Một mình Xu Minh tất nhiên không thể chạy trốn khỏi đại lao, từ dấu vết để lại có thể thấy ít nhất có đến bốn năm người đến tiếp ứng, hơn nữa chúng còn phải nội ứng ngoại hợp mới làm được.
Nội ứng ngoại hợp.
Nực cười biết bao.
Hoàng Thành Ti là nơi bắt giam những thám tử, mật thám, gian tế, nay lại để gian tế Tây Hạ trà trộn vào trong đại lao Hoàng Thành Ti. Thẩm Xương Cát sắc mặt tái xanh, không đúng, đây không phải là đại lao của Hoàng Thành Ti, đây chỉ là phạm nhân bị Hoàng Thành Ti bắt nhốt, đây là đại lao phủ Hàng Châu, nếu xảy ra chuyện thì Tạ Trường An cũng khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.
Thẩm Xương Cát căn dặn thuộc hạ: “Lập tức cho Tạ Trường An điều động tất cả người ngựa, dù có lật tung cả Giang Chiết này cũng phải tìm thấy tên Xu Minh và đám người Tây Hạ đó cho ta.”
...
Lang Hoa nghênh đón Trang Vương trắc phi vào nhà chính. Trang Vương trắc phi gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, gương mặt ung dung bình thản, tỉ mỉ quan sát Lang Hoa.
Lang Hoa nhìn Cố tứ thái thái, “Tổ mẫu khí sắc không tốt, ở đây có con ở cùng Vương phi rồi, thẩm mau đi hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi đi.”
Vương phi? Những người trước mặt chỉ đưa thiệp cho Mẫn Hoài xem, từ đầu đến cuối không hề nói cho mọi người thân phận của họ, vậy mà Lang Hoa lại nói như vậy. Liệu có phải là Lang Hoa đã sớm quen biết với những người này hay không?
Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, ai cũng khó lòng chống đỡ nhưng Lang Hoa ánh mắt vẫn trong veo như cũ, trên vai nàng vẫn gánh đỡ được toàn bộ Cố gia.
Trong lòng Cố tứ thái thái vừa bội phục vừa thương xót Lang Hoa, bà hành lễ với Trang Vương trắc phi xong liền đi tới dìu Cố lão thái thái, “Lão thái thái, Mẫn đại nhân còn muốn gặp người…”
Ở đây đã có Lang Hoa, Mẫn Hoài và Bùi đại nhân vẫn còn đợi ngoài kia.
Cố lão thái thái cáo tội với Trang Vương trắc phi, Trang Vương trắc phi tươi cười, “Lão thái thái đừng nói vậy.” Nói rồi vô cùng thân thiết tiễn Cố lão thái thái đi ra ngoài cửa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trang Vương trắc phi bưng tách trà lên uống, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Lang Hoa, “Nghe nói ngươi mới mười tuổi, quả thật lá gan không hề nhỏ.”
Lang Hoa không hề trốn tránh nhìn thẳng quan sát Trang Vương trắc phi, “Nếu còn không phản kháng thì sẽ chỉ còn đường chết, vậy nên không phải là ta to gan, mà là Cố gia chúng ta đã bị ép vào đường cùng rồi.”
Người mất một bên tai đứng bên cạnh không khỏi xúc động, quả thật Cố gia đã đi vào đường cùng.
Trang Vương trắc phi nói: “Vậy nên ngươi mới nhờ Diệp lão phu nhân ra mặt nói với Thái hậu…” Nói đến đây Vương phi bỗng dừng lại một chút, “Ngươi có biết rằng nếu ngươi che giấu Thái hậu, ngươi sẽ hối hận thà rằng rơi vào tay Thẩm Xương Cát còn hơn?”
Lang Hoa bỗng cười, “Vương phi, người nói những lời này là để khiến ta hối hận không nên giúp đỡ chuyển thư mật sao?”
Nếu không chuyển thư mật Cố gia chỉ cần yên tâm làm một thân hào, đâu phải liên quan đến nhiều rắc rối như vậy.
Nếu thư mật là thật vậy rất có khả năng Đại Tề sẽ phải đối mặt với một trận chiến lớn chưa từng thấy.
Trang Vương trắc phi nghĩ tới đây không khỏi thở dài, bà ở trong cung đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, những người vì nước vì dân chưa chắc đã có được kết cục tốt, đám tham quan mưu lợi lại có chức vị cao. Chính bởi vì Hoàng thượng cũng không rõ được hết những chuyện này, Thái hậu không muốn tham dự vào triều chính nhưng chuyện đến nước này không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Cũng giống như chuyện lần này đàm phán nghị hòa cùng Tây Hạ, chứng kiến Diệp lão phu nhân truyền thư mật đến, Thái hậu đã động tâm tư, khiến bà đến Hàng Châu điều tra sự tình, nói trắng ra chính là không tin tưởng Hoàng thượng, không tin tưởng Hoàng Thành Ti.
Bởi vì Tây Hạ chủ động nghị hòa, chuyện này trở nên rất kỳ quặc, nếu Tây Hạ dễ dàng cúi đầu như vậy thì bao năm nay cũng không chiến sự liên miên với Đại Tề.
