Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 76: Chương 76: Xem kịch




Những chiếc xe ngựa kéo gạo vào thành đó dường như kéo dài mãi không dúrt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Cuối cùng, hàng xe dài kẹt ở cổng thành, cũng không đi vào được nữa.

Trong đám người mơ hồ truyền tới tiếng ngẹn ngào sung sướng, sau đó có ոguծi nhỏ giọng kêu lên, “Lương thực, đều là lương thực, chúng ta có lương thực rôi.”

Loại thanh âm này lập tức khuếch tán ra ở trong đám người. “Là lương thực, chúng ta có lương thực rồi.” Đám người vui mừng tột độ, tất cả mọi người đều hoan hô ăn mừng. Hàn ngự sử hoàn toàn không rõ rốt cuộc những lượng thực này từ đậu tới? Lậ lương thực của ai? Có quan hệ gì với Mân Hoài hay không? Hãn quay đâu nhìn về phía Hàn Chương.

Trên mặt Hàn Chương đang tràn đầy vẻ tươi cười. Hàn ngự sử không nhịn được hỏi, “Hàn tướng quân, cái này...”

Hàn Chương đem hộp gỗ đàn tử trong tay đưa cho thuộc hạ, người thuộc hạ giơ cái hộp lên đi về phía đám người.

Hàn ngự sử kinh hô thành tiếng, “Hàn tướng quân không được làm như thế, vạn nhât cướp mât cái hộp thì phải làm như thể nào? Đó chính là người như vậ chứng cớ a.”

Hàn ngự sử vừa dứt lời, hắn liền lập tức cảm nhận được vô số cặp mặt nhìn về phía hãn, trong ánh mãt trần đây khinh thị, vẻ mặt xem thường, không biêt là ai ở trong đám người kêu lên một câu, “Những thứ này đêu là tiên của chúng ta, tại sao chúng ta lại phải cướp?”

Cái gì gọi là tiền của bọn họ?

“Đúng thế, đây đều là tiền của chúng ta.”

“Là tiền của chúng ta”

Hàn ngự Sử theo thanh âm nhìn sang, ánh mặt dùng lại ở chỗ mấy người mặt mũi bản thiu, áo quân rách rưới. Làm sao có thê là tiên của bọn họ chứ, bọn họ cả đời này cũng chưa từng nhìn thây sổ tiên lớn như thể.

Thật nực cười.

Nếu như Mẫn Hoài muốn dùng mấy bách tính này lừạ qua cửa kiểm tra, chính là coi hắn là kẻ ngốc sao? Rõ ràng là Hàn Chương muốn bệnh vực Mẫn Hoài mới làm như vậy, nêu như cái hộp ngân phiêu có gì sơ xuât, hãn ngược lại muôn xem xem Hàn Chương phải thu xếp như thể nào? Chỉ cân Hàn Chương có nửa điểm xử lý không thỏa đáng, hãn sẽ sử dụng quyên lực của Ngự sử, vạch tội hai cậu cháu Hàn Chương và Mân Hoài câu kết với nhau làm việc xâu, khi đó Ngự sử giám quan trong kinh nhât định sẽ đứng về phía hãn.

Thái hậu nếu như nhúng tay vào chuyện này, vừa hay cũng chụp cho Thái hậu cái danh tiêng dung túng nhà mẹ đẻ Ninh vương phi. Đáng thương cho Ninh vương phi nhỏ bé kia, mười hai tuôi đã gả cho Ninh vương, tiêu cô nương dột nát vô tri phải cả đời phụng bôi kẻ ngu đẩn, như thể còn chưa đủ, còn phải tận mãt nhìn thây nhà mẹ đẻ bị liên lụy, từ đó không gượng dậy nôi

Hàn ngự sử hết sức quen thuộc loại cách làm như vậy,

Năm đó Khánh Vương chính là bị oan uổng như vậy, tất cả những người có liên quan đên Khánh Vương đêu phải bỏ ra máu tươi và tính mạng của mình. Nệu không phải những người này bị đánh xuông, một quan thât phâm nho nhỏ như hãn đây lẫm sao có thể được cất nhắc đến kinh thành, lầm sao cổ thể đứng ở chỗ quang vinh như thế này.

