Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 199: Chương 199: To gan




Hoàng Viện Sứ đột nhiên ngây ra đó.

Lời này là ý gì?

Lẽ nào Hồ Trọng Cốt thật sự có thể trị khỏi vết thương của người Tây Hạ?

Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, Hồ Trọng Cốt đã mở hòm thuốc, cầm ra một túi vải.

Sứ thần Tây Hạ chỉ cảm thấy trên cánh tay hơi lạnh, một thứ nóng nóng đổ ra, cả cánh tay lập tức trở nên thoải mái, ông ta đang muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì thì bên tai đã truyền tới tiếng hét kinh hãi.

Thái y bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Hồ Trọng Cốt, “Ngươi… sao ngươi dám…”

Hồ Trọng Cốt giơ con dao trong tay lên, biểu cảm không đồng tình.

Cánh tay của Sứ thần Tây Hạ bất thình lình bị Hồ Trọng Cốt cắt ra một đường vết thương, máu tươi bọc lấy nước mủ thoáng chốc tuôn ra.

Còn chưa phán đoán rõ ràng lại đã hạ đao nhanh nhẹn như vậy.

Hoàng Viện Sứ nhíu mày, “Ngươi có biết y trị thế nào không?”

Hồ Trọng Cốt cười hi hi, “Còn chưa biết…”

Xung quanh lập tức rộ lên.

Trên mặt Hồ Trọng Cốt tràn đầy tự tin, “Nhưng… máu đọng bị trích ra rồi thì đương nhiên sẽ biết thôi…” Ông ta đưa tay ra sờ kĩ càng trên cánh tay dị dạng đó, “Một lần nữa đánh gãy phần xương chỗ này ra mới có thể moi được phần xương cốt vỡ vụn bên trong ra.”

Nối lại đứt đoạn là cách khoa xương cốt thường dùng, đương nhiên không có gì đáng nói.

Nhưng moi ra xương cốt vỡ vụn bên trong nói thì dễ, những xương cốt đã sớm đã mọc cùng máu thịt, bóc tách những thứ này, hơi không cẩn thận sẽ cắt đứt huyết mạch.

Hồ Trọng Cốt sờ sờ một hồi, ánh mắt bỗng sáng lên, “Có rồi, ở ngay đây, nhất định phải lấy ra thứ này.”

Đúng, chính là thứ này.

Hôm qua, Sứ thần Tây Hạ tới Kinh Thành tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi, ông ta đi qua nhìn vết thương này, có đưa tay ra ấn một cái. Chính nhờ ấn được thứ này, ông ta mới nhận định người này bị thương do tiễn nỏ, ông ta có thể trị khỏi vết thương này.

Ông ta đã nói cho Cố đại tiểu thư, sau đó mới có màn Cố đại tiểu thư tiến cung hôm nay.

Trên gương mặt xấu xí đó của Hồ Trọng Cốt lộ ra nụ cười.

Ông ấy không sợ chữa không khỏi cho người này sẽ bị Hoàng Đế trừng trị, cũng không sợ Thái y trong Thái y viện chê cười ông ấy, cái ông ấy sợ là không chẩn đúng sẽ làm liên luỵ Cố đại tiểu thư.

Cố đại tiểu thư tin tưởng ông ấy như vậy, chỉ dựa vào tin tức lão Nhạc đưa tới và một câu nói của ông ấy nàng liền dám vào cung liều mạng, bất luận thế nào, ông cũng không thể để xảy ra một chút sai sót gì.

Giờ ông chỉ cần hành sự theo hẹn đã định với Đại tiểu thư liền có thể đạt được mục đích.

Hồ Trọng Cốt đảo đảo mắt, “Một mình ta không chữa khỏi được vết thương này, cần có người tới giúp.”

Các Thái y nhìn nhau, người này rất có thể sẽ kéo Thái y viện xuống nước, cố ý đem vết thương khó chữa trị nhất để lại cho Thái y viện.

Hoàng Viện Sứ nhẫn nại, “Hồ tiên sinh cần gì, nếu Thái y viện có thể làm được, đương nhiên sẽ tới giúp đỡ.” Nếu không chữa khỏi vết thương, Hồ Trọng Cốt đương nhiên sẽ bị hỏi tội, Thái y viện cũng sẽ mất mặt,

Hồ Trọng Cốt lại lắc lắc đầu, “Thái y viện không giúp được, việc này chỉ có Thẩm đại nhân của Hoàng Thành Ti có thể làm.”

Thẩm đại nhân.

Lại muốn bảo Thẩm đại nhân giúp.

……

Lang Hoa đi theo Thái Hậu tới nội thất.

Cẩm Vi đưa Nội thị và cung nhân ra ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh.

“Ngươi to gan lắm,” Mắt phụng của Thái Hậu nhấc lên nhìn về phía Cố Lang Hoa, “Nói với ai gia dùng một bộ Đại Tạng Kinh là có thể ổn định được người Tây Hạ, khiến người Tây Hạ đưa Trưởng công chúa Đông Bình về Đại Tề. Ngươi lại nhắc tới muốn trị bệnh cho sứ thần Tây Hạ, giở trò trước mắt ta, ngươi thật sự coi mình là Phật tử từng được Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai điểm hoá, bất luận làm gì, ai gia đều sẽ tin ngươi?”

