Đạo Chu

Chương 111: Chương 111: Chế độ chính chị




Đoàn trưởng lão làng Cát lơm lớp lo sợ nhìn về phía người thiếu niên tóc vàng trẻ tuổi kia. Họ cũng không nghĩ tới được họ vẫn có thể còn sống. Tất cả đám người già bọn họ ngồi lên trên bàn tròn, phía dưới mông đã ướt đẫm một mảnh mồ hôi.

“Thế nào vì ta còn rất trẻ nên làm các vị có chút ngạc nhiên?” Người thiếu niên tóc vàng hơi chìa tay, nụ cười khách khí xuất hiện ở trên khuôn mặt hắn làm cho mọi người thư giãn hơn một chút. Phía sau lưng hắn đứng người thanh niên tóc đen mắt đỏ cùng với thiếu nữ tóc lam xinh đẹp. Cả hai người đều ôm ngực hiên ngang đứng đó như người cận vệ người thiếu niên.

“Vị thiếu... không vị đại nhân này!” Lão già thành tinh Ebizo lập tức mở miệng nói chuyện. Hắn đã chuẩn bị những lời tốt nhất để khéo đưa đẩy. Đặc biệt trong lúc này đứng trước mặt đám người Ebizo chính là người quyết định vận mệnh làng Cát cũng như có thể quyết định vận mệnh Phong Quốc. Đối với người này, Ebizo không thể không khách khí: “Đại nhân, không biết ngài có mối quan hệ gì với Thuỷ Quốc!”

“Thật là giống quá... giống quá!” Bà lão Chiyo càng quan sát người thiếu niên tóc vàng, bà càng cảm giác được người này giống như người mình đã gặp mặt. Cái khuôn mặt này giống hệt với Namikaze Minato, Hokage đệ tứ làng Lá. Nếu như thực sự không phải nàng tin chắc Hokage đệ tứ đã chết, nàng còn tin tưởng Hokage đệ tứ sống lại.

Đám người ở đây đều cho rằng Naruto có mối quan hệ gì đó với Thuỷ Quốc đặc biệt là làng Sương Mù. Sự trở lại Pakura cùng với người thanh niên có thể sử dụng trảm đầu đại đao kia. Mọi thứ đều chỉ về phía ninja làng Sương Mù. Họ thấy được hai tay Naruto ôm ngực, giọng hắn bình tĩnh vang lên: “Mizukage đệ ngũ là vợ chưa cưới của tôi!”

“Cái gì!” Đám người trợn tròn há hốc mồm nhìn về phía Naruto. Tất cả đều nhìn thấy được Naruto tuổi quá trẻ chắc chỉ dưới hai mươi. Mà Terumi Me cũng gần ba mươi tuổi đi. Nàng thế nào lại tuyển một vị hôn thê như vậy. Chẳng lẽ là trâu già thích gặm cỏ non. Ngay sau đó họ quay ra nhìn về phía Pakura thấy được vóc dáng trẻ tuổi của Pakura thì đám người nghĩ đến hẳn tuổi Naruto lớn hơn nhiều.

Chiyo trong lúc này mở miệng hỏi: “Ngài Dan... Thuỷ Quốc tại sao muốn tập kích làng Cát chúng ta đây. Dường như chúng ta cũng không có xâm phạm Thuỷ Quốc. Quan hệ hai bên chưa gay gắt đến mức như vậy. Mizukage đệ ngũ muốn gì? Chẳng lẽ các vị muốn gây chiến với Phong Quốc.”

“Không... hoàn toàn ngược lại!” Naruto lắc lắc đầu, hắn lại đánh ánh mắt về phía Guren. Guren hiểu ý khẽ liếc mắt khinh bị Naruto một cái sau đó đưa một quyển sách cho Ebizo. Thấy được quyển sách được đặt trước mặt Ebizo thì Naruto mới nói tiếp: “Các vị ngồi ở đây đều là những người tài cán của làng Cát. Ta cần các vị giúp sức một tay. Thay đổi hiện trạng làng Cát hiện nay là việc hết sức cần thiết.”