Thế nhưng, chỉ có Hoàng Thành Ti là nắm được những tin tức và bí mật ở biên cương, cũng chỉ có Hoàng Thành Ti có thể nghe ngóng được sự tình bên tron. Hoàng Thành Ti nói có là có, Hoàng Thành Ti nói không có là không có. Nếu thực sự có một người có thể nghe ngóng được tin tức từ biên cương, Thái hậu mua chuộc được người này, cũng đồng nghĩa với việc có tai mắt của mình.
Quan trọng nhất là Đông Bình Trưởng Công chúa.
Đông Bình Trưởng Công chúa có thể bình an trở về Đại Tề được hay không, đây là điều Thái hậu quan tâm nhất.
Nhưng Thái hậu không phải là người dễ gặp như vậy.
Không phải ai nói một câu cũng có thể được Thái hậu che chở.
Trang Vương trắc phi lại nhìn lão Nhạc mất một tai đó, lại nhìn Lang Hoa, “Nói cho ta biết, là lý do gì khiến ngươi nghĩ Thái hậu nhất định sẽ tin tưởng ngươi.”
Lang Hoa rủ mắt xuống, “Thiểm độc chi tình1.”
1 Tình cảm yêu thương con cái.
“Nếu chuyện nghị hòa là giả, Đại Tề và Tây Hạ giao chiến, người đầu tiên rơi vào nguy hiểm chính là Đông Bình Trưởng Công chúa, chắc chắn Thái hậu không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.”
“Cho dù Đông Bình Trưởng Công chúa có may mắn giữ được tính mạng, nhưng lần này vì nghị hòa mà Đại Tề tổn thất binh tướng, phải trả giá lớn như vậy, chỉ e sau này cũng không có ai dám nhắc đến chuyện Đông Bình Trưởng Công chúa trở về Đại Tề nữa. Tây Hạ đã có được ưu thế, cũng sẽ càng hiểu rõ hơn vị trí của Đông Bình Trưởng Công chúa trong lòng Đại Tề. Họ sẽ càng nắm chắc hơn Đông Bình Trưởng Công chúa, cho đến khi không thấy lợi ích nào của Trưởng Công chúa nữa mới thôi.”
“Vậy nên, đây chính là cơ hội trở về cuối cùng của Đông Bình Trưởng Công chúa.”
Trang Vương trắc phi không tránh khỏi kinh ngạc, Cố Lang Hoa chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi, lại có thể nói ra những lời y hệt như Thái hậu nương nương.
Cơ hội cuối cùng của Đông Bình Trưởng Công chúa.
Thái hậu đã từng nói với Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng không hiểu được ý của Thái hậu.
Giờ phút này đây, tiểu cô nương này lại có thể nói rõ ràng đến chừng đó.
...
Xu Minh cẩn thận nghe tiếng vó ngựa truyền đến, hắn ở trên lưng ngựa cả một đời người, ngựa đi bao xa người đi bao xa, hắn có nhắm mắt cũng tính ra được.
Xe ngựa đã ra khỏi thành Hàng Châu.
Mặt đường càng không bằng phẳng, Xu Minh biết rằng nhất định là xe ngựa đã đi tới vùng hẻo lánh.
Quả nhiên, xe ngựa vừa dừng lại, nắp thùng nước gạo bật mở, Xu Minh đã nhìn thấy trời xanh mây trắng, bầu trời ở đây không khác gì bầu trời ở núi Dạ Lan.
Hắn có ảo giác, dường như thấy mình đã trở về núi Dạ Lan, đã được đoàn tụ cùng người nhà.
Xu Minh giơ tay, dứt khoát nhảy từ thùng nước gạo ra.
“Đại nhân, chúng ta đi vào rừng cây, như vậy người của quan nha càng khó lùng bắt hơn.”
Xu Minh gật đầu, người Tề đều là đồ ngốc, hắn rất nhanh có thể rời khỏi nơi đó rồi.
“Đi.”
Xu Minh vẫy tay, đi lên trước một bước, mấy người nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, trong rừng cây yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiến chim kêu trên đỉnh đầu.
“Đợi đã.” Xu Minh bỗng nhiên híp mắt, hắn nhìn thấy có bóng người ở cách đó không xa.
Là người Tề.
Hắn theo bản năng rút đao ở bên hông ra nhưng trên gương mặt của những người đó lại loáng thoáng nét gì đó khiến hắn thấy rất quen thuộc.
Xu Minh tiến lên trước hai bước, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ. Không sai, đây chính là những dũng sĩ Tây Hạ hắn đưa tới, họ đang cướp lương thảo của quân Hàn Chương thì bị người Tề bắt được.
Đám người này bị trói lên cây, đang ở cách đó không xa đợi hắn.
Một cái bẫy.
Đây chính là một cái bẫy, Xu Minh bỗng quay người lại, những người đó vốn đang đứng đằng sau hắn, không biết đã dừng bước chân từ lúc nào, lần lượt rút trường kiếm bên hông ra, vây chặt hắn lại.
Trong rừng bỗng truyền đến một âm thanh, “Xu Minh, ngươi thực sự cho rằng ngươi vẫn có thể trở về Tây Hạ sao?”
“Ngươi không về được đâu.”
…