Edit: uyenchap210
Vương Hi dẫn Thanh Trù rời tiểu viện của lầu các. Cách đó không xa là sân khấu hát kịch với tiếng người ồn ào, xung quanh đứng đầy vú hầu.
Nàng đứng tại ngã rẽ trái phải nhìn quanh rất lâu, ngẫm lại vị trí các viện được vẽ trên bản đồ rồi mới chỉ về hướng mà Trần Anh vừa đi, hỏi Thanh Trù:
- Nếu ta nhớ không lầm, khoảng cách từ đây đến Lộc Minh Hiên xa hơn là từ sân khấu đến Lộc Minh Hiên.
Nhưng con đường này lại vắng vẻ không tiếng người, vô cùng yên tĩnh.
Thanh Trù nhạy bén hơn Vương Hi không biết bao nhiêu, dù bị bịt mắt, vứt ở một nơi xa lạ thì vẫn có thể dựa vào trực giác để tìm về. Đây cũng là lý do chủ yếu vì sao Vương Hi ra ngoài sẽ phải mang theo nàng.
Nàng gật đầu nói:
- Đi từ bên này phải vòng qua một rừng cây. Còn đi từ sân khấu thì có thể đi thẳng đến Lộc Minh Hiên.
- Vậy chúng ta đi từ bên này. Đường này ít người. - Vương Hi lại chỉ về hướng Trần Anh vừa đi.
Bên sân khấu lắm người, nhỡ bị người quen kéo lại nói chuyện thì không thể bí mật đến Lộc Minh Hiên.
Thanh Lụa đồng ý. Hai người cẩn thận ngoặt vào đường lát đá xanh mà Trần Anh vừa đi. Vương Hi nhìn bụi cây bên cạnh rồi không chút do dự rút mấn hoa cài đầu* đính đá bảo thạch tím nhạt, mã não đỏ chót, ngọc trai trắng và điểm thúy xuống, vứt vào một bụi cỏ um tùm dưới gốc đại thụ, sau đó mặt không biến sắc dặn Thanh Trù:
- Nếu có người hỏi, người cứ nói mấn hoa của ta bị rơi, chúng ta đang tìm đồ.
鬓花 trang sức cài hai bên tóc mai, phù hợp với kiểu tóc búi hai bên.
Mấn hóa kia được cửa hàng đặc biệt làm riêng cho nàng, không chỉ quý báu mà còn độc nhất vô nhị, nhà nào kém một tí thì có thể nói nó là bảo vật gia truyền, thế nên dù ai rơi mất cũng không thể làm ngơ. Giờ lấy nó làm cớ chắc sẽ không bị nghi ngờ.
- Chúng ta đều đang tìm mấn hoa này. - Vương Hi dừng lại, nhìn về phía gốc đại thụ mấy lần, phát hiện nếu đi lướt qua mà không chú ý thì sẽ không thấy trong bụi có có đồ trang sức. Bấy giờ, nàng mới hài lòng vừa đi vừa nói với Thanh Trù. - Ngươi đi lạc hoặc đi nhầm vào đâu đó thì người khác tự sẽ hiểu. Huống chi, có rất nhiều người thấy ta đeo mấn hoa này.
Thanh Trù biết bình thường trông Vương Hi dửng dưng lãnh đạm, nhưng nếu Đại tiểu thư muốn làm chuyện gì thì sẽ dốc hết sức để làm tốt nhất. Nay mất dấu vết của Hồng Trù gần Lộc Minh Hiên, mà Lộc Mình Hiên lại đột nhiên tăng cường hộ vệ, dẫu nàng lo cho Hồng Trù, song thấy Vương Hi lên kế hoạch ổn thỏa thế này thì tâm trạng của nàng cũng dần bình ổn.
Hai người bước nhanh vòng qua mảnh rừng kia, chẳng mấy chốc đã thấy được cánh rừng trúc của Lộc Minh Hiên.
Lộc Minh Hiên không phải một viện khép kín. Tấm biển của Lộc Minh Hiên cũng không phải cái treo trên cửa tròn. Nói đây là Lộc Minh Hiên bởi vì cả khu này là chỗ Trần Lạc ở. Mà sở dĩ nơi đây được gọi là Lộc Minh Hiên cũng bởi vì hồi Trần Lạc nhỏ, Hoàng thượng từng cho chàng một con dấu do chính tay Thượng thư Lại bộ khắc, và chàng đã dùng nó làm con dấu riêng của mình. Một chính viện năm sân ở lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa và các loại vườn hoa, rừng cây, hồ sen, vườn mai xung quanh đó đều gọi là Lộc Minh Hiên. Bình thường, chẳng ai phân biệt được nơi nào thuộc về lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa, nơi nào thuộc về Lộc Minh Hiên, thậm chí còn coi toàn bộ lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa là Lộc Minh Hiên.
Đây cũng nguyên nhân Vương Hi dám xông vào —— một tiểu cô nương tới từ đất Thục như nàng không biết những điều này là rất bình thường.
Hai người không gặp bất kì ai trên đường. Vương Hi thì thầm với Thanh Trù:
- Bên rừng trúc kia có hộ vệ à?
Thanh Trù đáp:
- Nô tì chỉ biết là có người, nhưng không biết chỗ canh giữ cụ thể ạ.
Vương Hi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lát nữa, ta và người chia ra tìm Hồng Trù. Nếu ngươi bị phát hiện thì cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn trước đó, bảo là đang tìm đồ trang sức, sau đó nói với hộ vệ chuyện không thấy Hồng Trù, quan sát xem những hộ vệ kia phản ứng thế nào.
- Ta chưa từng vào rừng trúc, nếu giờ vào cùng người mà bị người ta điều tra ra thì sẽ không ổn, thế nên ta ở ngoài đợi ngươi. Nếu quá một ném hương mà không thấy ngươi ra, ta sẽ đi vào, báo rằng ngươi và Hồng Trù đi tìm đồ trang sức nhưng giờ không thấy đâu, ta đang đi tìm hai ngươi.
- Ta là khách của phủ Trưởng công chúa, họ canh giữ ở đó có lẽ vì sợ chúng ta chạm mặt quý nhân. Nhưng chúng ta chưa chạm mặt quý nhân thì họ làm gì được chúng ta.
- Giả như Hồng Trù trong tay họ là tốt nhất. Còn nếu không, có khi họ sẽ giúp ta tìm người. Ngươi cứ khăng khăng nhận mình đang tìm đồ trang sức, đi lạc vào rừng trúc là chúng ta có thể thuận lợi thoát thân.
Không phải nàng không muốn đi cùng Thanh Trù, mà nàng đi theo sẽ trở thành gánh nặng cho Thanh Trù.
Động thủ không bằng động não.
Thanh Trù hỏi nàng vài câu, dự tính những chuyện có thể phát sinh và tình huống xấu nhất xong thì hai người cũng đã đến Lộc Minh Hiên.
Nhưng dẫu vậy, Vương Hi cũng không chủ quan. Nàng nháy mắt với Thanh Trù và nói:
- Chúng ta tìm xung quanh xem.
Đây chính là cách Đại tiểu thư diễn trò. Nói láo phải khiến chính bản thân mình tin thì người khác mới tin theo. Đọc