Đối mặt với sự kháng cự của một đội quân chỉnh tề, người Tây Hạ cũng
không hoảng sợ. Nhất là khi Xu Minh dẫn đầu, vẫn đang chỉ huy tấn công đâu vào đấy, bọn họ dường như tự tin mười phần sẽ chiếm được tòa thành trì nay.
Dương Châu quả nhiên là một tòa thành yếu.
Trên thành, quân phòng thủ yếu ớt không thể tả, đến bây giờ mới có khả năng tổ chức một đợt ngăn chặn tấn công, mấy tên lính cả ngày chỉ biết chơi với cái nỏ, vào giờ phút này lại muốn bắn mũi tên dài để ngăn cản sự tiến công của bọn chúng.
Xu Minh nhất thời cười hahả.
Ha ha ha, quá buồn cười, bọn chúng không có chiến xa và khiên lớn, chi có kỵ binh, nỏ lớn bắn xa như thế thì có thể công kích ai?
Võ tướng Đại Tề đã không có người kế nghiệp.
Chỉ cần giết Hàn Chương, bọn chúng có thể xông ra khỏi núi Hạ Lan trong vòng năm năm, san bằng toàn bộ Đại Tề.
Hàn Ngự sử đáng giận kia lại dám liên thủ với Hàn Chương lừa bọn chúng vào bẫy, khiển cho bọn chúng phải hao binh tổn tướng.
Xu Minh mới vừa nghĩ tới đây, chợt thấy trên tường thành có người lén lút vẫy tay ra hiệu.
Kẻ đần độn.
Triều đình Đại Tề đều nuôi toàn quan viên đần độn, bọn họ nhìn chằm chằm Đại Tề nhiều năm như vậy mà Đại Tề lại mở cửa thành ra thả bọn họ tiến vào đối phó người bảo vệ của ngõ Đại Tề - Hàn Chương.
Mà bây giờ là lúc hai quận giằng cọ, trên tường thành lại có người vẫy tay với hắn.
Đê tiện giống như kỹ nữ lầu xanh vậy.
“Thủ lĩnh, đó là Hàn Ngự sử...” Quân sư bên cạnh đi tới, thấp giọng nói.
Hàn Ngự sử?
Ánh mắt Xu, Minh càng thêm hung hăng, quả nhiên hắn ở chỗ này, đang muốn tìm hắn.
Quân sư nói: “Hình như Hàn Ngự sử có lời muôn nói?”
“Hắn muốn nói gì? Đến bây giờ còn muốn lừa gạt chúng ta? Coi chúng ta là người ngu à? Ngày hôm nay ta sẽ để hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”
Được rồi, sảng khoái giết Hàn Ngự sử không phải tác phong của hắn, hắn muốn cho Hàn Ngự sử hối hận khi đã sinh trên đời này.
Tuy rằng vài lần bí mật bàn bạc đều là đi đến vội vàng, thế nhưng Hàn Ngự sử tin tưởng, cái tên Xu Minh có ánh mắt sắc bén như chim ưng kia nhất định sẽ nhận ra hắn, cũng hiểu tin tức hắn truyền ra, bằng không Xu Minh cũng sẽ không bàn bạc cùng người bên cạnh.
Hàn Ngự sử gật đầu, hắn đoán người Tây Hạ sẽ lui binh rất nhanh, sau đó hắn liền sai người bên cạnh đi truyền tin cho bọn chúng, tháo bỏ hiểu lầm. Chuyện Dương Châu, hắn sẽ tính toán trên đầu Hàn Chương, chính vì Hàn Chương không đi tới Dương Châu đúng hạn để tăng cường phòng ngự nên suýt chút nữa xuất hiện việc bị người Tây Hạ phá thành.
Sở dĩ, chỉ cần có đầu óc tỉnh táo, người thông minh cùng hợp lại sẽ đem chuyện xâu biên thành chuyện tốt.
Hàn Ngự sử đang nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy trước mắt có một mũi tên nhô ra, chờ hắn phản ứng kịp thì trước mắt tối sầm, phần lông vũ ở đuôi mũi tên đã tới ngay sát.
Gần như vậy.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một mũi tên ở khoảng cách gần như vậy.
Thế nhưng hắn không thể thấy rõ ràng hơn được.
Bởi vì có cái gì đó từ giữ mắt hắn chảy xuống, thắng qua hai gò má, tràn vào trong miệng.
Thứ gì đó mặn mặn, chát chát.
Hàn Ngự sử cúi đầu, vật kia liền rơi xuống trong lòng bàn tay hắn.
Nhớp nháp, dày đặc như mật ong.
Nhưng nó có màu đỏ, màu sắc đỏ tươi, còn xinh đẹp hơn cả môi của Hoa Nương.
Máu, đây là máu hắn.
Hàn Ngự sử đảo lui lại về phía sau mấy bước, xoay người, mọi người nhìn tới mặt hắn đều lộ ra vẻ kinh sợ, biểu tình thương hại giống như khi nhìn binh sĩ bị người Tây Hạ cắt thành hai khúc lúc trước.
Mũi tên nhô ra kia giống như là bén rễ vào thân thể hắn, mặc hắn ra tay thế nào cũng không rơi xuông.
Đau.
Đau quá a. Đau đến mức khiến hắn nói không ra lời. Đau đến mức khiến hắn sợ hãi run rẩy.
Hàn Ngự sử há to miệng, dùng hết khí lực để chống đỡ cơn đau đớn, đổi lấy là một dòng nước ấm nóng từ đũng quần hắn rỉ ra, tí tách tí tách chảy đầy đất.