“Hắn lại có lòng tốt như vậy sao?” Đám chính khách ở đây đều nghi ngờ nhìn về phía Naruto. Bọn họ tuyệt đối không tin Naruto có được lòng tốt như vậy.

Thấy Ebizo bắt đầu đọc quyển sách Naruto đưa cho, Naruto mới tiếp tục câu chuyện: “Hẳn các vị ngồi ở đây đều cho rằng ta không có cái lòng tốt như vậy đi? Ta cũng chẳng trách việc các vị sẽ nghi ngờ lòng tốt của ta.” Nói đến đây hắn liếc mắt đảo qua đám người ở đây. Cả đám không hẹn mà cùng cúi đầu lẳng tránh cái nhìn của Naruto. Bất đắc dĩ Naruto quay sang nhìn về phía Ebizo thở ra một hơi dài: “Khi Ebizo, ông ta xem xong thứ đó. Ta sẽ trình bày mục đích ta đến nơi này cùng các vị.”

Đôi mắt nặng trĩu hiếm thấy Ebizo theo đó mở lớn hết sức. Vẻ mặt hắn mang theo hoảng sợ, bàn tay hắn run run đem quyển sách đẩy về phía Chiyo ở phía xa. Chiyo lập tức dành lấy quyển sách sau đó bắt đầu đọc. Đám trưởng lão ở đây đều dùng ánh mắt tò mò và hiếu ký quan sát hai người. Con mắt Chiyo cũng theo đó mở lớn, vẻ mặt bà cũng mang theo sự sợ hãi.

“Đại nhân...” Ebizo hơi thở muốn trở nên phập phồng. Hắn mở miệng nói chuyện: “Ngài muốn thay đổi làng Cát nhưng lãnh chúa Phong Quốc sẽ không đồng ý. Bốn nước lớn còn lại, họ cũng tuyệt đối không chấp nhận sự thay đổi này!”

“Bốn nước Lôi, Thuỷ, Hoả và Thổ sao...” Naruto cười nhạt sau đó mở miệng với hai vai hơi nhún nhún: “Bốn nước đó thì đừng lo. Ta có thể đảm bảo cho Thuỷ quốc và Hoả quốc sẽ hoàn toàn đứng về phía Phong Quốc. Ta có được lợi thế họ không thể từ chối. Đến lúc đó Thổ Quốc và Lôi Quốc muốn chen một chân thay đổi thế cuộc cũng khó. Ngoài ra, nếu ta dự định không sai thì không quá bao lâu Thổ Quốc sẽ dính vào đại sự kiện. Họ sẽ không có cách nào xen tay vào việc này. Còn lãnh chúa Phong Quốc sao...” Khoé miệng Naruto nhếch lên miệng và một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện làm cho bọn họ cả người rét run. Âm thanh lạnh lẽo hắn vang lên: “Vài giờ trước ta nhận được tin có người thuê tổ chức Akatsuki nhận nhiệm vụ với yêu cần diệt sát toàn bộ dòng họ lãnh chúa Phong Quốc. Có lẽ giờ này họ đã động tay rồi cũng nên.”

“Thật độc ác!” Cả đám người ở đây đều run lên bần bật. Bọn họ đều cảm giác được nụ cười Naruto giống như một con quỷ mà không phải người bình thường.

“Các vị đại nhân... các vị đại nhân... sự việc không ổn!” Một âm thanh hốt hoảng vang lên. Một người lập tức chạy vào phía bên trong. Vẻ mặt hắn mang theo mệt mỏi, cả người nhễ nhại mồ hôi và làn da trắng bệch. Hắn vừa được giải độc đã phải làm công việc như vậy thực sự không nói nổi. Thế nhưng sự tình quan trong, hắn không thể không cấp. Hắn vội vã hô lên: “Phủ lãnh chúa gửi đến tin tức có người tập kích phủ lãnh chúa. Họ yêu cầu chúng ta chi viện bảo vệ.”

“Zabuza, xử lý hắn đi!” Naruto lập tức mở miệng lạnh lẽo nói.

“Vâng!” Người thanh niên cực kỳ cung kính lên tiếng nói.

