Tất cả mọi người kinh hãi gọi cứu hoả, Hứa thị nhân cơ hội thay quần áo đơn giản của bà bà ở trong căn phòng trống hậu viện, bảo Tử Yên búi tóc qua quýt. Hai người đang muốn đi ra thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng của người Lục gia, “Xem kĩ cửa sau, đừng để người ta nhân cơ hội chạy mất.”
Sắc mặt Tử Yên tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Hứa thị, Hứa thị vội ngồi xổm xuống rụt vào trong góc.
Lửa rất lớn, khói trắng dày đặc tuôn vào từ khe cửa sổ.
Hứa thị không nhịn được muốn ho, thật vất vả mới kìm lại được. Đúng, cái bà ta muốn chính là như vậy, hôm nay gió lớn, chỉ cần bén lửa sẽ rất khó khống chế được, chỉ có như vậy bà ta mới có cơ hội trốn ra ngoài.
“Tử Yên,” Hứa thị nhìn sang, “Hôm nay có thể trốn thoát không, đều phải dựa vào ngươi, tương lai... Ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tử Yên gật gật đầu, “Nô tì sẽ bảo vệ tốt ngài.”
Nguy nan thấy chân tình, chủ tớ hai người đều đỏ mắt.
Tử Yên đi tới cửa lắng nghe kĩ càng, cuối cùng phát hiện bên ngoài không có người đi qua, từ từ đẩy cửa ra, sau đó gật đầu với Hứa thị, “Cô mẫu, chúng ta mau đi thôi!”
Hứa thị cấu chặt ngón tay khom người đi tới, hai người luống cuống qua lại trong sân, may mà căn nhà Lục Văn Hiển mua này không quá nhỏ, còn có mấy miếng thọ sơn thạch để ẩn nấp. Hứa thị chạy tới phía sau hòn đá thở phào, vừa quay đầu liền nhìn thấy một đôi ủng đen đứng ở cách bà ta không xa.
Hứa thị lùi về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy con mắt nham hiểm của Thẩm Xương Cát.
Trên mặt Thẩm Xương Cát không có nụ cười nào, từng bước từng bước một đi lại gần Hứa thị, Hứa thị chỉ cảm thấy lông măng trên cổ đều dựng đứng cả lên.
Thẩm Xương Cát nhìn Hứa thị từ đầu tới chân một lượt, “Ta bắt ngươi ra ngoài, hay là thả ngươi ra ngoài?”
Hứa thị cắn môi, hồi lâu mới nói ra một câu, “Thả ta ra, ta còn có tác dụng với ngươi.”
Ánh mắt của Thẩm Xương Cát trở nên thâm trầm hơn, hồi lâu trên mặt hắn hiện lên chút nụ cười, lại khiến người ta lạnh tới run rẩy, “Chúng ta đã tới đây, thì giúp cứu hoả,” Nói rồi nhìn về phía không xa, “Bên đó có cái giếng, ngươi có thể tắm một chút rồi ra ngoài.”
Thẩm Xương Cát đây là muốn giúp bà ta, Hứa thị mũi hơi cay, suýt chút rơi nước mắt.
Tử Yên vội vàng lên trước đỡ Hứa thị, hai người chủ tớ đi tới bờ giếng.
“Cô mẫu,” Tử Yên không cầm được ép thấp giọng, “Chúng ta thật sự phải... lấy nước? Thẩm đại nhân đó là ý gì? Chúng ta giờ không phải nên lập tức rời khỏi đây sao?”
Ánh mắt Hứa thị hiểu rõ, suy nghĩ giây lát nói: “Làm theo lời Thẩm đại nhân đi!”
Tử Yên chỉ đành đi tới bên giếng, từ từ đặt thùng nước đang buộc thừng vào, vừa khi nàng ta khom người chuẩn bị nhấc nước lên, chỉ cảm thấy sau lưng bị người ta đẩy mạnh một cái, cả người nàng ta đột nhiên mất trọng tâm, rơi vào trong giếng.
Tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn tiếng rơi xuống nước, Hứa thị đứng ở bờ giếng mặt đã tái nhợt, bà ta quay đầu nhìn thấy Thẩm Xương Cát.
...
Lục Văn Hiển tính toán thời gian không còn nhiều, liền muốn ra khỏi phòng. Căn phòng bén lửa cách đây không xa, khói đặc đã len vào khắp phòng, nếu không phải vì Hứa thị, ông ta cũng sẽ không nhịn lâu như vậy.
Hứa thị dù không thể tới tay nhưng mấy cửa tiệm trong tay bà ta làm ăn cũng không tồi, có những cửa tiệm này cũng không cần lo lắng chi tiêu thường ngày nữa.
Khói càng ngày càng lớn, Lục Văn Hiển ho hai tiếng rồi chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ tay đập vào cánh cửa giống như dán lên than lửa, lưỡi lửa từ bốn phương tám hướng xông vào, Lục Văn Hiển sợ tới mức hét lớn, “Mau... mau... Người đâu... bén lửa rồi...” Tiếng của ông ta chìm trong tiếng ồn ào bên ngoài.
Lục Văn Hiển cúi người không ngừng ho, khói đặc xông vào mũi và cổ họng ông ta, khiến ông ta thở không ra hơi.
Lửa sao lại có thể cháy tới đây.
Lục Văn Hiển mở trừng mắt nhìn ra ngoài.
Người đâu, ông ta hi vọng giờ này khắc này có thể có một người xông vào cứu mình ra.
Nhưng người bên ngoài dường như đều không chú ý tới căn phòng này.