Hàn Ngự sử giơ tay với tới người bên cạnh.
Ai có thể giúp hắn một chút, hắn đang bị sao thế?
Ai có thể giúp hắn một chút không?
Cuối cùng, mặt của Bách Hộ xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, lòng Hàn Ngự sử tràn đầy cảm kích, giống như bắt được một cái phao cứu mạng, liều chết kéo Bách Hộ lại.
Thế nhưng lời kế tiếp của Bách Hộ lại làm cho Hàn Ngự sử khó có thể tiếp nhận.
“Ngự Sử đại nhân, con mắt của ngài trúng tên, nếu ngài muốn sống sót thì hiện tại nhất định phải lấy mũi tên ra.”
Muốn sống, muốn sống, hắn đương nhiên muốn sống, hắn không muốn chết, hắn không thể chết ở chỗ này, hắn là Ngự Sử triều đình, là hạ thần tâm phúc bên người thái tử, làm sao hắn có thể chết ở chỗ này.
Mạng của hắn làm sao có thể giống những binh lính thấp hèn kia?
Hàn Ngự sử không ngừng gật đầu, Bách Hộ chạm vào mũi tên, giữ chặt mũi tên rồi rút ra. Trước khi Hàn Ngự sử bất tỉnh còn thấy được con ngươi của hắn rung động trên mũi tên.
Sao mắt của hắn lại biến thành cái dạng này?
Cuối cùng, Hàn Ngự sử bất tỉnh nhân sự. Lúc hắn tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là một cảnh tượng như địa ngục vậy.
Một người Tây Hạ treo trên tường thành đang bị dầu hỏa thiêu đốt tới chín, khắp nơi trên đất là thi thể của binh sĩ Đại Tề, trời đã gần hoàng hôn, rốt cục người Tây Hạ cũng hạ lệnh lui quân.
Nhất định là đêm nay hoặc ngày mai, bọn họ sẽ trở lại.
Đến lúc đó, thành còn có thể giữ được sao?
Hàn Ngự sử sợ tới muốn khóc, thế nhưng hắn chỉ có một con mắt có thế rơi lệ.
Tri phủ bị thương cũng đang hấp hối, trên người Thiên Tổng và Bách Hộ tuy rằng nhuốm đỏ máu tươi nhưng dù sao vẫn có thể đứng ở nơi đó.
Hàn Ngự sử nghĩ đến việc hắn rời khỏi Trấn Giang thì cảm thán, hắn cho rằng tất cả mọi người ở Trấn Giang sẽ chết.
Cổ Lang Hoa kia giúp đỡ Hàn Chương gia cố tường thành, Mẫn Hoài được dân coi như quan phụ mẫu, tất cả bọn họ đều sẽ chết.
Cho tới bây giờ, hắn không nghĩ tới, hắn sẽ chết ở Dương Châu.
Cái này chắc chắn là sai rồi.
Chắc chắn ông trời nghĩ sai rồi, hắn không đáng chết, người đáng chết đều ở Trấn Giang.
“Ai có thể đánh bại những người Tây Hạ?” Thiên Hộ lẩm bấm.
Những người này quá mức hung hãn.
“Đương nhiên là Hàn tướng quân.” Tri phủ hữu khí vô lực nói, quay đầu nhìn về phía Hàn Ngự sử, “Hàn tướng quân sẽ đến trợ giúp Dương Châu sao?”
Nghe được tên Hàn Chương, trong ánh mắt mọi người lóe lên hy vọng.
Đúng, còn có Hàn Chương, tướng quân Hàn Chương Vĩnh viên không bại trận.
Nếu như bọn họ có thể đợi được tới khi Hàn Chương tới, người Tây Hạ nhất định sẽ bị đánh lui.
Trong lòng Hàn Ngự sử cũng tuôn ra một tia hy vọng, “Hàn Chương.” Hắn bất tri bất giác nhớ kỹ, giống như là cảm thấy hai chữ này có sức mạnh, cả người hắn cũng phấn chấn theo.
“Hàn Chương.”
Hắn chưa từng mong chờ một người nào như vậy.
Hàn Chương.
Van xin ngươi, mau tới đi, van xin ngươi, Hàn Chương, mau tới cứu ta Với!
Hàn Chuơng. Mau tới đi!
Thế nhưng, trước khi Hàn Chương tới, liệu hắn có thể bị người Tây Hạ giết chết hay không?
Hàn Ngự sử đau khổ nói không ra lời, vẫn là Bách Hộ tiến lên vỗ lưng hắn an ủi, nhẹ giọng nói: “Ngự Sử đại nhân, ở vào thời điểm này, ngài cũng không thể hoảng loạn, ngài phải suy nghĩ thật kỹ xem còn có biện pháp nào khác có thể cứu Dương Châu hay không. Chúng ta không thể chết hết ở chỗ này được.”
“Có” Hàn Ngự sử chợt nhớ tới, hắn còn có biện pháp, vừa nãy có lẽ người Tây Hạ không thấy rõ hắn phất tay, nếu như hắn viết một phong thư đểBách Hộ đưa cho người Tây Hạ, người Tây Hạ nhất định sẽ lui binh.
Đây là đường sống duy nhất của hắn.
Để Bách Hộ đi đưa tin cho người Tây Hạ thì sẽ có hiềm nghi thông đồng với địch, bọn họ là con châu chấu trên cùng một dây thừng, Bách Hộ sẽ tuyệt đối không dám để lộ ra chuyện ngày hôm nay.
Hàn Ngự sử kéo tay Bách hộ lại thấp giọng nói: “Mau, đỡ ta tới nha phủ, ta. Ta muốn viết một phong thư...”