Đạo Chu

Chương 146: Chương 146: Cha và con




Nụ cười trên mặt Minato vẫn làm cho Naruto chán ghét như thế. Đối với làng Lá, hắn là anh hùng không sai nhưng đối với Naruto thì hắn không xứng đáng làm một người cha. Nếu như ngươi vì người nhà chiến đấu tới giọt máu cuối cùng như vậy Naruto còn không chán ghét hắn. Thế nhưng hắn lại vì người khác mà chết. Dù sao vì người khác mà chết, hành động ngu ngốc ấy, Naruto không quản được. Naruto cũng chẳng thể nói gì hắn được. Nhưng hắn có nghĩ đến cảm xúc của Naruto khi quyết định vận mệnh Naruto hay không? Tự tiện quyết định phong ấn cửu vĩ trong cơ thể Naruto, muốn Naruto dùng sức mạnh này để bảo vệ làng Lá.

Làng Lá đối xử với Naruto như thế nào? Giờ Minato lại muốn hắn đối xử tốt với làng Lá. Muốn hắn trở thành anh hùng bảo vệ làng Lá. Có lẽ Minato là một Hokage hợp cách nhưng hắn thực sự không phải là một người cha hợp cách. Naruto trở thành như vậy cũng chính là quyết định bồng bột Minato gây ra. Bản thân Naruto chưa từng bao giờ muốn trở thành anh hùng, chưa bao giờ muốn có sức mạnh vô địch. Hắn chỉ muốn làm một người bình thường, cưới một người vợ xinh đẹp chút sau đó sống những ngày bình dị sáng đi làm chiều về bên vợ con mà thôi! Ước mơ đơn giản như vậy chẳng lẽ ở làng Lá không người nào chấp nhận sao?

“Naruto… con…” Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Naruto, Minato không biết làm thế nào cho phải. Khuôn mặt hắn hơi trầm xuống. Đến cuối cùng Minato mới lên tiếng hỏi: “Naruto, năm nay con bao nhiều rồi!”

“Cũng có mười sáu tuổi rồi đi!” Hai tay Naruto ôm ngực của mình. Hắn quay đầu đi không muốn nhìn khuôn mặt Hokage đệ tứ chút nào.

“Đã mười sáu năm rồi sao! Chắc con đã phải sống khổ sở một mình trong quãng thời gian dài đó. Cha thật sự xin lỗi con…” Khuôn mặt Minato mang theo sự hối hận nhìn về phía Naruto: “Ta là người cha mà chỉ mang lại những điều bất hạnh cho con. Loại cha như ta chỉ biết nói lời xin lỗi con mà thôi!”

“Ông nói những điều đó còn hữu ích sao?” Naruto nhàn nhạt cười châm chọc đối với Minato: “mà cũng thực may vì tôi sinh ra không có cha mẹ. Chính vì không có cha mẹ tôi mới nhìn rõ bộ mặt đám làng Lá giả nhân giả nghĩa đó. Một đám luôn kêu gọi hoà bình nhưng thực sự là một đám ra vẻ đạo mạo nguy nhân nghĩa. Thực sự làm cho người khác phát tởm!”

“Thật ra thì…” Minato thấy được Naruto nói như vậy, hắn lảng tránh sang vấn đề khác: “naruto có lẽ ta đã sai khi phong ấn phần dương chakra cửu vĩ vào cơ thể con. Vì ta tin rằng một ngày nào đó con sẽ học được cách điều khiển nó. Vì con là con ta và một lý do sâu hơn nữa. Mười sáu năm trước, ngày mà con sinh ra cha đã nhận ra cửu vĩ tấn công làng Lá không phải là do một tai hoạ tự nhiên nào mà có kẻ đứng sau nó điều khiển nó. Hắn chắc chắn là kẻ có một sức mạnh đầy nguy hiểm. Vì vậy cần phải có người có kỹ năng đặc biệt mới có thể đối đầu với hắn. Hắn nhất định sẽ còn quay trở lại.”

Naruto nghe vậy châm chọc nhìn về phía Minato. Đây là muốn hắn rời đi sự thù hận đối với làng Lá. Khoé miệng Naruto nhếch lên cười nói: “Ở trong tổ chức Akatsuki có một tên đeo mặt nạ chỉ để lộ mắt phải. Con mắt là Mangekyou Sharingan, không phải là hắn đấy chứ?”

“Naruto… con biết hắn!” Minato kinh ngạc hô lên.