Là có người cố ý phóng hoả, không thì lửa sẽ không trở nên lớn như vậy, là ai? Trước mắt Lục Văn Hiển nổi lên khuôn mặt của Hứa thị, có phải là người phụ nữ tâm địa rắn rết đó không.
Không đúng, một người phụ nữ mang theo nha hoàn không thể phóng lửa.
Ông ta muốn làm rõ suy nghĩ nhưng ngọn lửa nóng rực lại khiến ông ta trở nên mơ hồ.
Ông ta cảm giác được chỉ có sợ hãi, vì ông ta sắp chết rồi.
Ông ta không thể chết, ông ta giãy dụa đứng lên, dùng hết toàn lực xông ra cửa, lại đụng phải cánh cửa nặng trịch, lửa trên cửa đột nhiên đốt cháy y phục và tóc ông ta, trong chốc lát ông ta đã biến thành một quả cầu lửa.
Lục Văn Hiển há hốc mồm miệng gào lên thảm thiết, lửa nhân cơ hội xông vào, một luồng khói nhẹ phụt ra từ đỉnh đầu ông ta. Ông ta cuối cùng cũng không thở ra hơi nữa, cả người ngã trên đất.
...
Lục Tĩnh ngồi trên xe ngựa đợi tin tức, bà ta bắt đầu khó chịu, “Còn chưa bắt được người?”
Hạ nhân lắc lắc đầu, “Không có.”
Vương thị sốt ruột nói: “Lão gia đâu? Lão gia tìm được chưa?”
Hạ nhân sắc mặt hoảng hốt, “Chưa ạ... Vốn chỉ bén một gian phòng, nhưng bị gió thổi... không biết như thế nào phòng khác trong viện cũng bén lửa rồi, chúng tiểu nhân chỉ lo cứu hoả... cũng chưa...”
“Phế vật,” Lục Tĩnh dựng ngược lông mày, “Bảo các ngươi đến làm gì? Cứu hoả?” Nói rồi nàng ta nhìn về phía Vương thị, “Mẫu thân người ở đây, con đi xem xem, xem tình hình một cái rồi về.”
Vương thị đâu chịu đồng ý, kéo tay Lục Tĩnh, “Một đại tiểu thư như con sao có thể chạy lung tung khắp nơi, chúng ta vẫn là về nhà đi.” Gây ra chuyện lớn như vậy, bà ta càng nghĩ càng thấy không thoả đáng, vạn nhất lão gia trách tội, bà ta phải làm thế nào? Nói thế nào đi nữa một chính thất như bà ta cũng không có lý nào xuất hiện ở đây.
“Mẫu thân, người nghe con, chúng ta đã tới đây rồi, không thể không công trở về.”
Lục Tĩnh vừa nói xong, rèm xe đã bị vén lên, Lục Anh đứng trước xe ngựa.
Vương thị giật mình nói: “Anh Ca, sao con tới rồi.”
Lục Anh hành lễ với Vương thị, “Chỗ tổ mẫu đã phái người tới tìm mẫu thân trở về.”
Ánh mắt Vương thị tối sầm lại, Lục lão thái gia, Lục lão thái thái đã biết, bà ta lập tức trở nên hoảng hốt, “Ta cũng là không yên tâm mới tới xem xem, lão thái thái đã tìm ta, ta về thôi...”
“Không được,” Lục Tĩnh cắn cắn răng, “Mẫu thân có thể trở về, con nhất định phải đi xem xem, con không tin đến người cũng không tìm được, những phế vật này… Như thế nào mà chỉ...”
Lục Tĩnh bất chấp muốn xuống xe, Vương thị đưa tay ngăn cản lại bị Lục Tĩnh đẩy tay ra.
Lục Tĩnh đang làm ầm lên, chỉ cảm thấy một trận gió quét qua bên tai, “pang” một tiếng vang lên, má nàng ta lập tức cảm giác được sự đau đớn bỏng rát.
Lục Anh sầm mặt, “Đại tỉ còn chê mặt của Lục gia chưa mất hết sao? Thẩm đại nhân của Hoàng Thành Ti đi qua đây, đã vào xem tình hình, người trong nha môn cũng theo tới, giờ trong viện đó toàn là đàn ông bên ngoài, đại tỉ nếu không muốn gả cho người ta nữa, giờ có thể đi vào, để người ta xem xem Lục đại tiểu thư là bộ dạng gì.”
Lục Tĩnh ngây ra đó hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, Lục Anh đã dặn dò, “Đưa thái thái và đại tiểu thư về Lục gia.”
Hạ nhân Lục gia không dám chậm trễ lập tức đánh xe về phía trước, Lục Anh quay đầu nhìn về phía khói đen bay lên, Hứa thị không tìm được, Lục Văn Hiển cũng không thấy nữa, Thẩm Xương Cát lại đột nhiên tới.
Tất cả điều này đều lộ ra sự kì quái.
“Tam gia, không xong rồi,” Trình Di tới nói, “Họ... họ... đã dập tắt lửa... phát hiện nhị lão gia.”
“Nhị lão gia, đã... đã...”
Lục Anh đứng ở đó, để mặc gió thổi trường bào của mình, người đó đi rồi sao? Người hắn căm ghét và phẫn hận từ tận đáy lòng đó.
Nhưng trong lòng hắn vì sao vừa trướng lại đau, bên tai vang lên tiếng của dì nương, “Phụ thân con... cũng là người tốt... Lúc con còn nhỏ, ông ấy thích ôm con nhất, khi ông ấy nhìn con, ánh mắt dịu dàng như thế. Ta... đã tha thứ cho ông ấy rồi... đã tha thứ cho ông ấy rồi... Con cũng tha thứ cho ông ấy đi...”
Trình Di nói: “Tam gia, chúng ta tới muộn rồi.”