Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 5: Chương 5: Thẩm vấn




Với sự giúp đỡ của hạ nhân, Lang Hoa thuận thế tiến vào chỗ nằm ấm áp, sau đó dưới sự kêu gào của bà nội, từ từ mở mắt ra, trong trẻo kêu lên một tiếng, “Bà nội.”

“Tốt rồi, tốt rồi,” Bà nội liên tục cười, dùng khăn tay lau đi khoé mắt ẩm ướt, “Nám Nhi của ta thật sự khỏi rồi, Phật Dược Sư phù hộ, Phật Dược Sư phù hộ, từ nay về sau Cố gia trên dưới suốt đời thờ cúng Dược sư lưu ly quang Như Lai.”

Lang Hoa nhìn Lục nhị thái thái một cái, Lục nhị thái thái đứng bên cạnh lúng túng cười làm lành.

Lục nhị thái thái từ trước đến nay nổi tiếng hiền lương thục đức, tuy rằng nhà mẹ đẻ Vương thị không phải là danh môn vọng tộc gì nhưng cũng là dòng dõi thư hương, cha và anh của Lục nhị thái thái giữ chức ở Trấn Giang, sau khi Trấn Giang bị phản quân đánh phá, Trấn Giang bị tàn sát hàng loạt, phụ thân của Lục nhị thái thái tử trận, huynh trưởng tuy rằng may mắn sống sót, thế nhưng từ đó về sau giống như bị dấu ấn của việc thua trận nên luôn không được triều đình trọng dụng. Lục nhị thái thái giúp nhà mẹ đẻ khai thông quan hệ, đến năm Chí Chính (1341-1368) nguyên niên*, thông qua trung thư tỉnh Tả Thừa Ninh mới ở Dương Châu mưu cầu được hiệu Thư lang. Sau khi con đường làm quan của Lục Anh khởi sắc, Vương gia dựa vào Lục Anh mới thật sự có chuyển biến tốt, anh trai của Vương thị cũng thăng lên đến chức quan ngũ phẩm.

*Nguyên niên: Năm đầu tiên của một triều đại.

Nếu như nàng nhớ không nhầm thì bây giờ là lúc mà Lục nhị thái thái đang đắc ý nhất, cha và anh đều đang thăng chức, năm này Lục nhị thái thái cũng có thai, sau đó thân thể của Lục nhị thái thái yếu đi dẫn đến việc sảy thai, không dễ dàng gì mới giữu được mạng, thế nhưng không thể sinh con nữa, sau đó Lục nhị thái thái mới đem con trưởng Lục Anh của thiếp thứ ghi dưới danh nghĩa.

Sau khi nàng và Lục Anh thành thân, Lục gia tiếp tục do Lục nhị thái thái quản lý, nàng cũng dùng hết khả năng phối hợp với Lục nhị thái thái xử lý sự vụ trong nhà. Nàng biết Lục nhị thái thái có bao nhiêu bất mãn với nàng dâu mù như nàng. Không ngờ ở giây phút cuối cùng, trên dưới Lục gia không hỏi phải trái đúng sai, Lục nhị thái thái càng cho rằng nàng và Bùi Khởi Đường thông dâm với nhau, nói cho cùng chẳng qua chỉ coi nàng là một con sâu cái kiến mà thôi.

Mẹ nàng vội vàng đi qua giải thích với Lục nhị thái thái, “Chị dâu đừng để ý, đứa trẻ này là bị bệnh nên hồ đồ rồi.”

Lục nhị thái thái nhìn Kính Minh sư thái trên mặt đất, rồi lại nhìn bà nội và mẫu thân, “Đây không phải là Kính Minh sư thái mời ở trong tự đến sao? Sao lại quỳ trên mặt đất thế này?”

Lục lão thái thái cau mày lại ho một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kính Minh sư thái, “Cái này thì phải hỏi Kính Minh sư thái rồi.”

Lang Hoa như chịu phải sự kiếp sợ gì, nhỏ giọng líu ríu, “Mắt, bà ta muốn chọc vào mắt con, bà ta muốn làm hại đôi mắt của con.”

Kính Minh sư thái vốn đang phủ phục trên mặt đất nghe thấy lời nói của Lang Hoa, tiếng niệm kinh lại càng lớn hơn.

Biểu tình của Lục nhị thái thái kinh ngạc y hệt lúc vừa rồi bị nàng đánh cho một cái vào tay, không giống như cố ý giả vờ hay là che giấu.

Nàng chỉ là một nữ hài tử tám tuổi, ai lại làm to chuyện mua chuộc ni cô đến làm mù mắt nàng?

Tam thúc, Tam thẩm?

