“Thầy giáo Triệu, như vậy không được.” Đại Mộc Bạch chần chờ nói.
Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn hắn: “Có cái gì không được? Viện trưởng vắng mặt, ta lớn nhất ở học viện. Ta nói được là được. Được rồi, ta sắp đốt hương rồi, các ngươi không còn nhiều thời gian, tự mình chuẩn bị đi. Tiểu Bạch ngươi cũng có thể đem thực lực của ta nói cho bọn họ biết, để bọn họ chuẩn bị.”
Nói xong những lời này, cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra một cây nhang, dùng đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp cắm nhang xuống đất, không một chút rung động. Làm xong việc này, Triệu Vô Cực một lần nữa ngồi lại ghế của mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Dường như sự thay đổi đột ngột này làm cho mặt Đái Mộc Bạch tái lại. Hắn vội vã quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực đưa tay vẫy vẫy: “Các ngươi lại đây một chút!” Mọi người bắt đầu vây quanh hắn, thấy được vẻ mặt hắn hết sức ngưng trọng. Đái Mộc Bạch nghiêm túc nói: “Lần này ta cũng không giúp được các ngươi. Không nghĩ tới Thầy giáo Triệu cũng muốn tự mình ra tay.”
Diễm Linh Cơ cười nói: “Vị thầy giáo Triệu này chẳng lẽ cũng là một vị cường giả Hồn Đế giống vị thầy giáo ngoài kia chứ?”
Đái Mộc Bạch lắc lắc đầu: “Không phải.”
“Hihihi...” Nụ cười tràn ngập mị hoặc lại tự tin từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra: “Vậy thì không phải lo lắng! Nếu như hắn không phải Hồn Đế chúng ta vẫn có thể đánh với hắn một trận. Nếu như có thể chúng ta còn cho hắn đạt được bất ngờ kia!”
Đái Mộc Bạch liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt có điểm như là nhìn thấy một người ngu: “Nếu các ngươi tưởng rằng có thể ngăn cả công kích của Thầy giáo Triệu, vậy thì quá sai rồi. Không sai, Thầy giáo Triệu không phải là 60 cấp hồn đế hồn sư, hắn là 76 cấp hồn thánh. Thú vũ hồn, chiến hồn thánh. Chính là phó viện trưởng học viện, tổng hợp thực lực đã tiếp cận viện trưởng đại nhân.”
Một tay Vũ Vô Cực ôm ngực, một tay sau đó gõ gõ trán của mình. Vẻ mặt trực tiếp lâm vào trầm tư. Diễm Linh Cơ mở miệng hỏi: “Hắn đã 76 cấp? Nhìn hắn còn ít tuổi hơn vị thầy giáo già ở cửa rất nhiều.”
Đái Mộc Bạch lạnh nhạt: “Tuổi không thể đại biểu thực lực. Thời gian không còn nhiều. Ta nói cho các ngươi biết năng lực của thầy giáo Triệu, sau đó các ngươi phải lập tức nghĩ ra chiến thuật đối phó hắn, nếu không đừng nói là một nén hương, chỉ cần các ngươi có thể đứng vững trước 3 lần công kích của hắn đã là tốt rồi. Thầy giáo Triệu vốn chỉ là giám khảo phụ trách đệ tứ quan mà thôi, đối thủ của các ngươi hẳn là ta. Chỉ cần có thể cầm cự với ta trong thời gian một nén hương là thông qua. Với thực lực các ngươi mà nói quá dễ dàng vượt qua thử thách này. Nhưng ai biết tại sao hôm nay hắn lại đòi tự mình ra tay.”
“Vũ hồn của Thầy giáo Triệu chính là Kim cương hùng, là một loại thú vũ hồn cực mạnh. Toàn thân không hề sơ hở, phòng ngự lực cực kỳ kinh khủng, chỉ sợ là cùng cấp bậc hồn sư rất khó phá vỡ được phòng ngự của hắn. Mặc dù Thầy giáo Triệu không am hiểu tốc độ, nhưng hồn lực của các ngươi và hắn chênh lệch thật sự quá lớn, tại phương diện này cũng không có khả năng nhanh hơn so với hắn. Thầy giáo Triệu cực mạnh chính là lực công kích và khả năng phòng ngự. Tại học viện nổi danh là Bất động minh vương. Đừng nói là các ngươi bốn người, cho dù có thêm ta, cũng vị tất có thể ngăn trở hắn công kích trong 1 nén hương, bây giờ ta chỉ hy vọng là Thầy giáo Triệu không quá chăm chú công kích các ngươi.”
Ninh Vinh Vinh đột nhiên kinh hô: “Hắn chính là Bất động minh vương Triệu Vô Cực đã mất tích 10 năm trước, không nghĩ tới hắn lại là sư phụ ở học viện Sử Lai Khắc. Lúc trước Bất động minh vương Triệu Vô Cực từng có xích mích với Vũ hồn điện, Vũ hồn điện muốn trừng phạt hắn, phái 16 giáo chủ vây công hắn, nhưng lại bị hắn phá vây chạy thoát. Sau sự kiện đó cũng chẳng để ý gì đến nữa. Vũ hồn đện giáo chủ đều là ngoài 60 cấp hồn đế hồn sư cường giả, khi đó Triệu Vô Cực hẳn là khoảng 60 cấp. Bây giờ hắn chắc chắn là càng lợi hại hơn.”