Hàn ngự sử nhìn chằm chằm cái hộp gỗ đàn tử kia, giống như đang nhìn kết cục của Hàn Chương và Mân Hoài.

Thẻ nhưng khiến cho hắn không ngờ đến là đám người nhưng lại tận ra, nhường một con đường lớn cho người bưng cái hộp, trực tiếp hướng đến Mẫn Hoài đang đứng trên đài cao.

Người nọ từng bước từng bước một đi lên đài, Mẫn Hoài cũng động tay cởi tiết y trên người ra.

Hàn ngự sử vừa muốn chỉ trích Mẫn Hoài trần truծոg truծc mặt mọi người thì còn rą cái thể thông gì, nhưng lại phát hiện tiêty trên người Mân Hoài kia, bên trọng vẫn còn một lớp tiêty nữa, bên trên y phục cũng có viết mây chữ và vết máu lâm tâm.

Hàn Chương đi về phía trước hai bμός, Hàn ոցu su cũng không nhịn được mà đi tới, chỉ có đi tới mởi có thể nhìn thấy rõ ràng mấy thứ trên y phục của Mẫn Hoài rôt cuộc là thứ gì.

Mẫn Hoài nhấc tiết y lên, khe khẽ giữ hai cái cho nó mở ra trong gió, ánh mặt trời chiêu lên y phục, nét bút phía trên cũng cảng thêm rõ ràng,

Rất nhanh, một chủ bạc đi lên đại, “Đây là mể lương hai ngày nay chúng bách tính quyên cho triêu đình, là do ta viết, mọi người cũng ân huyêt thủ.”

Chu bạc nói xong bắt đầu đọc chữ trên y phục của Mẫn Hoài:

Vương Đại, ba thăng” ba đẩu gạo. Tạ Tam, hai thăng gạo. Tần.A Cửu, năm thăng gạo. Vương Triệu Thị, mười thăng gạo. Tạ Nhị, sáu thãng hai đâu gạo...

* Thãng: dụng cụ đong lương thực

Hàn ngự sử nghe tên những người này, bên tai vang lên thanh âm huyện náo của bách tính, “Vương quả phụ làm sao có nhiêu gạo như vậy? Kiêu lão nhị là ngươi muốn ở rể, đem của cải cất giữ mấy năm quyên hết rồi sao?”

“Ngày tốt đã định xong chưa? Nàng nửa đêm có mở cửa cho ngươi không?” “Ôi chao, sao ngươi lại đá đít ta chứ?” Đều là những lời nói thô bỉ, không thể lọt tai.

Nhưng mà những người này đùa giỡn lại không hề ảnh hưởng đến tâm tình của chủ bạc, hãn dường như đã sớm thây thường xuyên rôi, cười cười tịêp tục đọc, đọc xong hết bộ y phục rồi, lại tiếp tục đọc đến tiết ý mặc trên người Mẫn Hoài.

Lý Húc quả thực nhìn không hiểu, Mẫn Hoài đang làm cái gì? Những lão bách tính này đang nói cái gì?

“Hàn tướng quân.” Lý Húc quả thực không nhịn được, “Bọn họ rốt cuộc là đang làm gì thê?”

Mẫn Hoài đứng thẳng trên khán đài, “Ta thả mười chiếc xe ngựa ra khỏi thành, chỉ có điêu những lương thực này không phải là do ta tham ô mà có, mà là bách tính cho ta mượn, chính là dùng những lương thực này câu ra những thương nhân đang lợi dụng chiến sự, đầu cơ tích trữ.” Nổi rồi nhìn về phía Hàn ngự sử và Lý Húc. “Hai vị đại nhân nhìn thây những lương thực kia liên cho rãng đó là tào lương sao? Thuê lương bách tính giao nộp cho triều đình.”

Trong lúc Mẫn Hoài nói, đã có người đem lương thực đưa đến tay Hàn ngự sử.

Hàn ngự sử nhìn những hạt gạo này, ai mà không biết tào lương là loại lương thực kém nhât, những thứ này không phải là tào lương vậy thì là cái gì?

