đi, nàng nhât định sẽ bị mãng đêm máu chó đây đâu, thậm chí sẽ có người
muôn thay Cô gia trừng trị con cháu bât hiêu là nàng, nhà mẹ đẻ. Cô đại
thái thái cũng sẽ không buông tha nàng. Nhưng nhiêu đó có là gì. Cô Lang Hoa lăc đâu.
T ừng nghe hựu thê, không có ai nghe hưu mẫu, chuyện này về sau truyền
Cổ tử thái thái nói: “Không phải mọi người đều hiểu được dụng ý của con, đa số người không hiêu sự tình sẽ nói sao biêt vậy.”
Lang Hoa biết tâm tư Cổ tử thái thái, nàng ngẩng đầu, “Tứ thẩm, Trấn Giang sẽ lập tức có chiên loạn, hiện tại một bước không thê đi nhâm, chúng ta sợ đâu sợ đuôi thì có thể làm cái gì nữa?”
“Theo ta thì đứng về phía ta, không theo ta, vậy mặc hắn, không can.” Cổ tử thái thái nhìn ánh mắt Lang Hoa kiên nghị, lo lắng trong tâm cũng bỏ xuống.
Tiêu Ảp tiến vào, theo sau là một người có một vết sẹo chạy dài từ mắt phải xuống tận khóe miệng, thoạt nhìn làm người sợ hãi.
Cổ tử thái thái nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Đây là Vân Thường.” Lang Hoa nói, “Hộ vệ bên người Hàn tướng quân, đã nhiêu ngày ở Cô gia huân luyện hộ vệ, để phòng ngừa chuyện sơ xuât.”
Vân Thường mặt không biểu tình, chỉ là cúi đầu hành lễ với Cổ tứ thái thái.
Người như vậy đến dạy hộ viện, còn có ai nói không tốt, tất nhiên sẽ thủ Cổ gia như tường đông vách sẵt.
“Lang Hoa.” Cổ tử thái thái ngồi xuống, trên mặt đều là thương tiếc, “Cho con tra qua những thứ này là chúng ta không tôt; về sau ở Cô gia, Tứ thâm sẽ không để con chiu, nua điểm ủy khuât. Tứ thúc con đã tìm trưởng bôi Cô gia làm chu, con. mẫu... Cô đại thái thái sẽ bị trong tộc xử trí, từ nay về sau tứ thâm sẽ là mẫu thân con, Tứ thảm sẽ đôi xử với con như con gái thân sinh của thâm.”
Mắt Lang Hoa cay cay.
Kiệp trước khi chiên loạn ở Trân Giang, Tứ thúc xung đột với quan binh bị vào tù, cuôi cùng một nhà tứ thúc chỉ còn đứa con Cô Chiêm Lâm sông sót. Nãm nàng bị hại kia, Cổ Chiêm Lâm muốn gặp nàng nhưng bị mẩu thân kịch liệt phản đổi nói Cô Chiêm Lâm ở Hàng Châu ăn chơi trác táng, vì tranh đoạt con hát mà thiêu chút nữa bị đánh chết. Vân là do Tiêu ma ma an bài mới trộm gặp được Cô Chiêm Lâm.
Cổ Chiêm Lâm lúc gặp nàng tựa như đột nhiên nghẹn ngào, nói không nói, đã cầm một bọc đô đặt lên bàn, “Đệ đệ không có gì, mây thứ này để lại cho đại tỷ.”
Tiêu ma ma nói, Cổ Chiêm Lâm thời điểm đến tinh thần phẩn chẩn, như là có đại Sự phải làm, thời điểm đi lại thập phân mảt mác, giông như có miệng khó nói.
Cô Chiêm Lâm lưu lại trong bao bôn mươi lượng bạc, Cổ đại thái thái cho rãng Cô Chiêm Lâm muôn thông qua quan hệ của Lâm gia mua một chức quan. Nàng không tin, để Tiêu ma mã đi tìm Cổ Chiêm Lâm hỏi cho rõ ràng, kết quả vẫn chậm một bước, Cổ Chiêm Lâm đã nhập ngũ đi Tây Bắc.
Hiện tại suy nghỉ một chút, có phải Cổ Chiêm Lâm đã phát hiện bản chất độc ác của Cô đại thái thái, muôn vạch trân trước mặt nàng, chỉ là khi thây nàng tình cảnh thê thảm, không thê ngoan tâm mà nói ra chân tướng.
Mà hiện tại nàng đã là chim bay khỏi lồng, có thể giương cánh bay lượn. Một cỗ ý chí chiến đấu bỗng dưng ngưng kết trong lòng Lang Hoa. Sống lại một lần thật tốt, làm cho nàng có cơ hội sửa chữa hết thảy.
Cho nên thời điểm hạ quyết tâm, nàng không có nửa điểm do dự, nàng muốn dẫn Cô gia tìm một đường sông, tìm đên một mảnh trời.
Cổ đại thái thái ở trong phòng, quản sự ma ma thấp giọng bẩm báo, “Thái thái muôn truyên tin cho Cưu lão gia, chỉ sợ phải báo với tứ thái thái một tiêng.”