Bà nội sinh hạ được ba con trai, Nhị thúc chưa đến tuổi trưởng thành đã chết yểu rồi, còn lại phụ thân và Tam thúc. Tính tình của Tam thúc nhu nhược không có chủ ý cho nên bà nội mới cưới cho thúc ta Tam thẩm nhanh nhẹn thẳng thắn. Mẹ nói với nàng, Tam thúc, Tam thẩm là do sợ phản quân thực sự đánh đến Trấn Giang, nhân lúc Lục gia đổi chỗ mới cùng trốn đến Hàng Châu, từ đó về sau giống như giòi trong xương đi theo Lục gia. Mẫu thân mấy lần nhắc đến muốn cùng Tam thúc, Tam thẩm lập ra môn hộ khác, Tam thúc đều dựa vào nhiều lý do mà cho qua.

Sau khi nàng gả cho Lục Anh, Tam thúc, Tam thẩm càng lấy nhiều loại lý do mà đến cửa đòi tiền, cuối cùng vẫn là Lục Anh mua mấy trăm mẫu đất ở gần kinh đô cho bọn họ, bắt bọn họ chuyển đi.

Tam thẩm luôn nhắc đến của hồi môn hậu hĩnh mà bà nội cho nàng trước kia.

Lẽ nào là vì phần tiền đó cho nên mới hại nàng?

Vậy tại sao không dứt khoát hại chết nàng cho rồi, lại chỉ làm mù đôi mắt của nàng?

Hay là do Lục gia? Hôn ước của nàng và Lục Anh là do tổ mẫu và Lục lão thái thái sớm đã bàn xong, nếu như ở Lục gia có người không muốn để nàng gả cho Lục Anh, mới biến nàng thành người mù thì sao? Như thế Lục gia sẽ có lý do mà thoái hôn.

Thế nhưng, kiếp trước tuy rằng nàng bị mù nhưng vẫn gả cho Lục Anh như cũ.

Lang Hoa nhất thời không có manh mối gì cả.

Bây giờ chỉ có từ trong miệng Kính Minh sư thái mới có thể thăm dò được một chút thực tình.

Cố lão thái thái lạnh lùng nói, “Dựa vào danh tiếng người xuất gia của ngươi mới để cho ngươi trị bệnh cho Lang Hoa. Không những phụng dưỡng cho ngươi, còn chiếu theo yêu cầu của ngươi mà dọn dẹp phòng ốc, để cho ngươi niệm chân ngôn mật chú, không ngờ ngươi nào có muốn niệm kinh mà là được phái đến để gia hại Lang Hoa.” Càng nghĩ bà lại càng cảm thấy sợ hãi, nếu như Lang Hoa không tỉnh lại mà kêu lên, bây giờ rất có khả năng đã bị mù rồi. Một nữ tử mù loà không có cha thì sẽ như thế nào, bà nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Vốn dĩ là muốn cứu cháu gái nhưng lại thành ra hại cháu gái, làm bà nội như bà đây có xuống cửu tuyền cũng không được sống yên.

Cố lão thái thái cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Khương ma ma bên cạnh.

Khương ma ma hiểu ý, gọi hai bà tử thô kệch tiến vào đè Kính Minh sư thái xuống, Kính Minh sư thái bị doạ sắc mặt trắng bệch.

Cố lão thái thái nói: “Hôm nay ta phải lôi tim gan của ngươi ra ngoài xem xem có phải mà màu đen hay không…” Nói rồi ngừng lại, “Đợi lát nữa xuống điện Diêm Vương rồi, xem xem phật tổ có độ cho ngươi ra ngoài không?”

Nghe thấy lời của Cố lão thái thái, Kính Minh sư thái sớm đã bị doạ đến hồn bay phách lạc rồi, mẹ nàng ở bên cạnh hít một hơi ngạc nhiên, Lục nhị thái thái cũng kinh ngạc há to miệng.

Bà nội nàng có thủ đoạn trị gia thế này mới có thể chống đỡ cả Cố gia, đáng tiếc, không có ai kế tục Cố gia, sau khi bà nội qua đời, Cố gia liền tan đàn xẻ nghé.

Kiếp trước, mẹ nàng muốn mua lại ruộng đất của Cố gia ở Trấn Giang thế nhưng không thành công, ngược lại bị người khác lừa mất mấy trăm lượng bạc, mẹ dứt khoát nản chí ngã lòng, không để ý đến sự phản đối của nàng muốn bán đi điền trang cuối cùng ở Trấn Giang. Quản gia ở điền trang đó là con trai Tiêu Ấp của Tiêu ma ma bên cạnh nàng, Tiêu ma ma an bài cho Tiêu Ấp từ Trấn Giang đến kinh thành gặp nàng, nói có một việc liên quan đến phụ thân muốn nói với nàng. Ngày nàng bị hại chết chính là ngày Tiêu ma ma xuất phủ đi đón Tiêu Ấp, cho nên Tiêu Ấp rốt cuộc là muốn nói cái gì nàng cũng không thể nào biết được.

