Lang Hoa không nhịn được mà cảm thấy kỳ quái.
Thật sự là không đau sao? Có phải là đau quá nên ngược lại không còn cảm thấy đau nữa?
Lang Hoa nghĩ ngợi trong lòng, tay dùng lực, trong chốc lát liền kéo miếng vải xuống, máu tươi lập tức thấm đẫm áo của Triệu Linh, hô hấp đều đặn của hắn dường như khẽ loạn lên một chút.
Hoá ra không phải là hắn không có cảm giác.
Lang Hoa lau sạch vết máu mới nhìn rõ ràng được vết thương, mũi tên đã được Hồ Trọng Cốt lấy ra rồi, lưu lại một lỗ máu to tướng.
Thanh âm của A Mạt có chút run rẩy, “Hồ tiên sinh nói, phải lôi miếng vải ở trong miệng vết thương ra.”
Lang Hoa lúc này mới phát hiện ở trong lỗ máu là một miếng vải nhuộm đầy máu đỏ tươi, miếng vải lại bị nhét vào miệng vết thương, Lang Hoa không tự chủ được mà cảm thấy lông tơ trên gáy dựng đứng hết lên.
Trong tất cả các lang trung, đại khái chỉ có Hồ Trọng Cốt là dám làm như thế.
Nàng còn nghĩ muốn theo Hồ Trọng Cốt học y thuật, bây giờ xem ra vẫn là phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy nói.
Lang Hoa nhận lấy ngân châm mà A Mạt đưa qua, hít sâu một hơi, từ từ khêu miếng vải máu lên, miếng vải máu còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, dường như xuôi theo châm đốt đến ngón tay nàng. Nàng tăng thêm dũng khí vất miếng vải máu đó vào trong bồn gốm, dặt dò A Mạt, “Lặng lẽ đem đi đốt đi, đừng để lại vết tích.” Nói xong nàng quay đầy nhìn Triệu Linh.
Triệu Linh cũng đang nhìn Lang Hoa, đôi mắt đó của nàng trong suốt đến tận đáy, đen trắng rõ ràng, không có nửa điểm sợ hãi, nếu nói vừa rồi tay hơi run, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình như thế nên có chút hồi hộp sơ sơ.
Một hài tử tám tuổi lại hời hợt làm cái việc mà mấy người lớn cũng không dám làm đó, hoặc là đã trải qua nhiều việc gian khổ hơn, luyện thành sự trầm tĩnh ngày hôm nay, hoặc là thật sự được Phật Bồ Tát điểm hoá.
Nếu như bắt hắn phải tin một, hắn sẽ chọn vế trước, thế nhưng một tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà thì có thể gặp phải bao nhiêu khó khăn?
Triệu Linh hỏi qua loa một câu, “nàng là ai?”
Lang Hoa nhướn mày, “Câu này là ta phải hỏi ngươi mới đúng, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?” Nói rồi từ trong tay A Mạt nhận lấy một miếng vải sạch sẽ, thấm thuốc bột rồi thuận thế dán vào vết thương của Triệu Linh, “Ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giao ngươi cho quan phủ.”
Triệu Linh nhìn tiểu cô nương trước mắt không hề chữa thương qua loa đại khái cho hắn, đồng thời cũng lạnh lùng uy hiếp hắn.
“Ta tin.” Triệu Linh nói rồi nhắm mắt lại.
Sao hắn lại không tin chứ?
Nàng không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nàng bảo Tiêu Ấp đưa cho hắn một bộ quần áo của nha đầu, nhân lúc Vương Nhân Trí đem hộ vệ của Vương gia tới điền trang Cố gia liền đưa hắn đi qua đường hầm tới điền trang của Vương gia.
Nếu như nàng có lòng muốn giao hắn cho quan phủ, đương nhiên có thể để quan binh ở trong điền trang của Vương Nhân Trí phát hiện ra hắn.
Nói chuyện với người thông minh không cần động tâm tư cũng không phải xoay vòng.
Triệu Linh nói: “Ta không phải là phản tặc.”
Lang Hoa nhìn qua, nàng có thể nhìn rõ ràng đôi mắt hắn, sợ là trong đó nửa điểm sóng gợn đều có thể lọt vào mắt nàng, mà hắn đường đường chính chính để cho nàng nhìn vào.
Thanh âm của hắn trong suốt, “Ít nhất bây giờ vẫn chưa phải.”
“A,” Lang Hoa đáp, “Không phải là phản tặc nhưng lại tập kết hơn ba trăm nhân mã, thủ trì vũ khí.”
Hắn nuốt một cái, mồ hôi chỗ hõm cổ theo ánh mặt trời tương phản mà lóe lên ánh sáng, “Đó là vì kế sinh nhai.”
Kế sinh nhai? Tập hợp nhân mã? Cứ theo như hắn nói, bọn cướp đường và trộm cắp cũng có thể quang minh chính đại rồi.
“Vậy tại vì sao Vương Nhân Trí lại muốn đem binh tiêu diệt ngươi?”
Triệu Linh khe khẽ nhấc mắt lên cười, “nàng cũng gặp qua Vương Nhân Trí rồi, nàng cảm thấy hắn bắt người nhất định phải có lý do sao?”
Rõ ràng biết lời của hắn nửa che nửa đậy, nhưng vẫn không bới ra được sơ hở gì.
Nàng sống hai mươi mấy năm, nhưng trước một kẻ mười ba mười bốn tuổi như hắn dường như không chiếm được ưu thế gì cả.
