri phủ Mẫn Hoài nói thế nào? Cái quy tắc chết tiệt này ở đâu ra hả? Chúng ta có dẫn lộ do triều đình ban cho, để xem ngày mai kẻ nào dám chặn đường ta?”
Lục nhị thái thái cẩn trọng ngẩng đầu lên, “Ý lão thái gia là ngày mai chúng ta vẫn xuất phát đúng giờ?”
Lục lão thái gia nói: “Tất nhiên phải xuất phát đúng giờ, lẽ nào ta sợ chúng sao?” Chỉ cần nghĩ đến việc bị chọc tức ở Cố gia, Lục lão thái gia lại giận sôi người, “Cố gia cho rằng dựa được vào Hàn tướng quân và tên Mẫn Hoài đó thì không coi chúng ta ra gì, nhưng nhà chúng ta là thông gia, bọn họ phủng cao dẫm thấp, không sợ nói ra bị người ngoài chê cười sao?”
Lục nhị thái thái nghe trách mắng, không ngừng phụ họa, “Lão thái gia nói đúng lắm.”
Lục lão thái gia cao giọng nói, “Cho dù là Vương đại nhân đến trang viên Cố gia tìm phản tặc thì cũng là làm chuyện công, ta nhắc nhở Vương đại nhân cũng là để tránh nghi ngờ, nếu không điều tra không rõ ràng, Hàn Ngự sử lại nói chúng ta bao che cho nhà thông gia. Bây giờ không điều tra được gì hết chẳng phải là rất tốt sao? Không ai còn dám nghi ngờ Cố gia nữa, Cố gia còn gì uất ức nữa chứ?”
Lục nhị thái thái chỉ đành gật đầu, “Phụ thân con hiện giờ bị bãi chức điều tra, không biết con ranh Cố Lang Hoa đó đã nói gì với Mẫn đại nhân, nó mới có tám tuổi… sao đã lòng dạ độc ác như vậy, lão thái gia quan tâm đến nó, nó lại nói gì chứ? Đó là những gì vãn bối nên nói sao?”
Lục lão thái gia chỉ thấy gân xanh trên đầu bị kéo hết lên, co rút đến đau đớn, “Đừng nhắc tới con tiện nhân đó nữa.”
Lục lão thái gia vừa dứt lời liền nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền vào, “Ai dám chọc cho lão thái gia tức giận, ta sẽ xẻo thịt lột da kẻ đó, cho đến khi nào lão thái gia thấy vui mới thôi.”
Lục lão thái gia bỗng sáng mắt lên, khói đen trên mặt bỗng chốc tan biến hết, ngay lập tức dặn dò Lục nhị thái thái, “Còn ngây ra đó làm gì, mau… mau đi đón khách… cứu tinh của nhà chúng ta tới rồi.”