Cổ đại thái thái lạnh lùng nói, “Đây là huyện Đan Đổ, không phải huyện Kim Đan. Không phải nơi cô ta có thể quản.”
Quản sự ma ma vẻ mặt cầu xin, “Cũng không có biện pháp, hiện tại cho dù xông vào cũng không ra được.” Quản sự ma ma nghỉ đên đại hán mặt đen ngoài cửa liên lạnh run, uy phong lâm lâm ở đó, thân tình sát khí, tâm tình không tôt sẽ băt người khai đao.
Ghét bỏ hộ vệ Cổ gia biểng nhác nên đã cho bọn họ chạy quanh Cổ gia mười vòng.
Cổ đại thái thái không khỏi nắm chặt tay, bà không tin, khô tâm an bài đại cục như vậy thật sự bị Cổ Lang Hoa phá hủy dễ dàng.
Vân Thường đích xác có chút mất hứng, hắn vuốt túi tiền đựng đường khối bên người, hãn đáp ứng tướng quân mây ngày này sẽ cạnh giữ cho Cô gia, chính là sô đường này căn bản không đủ cho hăn ăn, một khôi đường phải chia thành mây mới tôt đây?
Lúc Vân Thường tính toán, hạ nhân Cổ gia đã chạy hai mươi vòng.
Rốt cục Tiêu Ảp đi về phía Lang Hoa xin hỗ trợ, Lang Hoa bảo A Mạt cầm hai túi gâm đưa cho Tiêu Ap.
Tiêu Áp nơm nớp lo sợ, đem gói to đưa cho Vân Thường, Vân Thường bàn tay đen đen cảm lây, sau đó theo kẽ hở nhìn vào trong gói.
Tìm Tiêu Ảp bùm bùm đập không ngừng.
Rôt cục Vận Thường cũng lộ ra tươi cười, “Hạ hảia.” Vêt sẹo trên mặt theo mụ cười của hãn như bị chặt đứt, ở nửa bên mặt giông như con giun bị trảm thành hai đoạn, vặn vẹo, khó coi không nói lên lời, một lúc sau hãn khoát tay về phía hạ nhân Cô gia, “Tôt lãm, đủ rôi.”
Du rồi, đường đủ rồi.
Mặt Tiêu Ảp đen đi, đi một Ngô Đồng lại đến một Vân Thường, một đen một trăng. Sao mệnh hãn lại khô như vậy chứ?
Lục Anh mở ra địa đổ trước mặt, lấy sức của mấy người Lục gia, mầy ngày hẳn là đi không quá xa.
Thời tiết không tốt, buổi chiều lại bắt đầu mưa dầm kéo dài, chân Lão thái thái nhiều năm bị tật chắc sẽ không thoải mái, bọn họ không chừng sẽ tìm một hộ nông gia nghỉ ngơi.
Lục Anh nheo mắt lại, nếu là hẵn, hắn sẽ để hộ vệ mang đổ quý báu một đường chạy không ngừng dên Hãng Châu, chỉ là lây tính tình của Lão thái gia, một ngày không thây tải sản thì sẽ cảm thây không được thoải mái. Lần này, sau khi mở cửa thành, mấy nhà giàu cùng nhau kết bạn đi, trong mắt đám giặc cỏ chính là mây khôi thịt béo, mặc dù có tiêu cục bảo vệ cũng không muôn mảt đi cơ hội phát tài này.
Chỉ cần có người bị tụt lại liền sẽ trở thành con mồi.
Trình Di nói: “Ta còn nghỉ thời điểm khởi hành, Tam gia sẽ đến nhắc Lão thái gia.”
“Có lợi ích gì?” Trong mắt ục Anh phát ra quang mang chỏi mit, “Ta chỉ là con vợ lẽ, lời của ta, lão thái gia sẽ không nghe, trừ phi... để cho ông ẩy phải chịu chút giáo huân.”
Đây là cơ hội hắn phải mạo hiểm ở lại Trẩn Giang. Lục Anh thu hồi bản đồ đứng dậy đi Cổ gia tìm Cổ Lang Hoa.
Hai người ngồi xuống, Lang Hoa bảo A Mạt lấy khăn tay đến, hầu hạ Lục Anh lau bọt nước trên áo, Lục Anh thoạt nhìn có chút hưng trí bừng bừng, cho dù nhăm mắt. Lang Hoa vẫn có thể phát giác qua nhịp thở củả hắn.
Mỗi lúc thể này, nàng sẽ cười nghe Lục Anh tâm sự chuyện của hắn, chỉ là hôm nay không có tâm tình.
Trọng phòng an tỉnh, Lục Anh cảm giác Cô Lang Hoa có chút khác thường, nàng ngôi trên ghê, không nói lời nào cũng không uộng trà, đôi măt to thỉnh thoảng đánh giá hãn, không biêt suy nghĩ gì. Lục Anh bông nhiên có chút kích động, thật vât vả mới ôn định lại được, hãn hỏi, “Lang Hoa, muội chuẩn bị xử trí Đại thái thái thể nào?”