Mẫn Hoài cười nói: “Hai vị dì nhiên sẽ không biết, bởi vì nhà hai vị căn bản sẽ không ăn loại mể lương như thể, mấy người nhất định cho rằng bách tính và hương thân đem lương thực kém nhât nộp lên sung thuê cho triêu đình. Mây người sai rôi, thứ bọn họ giao là lương thực tôt nhât, bảo đảm là lương thực mới của năm đó, thể nhưng bọn họ vẫn bị qửan viên địa phương bóc lột nhử cũ, quan viên địa phương rút ra gạo tốt của năm đó, trộn lẫn gạo sâũ tạp vào cho đủ số lượng, chính là cái dáng vẽ mà mấy người đang thấy kiã, nhưng dù vậy, kém nhất cũng không phải là tào lương, mà là lương thực giữ lại của dân chúng.”

“Bách tính vì gom đủ các loại thuế má, bọn họ sẽ dùng gạo mới để đổi lấy gạo tạp rẽ mạt của thương nhân.

“Mấy xe lương thực này đều là khẩu phần lương thực mà bách tính tự giữ lại.”

“Mà hôm nay, bởi vì bọn họ thâm minh đại nghĩa, đem lương thực cho triều đình mượn, Mân Hoài ta đại biêu cho triêu đình cám ơn mọi người.”

Mẫn Hoài nói rồi khuỵ hai đầu gối xuống hướng dân chúng bái lạy. “Mẫn đại nhân đừng làm như thể, chúng tôi là cam tâm tình nguyện.”

Dân chúng cũng hướng Mẫn Hoài vái lạy, “Không có những lương thực Mẫn đại nhân tìm vê này, chiên sự tới thì chúng tôi chỉ biêt chêt đói thôi.”

“Chúng tôi mặc dù không biết chữ, nhưng hiểu cái gì là tốt, cái gì là xấu.”

Nghe được những lời này, Hàn ngự sử chỉ cảm thây bên tai “ong” một tiêng, cả người dường như đứng không vững. Lại là loại kêt quả này... không trách Hàn Chương không chút lưu tình đi điêu tra Mân Hoài, Cô gia cũng thuận thuận lợi lợi đem ngân phiêu giao ra, nguyên lai những thứ này căn bản là một vở kịch, một vở kịch lớn để câu cá, mà hãn, cha con Vương Nhân Trí. Lý Húc đêu lún sâu trong đó. Hắn không phải là người xem kịch, hắn mới chính là người diễn kịch.

Hàn ngự sử đã không biết mình đang nói cái gì, chỉ là lẩm bẩm nói: “Con số này có thê tính đúng sao?”

Thanh âm của Hàn Chương truyền tới bên tai hắn, “Ngự sử đại nhân yên tâm, chúng ta trở về tính từng khoản từng khoản một. Lương thực trong tay bách tính mặc dù không nhiêu, nhưng là lương thực mà từng hộ từng hộ của cả huyện Đan Độ có thể gom góp được,

“Vậy... tình cảnh này... là các ngươi... làm giả sao? Cái gì mà nấu thịt cầu quan đều là...”

Hàn Chương đột nhiên cười, “Đương nhiên không phải, những kẻ mê hoặc lòng người, xúi giục bách tính hãm hại Mẫn đại nhân kia đã bị bách tính trói lại rôi, người của ta đã thâm vân bọn chúng, bọn chúng đêu là do cha con Vương Nhân Trí chỉ huy...”

Cho nên hết thảy đều đã là bụi bặm lắng xuống. Hàn Chương nói: “Ngự sử đại nhân nhìn hình như là không quá cao hứng...” “Không có...” Hàn ngự sử vội vàng che giấu, “Ta là lo lắng, bây giờ mặc dù có gạo nhưng mà không có nhân thủ, làm sao mới có thể đem gạo vận chuyên cho quân đội của Hàn tướng quân?”

Ánh mắt Hàn Chương lóe lên, “Ngài đừng gấp, khoản nợ này cũng sớm có người tính rõ ràng giúp ta rôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.