Đái Mộc Bạch yên lặng gật đầu: “Ít nhất, ta chưa bao giờ thấy Thầy giáo Triệu toàn lực ra tay. Cho nên các ngươi tự cầu phúc đi. Thầy giáo Triệu đạt 7 hồn hoàn, trong đó 2 cái đầu là bách niên hồn hoàn, cái thứ 3 và thứ là 4 là thiên niên hồn hoàn, còn lại 3 hồn hòan đều là thiên niên (?) hồn hoàn. Hơn nữa 7 hồn hoàn đều là công kích và phòng ngự. Các ngươi có thể tưởng tượng được hắn kinh khủng như thế nào. Bây giờ các ngươi nhận biết lẫn nhau trước đi, từ tính danh cho đến kỹ năng, xem như thế nào phối hợp mới có thể tốt nhất vượt qua khảo nghiệm của Thầy giáo Triệu.”
Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đều lấy Vũ Vô Cực cầm đầu, các nàng quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực. Diễm Linh Cơ tò mò hỏi: “Chồng yêu, bây giờ đứng trước cường địch, anh có hay không có cách nào đánh bại vị thầy giáo Triệu này?” Đôi mắt của Tiểu Y cũng theo đó mang theo chờ mong nhìn về phía Vũ Vô Cực.
“Các ngươi là vợ chồng!?” Đái Mộc Bạch nhìn về phía Vũ Vô Cực với ánh mắt kinh ngạc không thôi.
“Vợ chưa cưới thôi! Tiểu Y và Diễm Linh Cơ đều là vợ chưa cưới của ta. Bất quá điều này cũng không phải điểm chính được chứ? Việc quan tâm của chúng ta bây giờ là làm sao chống lại thầy giáo Triệu!” Vũ Vô Cực buồn bực mở miệng nói. Như thế nào lại có người xấu hổ không cần mặt mũi dùng thực lực của mình trực tiếp nghiền ép hậu bối. Mặt mũi ở đâu vậy hả? Chỉ thấy Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Không ta trực tiếp dùng thứ kia đem thầy giáo Triệu cùng hưởng dụng. Đảm bảo thầy giáo Triệu sẽ ăn không hết!”
“Thôi đi!” Diễm Linh Cơ liếc mắt xem thường nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Anh thực sự làm như vậy thì e rằng thầy Triệu cũng chẳng còn mạng nữa. Đến lúc đó chúng ta chẳng thể tiến vào học viện Sử Lai Khắc luôn!”
Mấy người nghe được hai người này nói chuyện thì theo đó ngẩn ngơ. Họ thực sự không hiểu được những lời mà ba người này nói chuyện. Giống như họ có thể dễ dàng chiến thẳng thầy Triệu không bằng ấy. Bất quá Vũ Vô Cực cũng nói không sai? Hắn quả thực có nhiều phương pháp chiến thắng Triệu Vô Cực song đều cực kỳ phiền phức. Một khi lộ ra sợ rằng phiền toái không ngừng.
“Nè, nè...” Diễm Linh Cơ tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ anh không có cách gì khác sao?”
“Cách thì nhiều bất quá sao, thương địch tám trăm tự tổn một nghìn!” Vũ Vô Cực dùng ánh mắt xem thường nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Hắn mở miệng nói: “Thầy giáo Triệu dù sao cũng là hồn thánh. Chúng ta cứ trực tiếp trổ hết tài năng là được. Hắn không thể nào hạ tử thủ hoặc đem chúng ta loại bỏ. Đơn giản là muốn thử thách chúng ta mà thôi. Toàn lực ứng phó có thể, thầy Triệu dù sao cũng là hồn thánh.” Hắn lại nhắc lại đồng thời nói rõ chữ hồn thánh khá to để thầy Triệu có thể nghe thấy: “Thầy anh tuấn tiêu sái như vậy hẳn luôn có phong phạm của cao nhân. Một người có phong phạm của cao nhân sao có thể làm khó khăn đám hậu bối chúng ta được!”
“Ây da...” Diễm Linh Cơ nghe thấy cũng khẽ mở miệng nói. Giọng nói tràn ngập mị hoặc vang lên làm cho người cảm giác toàn thân xương cốt rệu rã: “Thầy Triệu đúng là rất anh tuấn lại tiêu sái! Từ trên người thầy Triệu, em đã cảm nhận được quang mang cao thủ của thầy rồi!”
Đôi tai Triệu Vô Cực toàn bộ dựng lên, những lời này hắn hoàn toàn nghe lọt tai. Đồng thời bản thân hắn âm thầm gật đầu cho điểm tốt với mấy học viên này. Đến lúc đó hắn hạ nhẹ tay một chút sau đó âm thầm cho đám học viên này qua là được. Bất quá đang hí hửng, một âm thanh khó nghe vào tai Triệu Vô Cực: “Thầy Triệu rất đẹp trai, rất tiêu sái sao? Sao ta không thấy!”
“Hừ...” Một âm thanh lạnh lùng rơi vào tai Đái Mộc Bạch lạnh cả người: “Mộc Bạch, ngươi có phải thiếu luyện tập hay không?” Nhìn sang đám học viên mới tới: “Các ngươi đã bạn bạc nhau xong chưa?”