Triệu Linh nói: “Mấy người đó không phải là nhân mã của ta, đại đa số là bách tính Sùng Minh, sau án Khánh Vương mưu phản, bọn người Vương Nhân Trí bắt chẹt người ở khắp Giang Chiết. nàng có biết huyện thừa Vương Phụng Hi của huyện Sùng Minh không?”
Lang Hoa lắc lắc đầu.
Triệu Linh giống như vung hạt đậu, đem cảnh ngộ của Vương Phụng Hi nói hết một lượt, án Khánh Vương mưu phản, Vương Phụng Hi bị liên luỵ, may mà bách tính huyện Sùng Minh trên dưới một lòng bao che cho phu phụ Vương Phụng Hi mới khiến cho bọn họ thoát khỏi một kiếp. Mấy năm nay phu phụ Vương Phụng Hi ở huyện Sùng Minh sinh hạ hai nam một nữa, vốn dĩ ngày tháng càng lúc càng bình an, nhưng không biết là ai lại bới ra chuyện năm đó, báo cáo với Vương Nhân Trí, Vương Nhân Trí dẫn người đi tróc nã, kết quả là coi hết bách tính huyện Sùng Minh là dư đảng của Khánh Vương.
Triệu Linh dẫn người trong đêm đánh úp, thả phu phụ Vương Phụng Hi và tất cả bách tính ra ngoài.
Thế nhưng từ sau lúc đó, những người đó lại không thể quang minh chính đại mà quay về huyện Sùng Minh nữa.
Thế là bọn họ đều trở thành phản tặc bỏ trốn trong miệng Vương Nhân Trí.
Lang Hoa bó chặt lại miếng vải trên miệng vết thương của Triệu Linh, “Chính là như thế?”
Triệu Linh gật gật đầu, “Bây giờ là tuỳ nàng chọn tin hay không tin.”
Mỗi người lúc nói ra bí mật biểu hiện đều không giống nhau, có người cẩn trọng, có người sợ hãi, có người dứt khoát không kiêng nể gì, Triệu Linh nói thập phần tự nhiên, thừa nhận bị quan phủ tróc nã, lại phủ nhận thân phận phản tặc đó của hắn.
Đúng và sai đều để mặc nàng phán đoán.
Triệu Linh nói: “Nếu ta không muốn nói thật thì trước khi nàng vào phòng, ta đã đi rồi.”
Một người nằm trên giường đến động cũng không thể động được, đương nhiên không thể tự mình đi ra khỏi phòng này.
Lang Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hắn đang ở đâu?”
Triệu Linh khe khẽ kêu một tiếng, “Ngô Đồng.”
Một nhân ảnh giống như một phiến lá cây, thuận theo cửa sổ bay vào trong.
A Mạt che miệng lại.
Thân ảnh tinh tế hướng Triệu Linh và Lang Hoa hành lễ, sau đó im lặng đứng bên cạnh cửa sổ, A Mạt cau mày nhích qua chỗ Lang Hoa, bộ dạng muốn bảo vệ Lang Hoa.
Triệu Linh nhìn Lang Hoa, ánh mắt đầy sự khẩn thiết, thần tình này được nhìn thấy trong ánh mắt của một người kiêu ngạo thì vô cùng có sức thuyết phục.
Triệu Linh nói: “Ta không đi là vì có một chuyện muốn xin nàng giúp đỡ.”
Không đợi nàng hỏi lại, hắn đã trực tiếp nói ra.
Lang Hoa đứng lên, “Ngươi từng có ơn đối với phụ thân ta, ta cũng cứu ngươi một mạng rồi, hôm nay chúng ta đã hoà nhau.”
Sắc mặt Triệu Linh mang theo nét cười nhẹ, thanh âm của hắn trong trẻo, không thấp không cao nói, “Lang Hoa, nàng nghĩ xem, sẽ có lúc nàng dùng đến ta, nàng có thể xem như là trao đổi, như thế nàng sẽ không cảm thấy khó nữa.”
Nàng không cho rằng việc ban nãy nói tin tưởng Triệu Linh là chủ ý hay ho gì.
Một mầm họa như hắn, nàng vẫn cứ nên càng cách xa càng tốt.
“Tiểu thư.” A Quỳnh khẽ gõ cửa bước vào.
Ngô Đồng mở cửa ra, thân ảnh chớp mắt không thấy đâu nữa.
Lang Hoa quay người lại, A Quỳnh thấp giọng bẩm báo, “Lục tam gia đợi tiểu thư ở bên ngoài.”
Ban nãy, Lục Anh muốn thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu dựa vào việc phải xử lý việc nhà nên kiếm cớ không gặp hắn, nhưng không ngờ là hắn lại vẫn chưa đi.
Lang Hoa gật gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài gặp Lục Anh.
Lục Anh mặc trường bào màu xanh ngọc, cụp mắt không biết là đang nghĩ cái gì, thấy Lang Hoa đi ra ngoài, trên mặt miễn cưỡng cười, “Lão thái thái thế nào rồi? Bệnh tình đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lang Hoa gật gật đầu, “Tổ mẫu uống thuốc rồi, đã tỉnh táo hơn, qua hai ngày nữa có lẽ có thể xuống giường đi lại được.”
Trong phòng một mảnh yên lặng.
Lang Hoa giơ tay cầm lấy chén trà trên mặt bàn.
Lục Anh ngẩng đầu lên, “Lang Hoa,” Ánh mắt hắn phát sáng, “Xảy ra nhiều chuyện như thế, muội vẫn muốn gả cho ta chứ?”