Theo những gì Naruto biết được thì Naruto nói: “Chỉ có Mangekyou Sharingan mới có thể khống chế cửu vĩ mà thôi!” Naruto nghĩ đến Itachi nhưng Itachi mới lúc đó bốn, năm tuổi cũng chẳng thể tấn công làng Lá. Mà có lè người trong tộc Uchiha làm nhưng nếu họ có sức mạnh như vậy tộc Uchiha đã chẳng bị diệt. Thế nên Naruto đoán là phần nhiều là người ở ngoài. Kết hợp Naruto trải qua thì tên đeo mặt nạ rất có thể liên quan tới sự kiện cửu vĩ: “Chẳng qua chỉ là một tên yếu đuối nhờ nhẫn thuật không thời gian ở con mắt đó thôi. Dù sao hắn cũng suýt chết trong tay tôi nếu hắn không sử dụng Izanagi. Hắn tôi cũng sẽ tìm để trả thù, làng Lá cũng vậy. Một người đều đừng hòng chạy thoát!”

“Naruto… ta không hy vọng con lâm vào thù hận…” Minato lại đổi giọng bắt đầu khuyên bảo: “Với chúng ta bảo vệ làng và những người chúng ta yêu thương. Tinh yêu song hành với hận thù chính vì vậy hận thù dễ bị lợi dụng. Chiến tranh càng nhiều thì lòng hận thù càng lớn. Sự hận thù ghê gớm này đã sinh ra hận thù hơn nữa. Hận thù chỉ sinh ra hận thù mà thôi! Con sẽ lâm vào một vòng luẩn quẩn của sự hận thù.”

“Haha… Hokage đệ tứ… ông đang khuyên ta từ bỏ hận thù với làng Lá sao?” Naruto lại lần nữa phá lên cười. Hai tay hắn siết chặt lại, đôi mắt Sharingan ẩn ẩn muốn tiến hoá thêm một câu ngọc nữa. Đôi môi hắn đã mím lại thật chặt: “Từ khi sinh ra ta đã phải đối mặt với vô tận cô độc vô tận ngược đãi. Ông bảo ta từ bỏ thù hận vậy ta còn lại những gì?”

“Naruto… ta vẫn là hy vọng con…” Minato muốn nói gì đã bị Naruto cắt đứt.

“Cái gì…” Giọng nói Naruto như muốn gầm lên.

“…” Minato chỉ có thể thở ra một tiếng thật dài: “Naruto… năm nay con mười sáu tuổi đi. Con có hay không ngươi yêu thích…” Đối với câu hỏi này Naruto lập tức trầm mặc giữ im lặng. Khuôn mặt Minato biến thành càng đen hơn. Hắn hỏi lại: “Vậy có hay không người yêu thích con?” Naruto vẫn giữ im lặng như vậy. Minato cảm giác khó chuyển biến: “Con cứ khuôn mặt như vậy, những nữ nhân không thích nga.” Naruto vẫn trầm mặc, Minato có vẻ sốt sắng: “Thật chẳng lẽ không có ai thích con hay con thích ai hay sao?”

“Nếu là nàng có lẽ có một đi!” Naruto bình tĩnh đáp lời. Khoé miệng hắn hơi nhếch lên nở nụ cười: “Đáng tiếc nàng đã từ chối tôi!”

“…” Minato vui mừng. Xem ra là có chuyển cơ: “Như vậy Naruto phải nắm chắc nga. Dù nàng có từ chối con nhưng con nhất định không được từ bỏ đâu. Ta tin tưởng con sẽ đánh động được cô gái ấy.”

“Nàng là Senju Tsunade, công chúa Sên làng Lá!” Giọng nói Naruto vang lên làm cho cả người Minato như hoá đá. Naruto thở ra một hơi thật dài rồi nói: “Cô ấy đã từ chối tôi. Trong lúc tôi không kìm lòng được đã hiếp dâm cô ấy. Chính vì vậy mà tôi đã trở thành phản nhẫn làng Lá…” Naruto tỏ ra buồn bã trước mặt Minato: “Vì cô ấy trở thành Hokage đệ ngũ nên tôi đã trở thành ninja phản bội cấp S rồi. Thế nhưng tôi không hối hận, ngày hôm đó là ngày tuyệt nhất của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm giác được hạnh phúc trên cơ thể Tsunade. Vậy nên cho dù trở thành phản bội cấp S cũng không sao?”

“Naruto… con…” Minato nghe vậy, cả người hắn một lần nữa hoá đá. Khoé miệng hắn theo đó cũng cứng lại không còn có thể cười như ánh mặt trời nữa. Có lẽ hắn đã sai khi phong ấn cửu vĩ vào Naruto. Nếu như hắn nghe Kushina ở lại chăm sóc Naruto có lẽ Naruto sẽ không trở thành phản nhẫn cũng càng không trở thành một tội phạm cưỡng dâm.