Kính Minh sư thái không ngừng vùng vẫy xin tha, “Lão thái thái tha cho tôi đi! Tôi cũng là chịu sự chỉ huy của người khác mới đến hại đại tiểu thư, sau này tôi không dám hại người nữa, không dám nữa.”

Cố lão thái thái sa sầm ánh mắt, “Đem những chuyện ngươi biết nói hết ra.”

Hai bà tử buông tay, Kính Minh sư thái đổ nhào trên mặt đất, nửa ngày mới hít thở lại được một hơi, “Đến bước này rồi, tôi... cũng không dám che giấu. Trước khi tôi đến chữa bệnh cho đại tiểu thư, có người đưa đến năm mươi lạng bạc, bảo tôi tìm cách làm mù đôi mắt của đại tiểu thư, sau khi thành công sẽ đưa cho tôi tiếp năm mươi lạng bạc.

Kính Minh sư thái nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Nghe thấy loại chuyện này, lúc bắt đầu tôi cũng cảm thấy kỳ quái, Cố đại tiểu thư bệnh tình nguy hiểm, theo lý mà nói, nếu như đến bệnh đậu mùa cũng không chữa khỏi thì càng không cần thiết phải đi hại đôi mắt của tiểu thư. Lúc đến đây mới phát hiện hoá ra bệnh tình của Cố đại tiểu thư đã tốt lên rồi, chỉ cần dốc lòng chăm sóc nhất định sẽ hết bệnh, người mua chuộc tôi đó nhất định là người hiểu rất rõ về bệnh tình của Cố đại tiểu thư... cho nên... cho nên mới...”

Lang Hoa cau mày.

Nếu như lời của Kính Minh sư thái là thật, người muốn hại nàng chính là người ở bên cạnh nàng hoặc là người tối thiểu nhất phải có cơ sở ngầm bên cạnh nàng.

Cơ thể Kính Minh sư thái vẫn phát run như cũ, “Tôi... bình thường... tuy rằng mua mấy thứ thuốc bột không thể chữa khỏi bệnh kia, nhưng cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Chỉ là nghe nói mấy phản quân đó sẽ đánh đến Trấn Giang, mấy người đó đều là ác nhân ăn lông uống máu, mấy người khổ hành tu ở trong miếu chúng tôi gặp mấy người đó, vừa mới nói mấy câu công đạo liền bị lột da rồi. Tôi cũng... chỉ là lấy ít tiền bạc để đi xa... cho nên mới... mới...” Nói rồi bò xuống trước mặt Dược Sư lưu ly quang Như Lai không ngừng vái lạy.

Kính Minh sư thái nói bao nhiêu lời thật lòng Lang Hoa không biết.

Có điều những tin đồn liên quan đến phản quân đó với những gì nàng nghe được từ chỗ Lục Anh không khác nhau.

Mấy tên phản quân đó đều là bọn cướp đường, cường đạo, bình thường làm ra biết bao nhiêu việc giết người cướp của, sau khi lôi kéo được đại tộc phản quân thì càng thêm trắng trợn, khắp nơi dùng máu rửa thành trì, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.

Thế nhưng Kính Minh sư thái thật sự bị phản quân doạ cho vỡ gan mới làm ra chuyện thương thiên hại lý này sao?

Nàng không tin, nhân tính từ trước đến nay đều khó mà thay đổi, một người tốt sẽ tuyệt đối không vì một trăm lượng bạc mà đi hại người, càng huống hồ Kính Minh sư thái làm việc này vô cùng thuận tay, nếu như không phải là quanh năm suốt tháng tích cóp thành ác niệm cũng sẽ không sợ Phật tổ chẳng sớm thì muộn sẽ tìm bà ta tính sổ.

Kính Minh sư thái cho rằng thoái thác sạch sẽ nhận tội là có thể tự bảo vệ, vậy thì sai rồi.

Nàng, Cố Lang Hoa không tuỳ tiện mà phát lòng từ bi.

Mẹ nàng phản ứng lại đầu tiên, mặt đầy vẻ căm hận, “Ngươi nói có người mua chuộc ngươi đi hại Lang Hoa nhà chúng ta? Kẻ đó là ai? Ngươi có quen không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.