Thái Hậu tức giận, bất luận là ai cũng đều sẽ quỳ xuống xin tha trước.

Cố Lang Hoa lại vẫn đứng thẳng, mắt vẫn sáng trong, trên mặt không có chút sợ hãi nào, “Thái Hậu nương nương nói không sai, hôm nay dân nữ đưa Hồ tiên sinh vào cung chính là muốn trị thương cho sứ thần Tây Hạ, dân nữ không lừa gạt Thái Hậu, dân nữ chỉ là theo lời mình nói, nghĩ cách cứu Trưởng công chúa Đông Bình ra.”

Thái Hậu cười lạnh một tiếng, “Theo ngươi nói như vậy, không có sự giúp đỡ của ngươi, ai gia không thể đón Đông Bình về Đại Tề rồi?”

“Thái Hậu có thể đón trưởng công chúa về…” Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Chỉ e lúc đó trưởng công chúa đã không còn nữa.” Đây là việc kiếp trước xảy ra, Trưởng công chúa Đông Bình đã chết ở Tây Hạ.

“Toàn là nói bậy…” Chuỗi ngọc trong tay Thái Hậu đột nhiên vứt ra, đập lên người Cố Lang Hoa, “Hôm nay ai gia sẽ xử trí ngươi, xem ngươi còn…”

“Thái Hậu nương nương…” Lang Hoa bình tĩnh nói, “Có lẽ hôm nay dân nữ sẽ vì tất cả những điều nói ra mà chết ở đây, nhưng dân nữ cũng sẽ không hối hận, vì hôm nay không nói lời này, tương lai… vẫn khó thoát cái chết. Hơn nữa, không chỉ là dân nữ, bách tính của biên cương tây bắc Đại Tề cũng khó thoát kiếp nạn này.”

“Trưởng công chúa cũng không sống được nữa, sẽ không về bên cạnh Thái Hậu nương nương, vỗ về vết thương ở trong lòng nương nương nhiều năm qua.” Ánh mắt Lang Hoa sáng trong, “Thái Hậu nương nương, Tây Hạ chuẩn bị tiến công Đại Tề chúng ta rồi, trưởng công chúa đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là thủ đoạn tê liệt chúng ta, rất nhanh họ sẽ đánh thẳng một mạch. Họ sẽ công phá Thuỷ Xuyên, Hoài Viễn và Vị Châu của chúng ta, nếu may mắn, sẽ liên minh với nước Kim ép thẳng tới Kinh Thành.”

“Người Tây Hạ đã bí mật huấn luyện một đội Hổ Lang Sư, Thiết Diều Tử của họ đem ngựa và người dùng xích sắt nối với nhau, có thể bảo đảm kỵ binh chết không rơi xuống đất, chỉ cần có một phần ba kỵ binh còn, mã trận vẫn có thể tiến lên phía trước, họ đã làm ra Thần Tí Cung, thân cung ba trượng hai tấc, cánh cung dài hai trượng năm tấc, đuôi tên dài vài tấc, bắn hơn ba trăm bốn mươi mấy bước, ngập nửa cây du, trong chớp mắt có thể đánh rơi binh sĩ thủ thành.”

“Càng đừng nhắc tới binh tướng nơi lỏng cảnh giác vì biết được hai nước đã hoà đàm.”

Ánh mắt của Thái Hậu biến đổi, sắc mặt trở nên khó coi.

Những lời này, không phải một đứa trẻ mười tuổi có thể nói ra.

Cái gì Thiết Diều Tử, cái gì Thần Tí Cung, trước đây bà ấy chưa từng nghe nói.

Bắn hơn ba trăm bốn mươi mấy bước, ngập nửa thân cây du, những lời này sao nghe ra đều sởn cả tóc gáy.

Ánh mắt Thái Hậu lạnh toát, “Nếu Tây Hạ có một đội quân như vậy, vì sao không sớm lấy ra tấn công Đại Tề, lại hết lần này tới làn khác chịu thất bại ở biên cương?”

Lang Hoa nói: “Đó là vì họ muốn bảo đảm một đòn trúng chắc. Người Tây Hạ dùng người mình để thao luyện vũ khí, đặc biệt là Thần Tí Cung đó, trước khi làm xong còn có thể sát thương nhầm người khác, có không ít người Tây Hạ bị nó làm hại, nhưng giờ cung này không chỉ tạo thành rồi, Tây Hạ còn huấn luyện được Cường Nỏ Quân biết dùng nó.”

Cường Nỏ Quân của Tây Hạ luôn là tai hoạ trong lòng Đại Tề.

May mà Thẩm Xương Cát đã thuyết phục quan viên Tây Hạ nương thân Đại Tề tiến hiến cung này, từ đây về sau Đại Tề mới có Nỏ Quân trang bị Thần Tí Cung, nhưng trước đó Đại Tề đã trả giá bằng máu.

Trong phòng tĩnh lặng, Thái Hậu đứng lên đi tới bên cạnh Cố Lang Hoa, “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một cái miệng, ai gia liền sẽ tin sao?”

Lang Hoa cúi mặt xuống,’’không thể, Thái Hậu rất nhanh thấy được chứng cứ’’

A

Lang Hoa cúi mắt xuống, “Không thể, Thái Hậu rất nhanh liền có thể nhìn thấy chứng cứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.