“Hahaha… đùa ông chơi thôi!” Naruto thấy bộ dạng Minato như ăn phải một con ruồi trong bát canh ngon tuyệt thì phá lên cười. Minato nghe thấy vậy thì thở phào một hơi đồng thời cũng nở nụ cười. Thế nhưng Naruto lại nói tiếp làm cho hắn hoá đá lần nữa: “Hokage chẳng phải là gì của tôi đâu. Nữ nhân đầu tiên của tôi là Mizukage đệ ngũ Terumi Mei kia.”

“Con lại đùa ta nữa phải không?” Minato lại lần nữa gượng cười đối với Naruto.

“Ông cho rằng như vậy sao?” Bàn tay Naruto siết chặt lại, khuôn mặt giữ tợn nhìn về phía Minato: “Ông hiểu không? Từ khi sinh ra ta đã đối mặt với những ánh mắt căm ghét lạnh như băng đó. Làm gì có ai quan tâm tôi chứ? Ngay cả thầy Kakashi, ông ta ngày ngày chỉ biết đến Uchiha Sasuke. Ông ta còn chưa dạy ta được một cái nhẫn thuật nào cả. Thật buồn cười… Ở một nơi như vậy, ông nghĩ là người chịu nổi sao? Ở nơi đó tôi có người để ý đến sao? Đồng thời cũng có người sẽ để ý đến tôi sao? Đám bé gái đó không coi tôi là quái vật là tôi đã phái thắp hương cúng bái mười tám đơì tổ tông của họ nói chi đến họ sẽ thích tôi. Dù cho có cô gái thích tôi như vậy gia đình nàng sẽ đồng ý cho cô ấy qua lại với tôi sao? Đừng nói chuyện nực cười, Hokage đệ tứ. Muốn tìm bạn gái sao? Chi bằng phản ra làng Lá đến nơi khác tìm còn có cơ may. Ở Hoả Quốc này, ai dám gả con gái cho một quái vật chứ?”

“Naruto… con…” Minato cảm giác mây đen áp đỉnh. Trong lòng hắn tự nhủ Naruto rất có thể sẽ thay đổi. Hắn không được còn có Kushina không phải sao? Kushina làm một người mẹ, nàng rất có thể sẽ thay đổi được Naruto. Minato lại cố thử lần nữa: “Thù hận sẽ chỉ làm còn…”

“Ông câm miệng cho tôi!” Naruto đã gào lên: “Bỏ đi thù hận, tôi còn là tôi sao? Mười sáu năm qua rồi, khi xuất hiện ông đã không làm tròn bộn phận người cha lại muốn tôi từ bỏ thù hận với làng Lá sao? Thật buồn cười biết bao!” Vừa nói hắn nhếch miệng nhìn về phía Hokage đệ tứ nói: “Mà phải nghe đồn ông có Phi Lôi Thần Thuật. Ông dạy nó cho tôi như thế nào coi như bù đắp mười sáu năm qua này!”

“Naruto… ta không phải không muốn dạy Phi Lôi Thần Thuật cho con. Chỉ là thời điểm này…” Minato thở ra một hơi. Hắn không phải không muốn dạy cho Naruto mà vì Naruto thù hận quá lớn đối với làng Lá. Nếu như dạy Phi Lôi Thần Thuật cho Naruto, đến lúc đó Naruto quay lại trả thù làng Lá thì phải làm sao? Một khi Naruto học được Phi Lôi Thần Thuật vậy làng Lá không có ai chế ước được thằng bé nữa. Sự tình nguy hiểm không thể khống chế.

“…” Hai hàm răng Naruto cắn chặt lại. Đầu hắn hơi cúi xuống, hai viên câu ngọc đã biến thành ba viên và ba viên câu ngọc đang xoay tròn cũng có ý hợp lại với nhau. Thực sự Naruto cần Phi Lôi Thần Thuật sao? Hắn đã không chế Hokage đệ nhị còn không có Phi Lôi Thần Thuật sao? Hắn chỉ muốn biết giữa làng Lá và hắn, Minato sẽ chọn ai. Xem ra là hắn hy vọng nhiều rồi.

“Naruto… ta không phải không dạy con mà…” Minato lần nữa khuyên nhủ. Nhưng theo sau đó đôi mắt hắn mở lớn thấy được bàn tay Naruto đưa ra. Chakra biến thành một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng ngực Minato. Đôi mắt Minato mở lớn không thể tin được hô lên: “Con…”

Bùm! Một trận khói trắng biến mất, khuôn mặt Naruto theo đó vặn vẹo vã trở nên dữ tợn: “Làng Lá… Làng Lá… ông yên tâm! Ta sẽ đem toàn bộ ngôi làng này chôn cùng với ông. Họ sớm sẽ xuống dưới đó gặp lại ông thôi. Vì cảm tạ tình cảm ông đối với ta nên ta sẽ đảm bảo ngay cả con gà con chó cũng theo họ xuống dưới đó cùng ông. Ông yên nghỉ đi, Hokage đệ tứ ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.