“A...” Tên ninja lập tức chỉ kịp hô lên một tiếng. Ngay sau đó hắn thấy được đầu mình bay ra khỏi cổ. Cái đầu mở to mắt nhìn về cảnh này. Hắn không tin tưởng mình sẽ dễ dàng bị giết chết như vậy. Cảnh phía dưới là thân thể hắn phún ra đầy máu tươi đồng thời người thanh niên vẫn cầm trong thanh thanh đại đao sắc bén đó.

“Chúng ta bắt đầu tiếp tục đầu đề nhỉ?” Naruto đặt bàn tay lên mặt bàn. Hắn quan sát đám người ở đây sau đó tiếp tục câu chuyện của mình: “Hiện tại ta chính thức đề cử Pakura trở thành Kazekage đệ ngũ. Các vị, ai trong các ngươi có ý kiến vậy thì đưa tay lên phản đối.” Cả đám lập tức im phăng phắc như ve sầu mùa đông. Ai trong đám người dám ho hoe không sợ chết. Nụ cười Naruto lập tức xuất hiện, cái cổ hắn hơi gật xuống: “Vậy tốt rồi! Kể từ bây giờ Pakura chính thức trở thành Kazekage đệ ngũ. Sau một tuần sau đi, các ngươi hãy tuyên bố chuyện này. Dù sao đây là sự tình quan hệ đến làng Cát, ta là người ngoài không tiện chen tay vào.”

“...” Cả đám người ở đây đều đổ mồ hôi hột. Họ vẫn chỉ giữ im lặng quan sát Naruto theo như lời Naruto muốn ý định như thế nào.

Bây giờ, Naruto mới tiếp tục mở miệng nói chuyện: “Ta cũng không có yêu cầu quá đáng. Làm một ngoại nhân, ta đảm bảo ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào hệ thống chính quyền của các ngươi.” Nói đến đây làm cho cả đám người đều thở phào một hơi. Naruto tiếp tục câu chuyện của mình: “Tuy nhiên ta yêu cầu có mấy điều như sau. Phong Quốc gia phải có được ba đảng và ba đảng này là duy nhất không được tồn tại thêm một đảng nào khác và cũng không được thiếu đi một đảng. Đảng thứ nhất đó là đảng bảo thủ bao gồm một loại danh sách các gia tộc. Bất cứ thêm hoặc loại bỏ gia tộc khỏi danh sách này cần có sự bỏ phiếu của các gia tộc. Mỗi gia tộc đều có một phiếu. Tương ứng với nó chính là trường chính trị cứ tạm gọi là Bảo Thủ đi. Người gia nhập trường học này điều kiện kiên quyết đó chính là người thuộc danh sách các gia tộc. Đảng thứ hai là đảng Cầm Quyền. Đảng Cầm Quyền lấy người từ trường học Cầm Quyền. Những học viên này điều kiện kiên quyết đó chính là không được thuộc về gia tộc nằm trong danh sách. Trường học này dành cho những người có tiền và có thể dùng tiền để mua điểm. Đảng thứ ba đó là đảng Dân Chủ xuất phát từ trường Dân Chủ. Điều kiện vào học trường là gia đình bình dẫn không thuộc hai đối tượng trên.”

“Thành lập quốc hội với 100 thành viên đại biểu thường trực!” Naruto ôm ngực nhàn nhạt tiếp tục câu chuyện của mình: “Mỗi đảng sẽ nắm giữ 30% chính trị. Trong đó 10% sẽ thuộc về đại biểu nào đắc cử. Người đứng đầu nắm giữ tổ chức chính quyền là chủ tịch nước còn người nắm giữ quân đội sẽ là Kazekage vẫn như vậy. Tuy nhiên bất cứ đảng nào lên cầm quyền đều phải thông qua hình thức bỏ phiếu của dân chúng. Đảng nào có nhiều phiếu hơn thì sẽ thắng cử như trong sách ta đã viết. Mỗi người sẽ nắm giữ sáu năm. Sáu năm sau sẽ bầu cử lại. Ngoài ra nếu như chủ tịch nước thấy được Kazekage không xứng đáng chức vị sẽ tiến hành bầu cử nếu như có từ 51 thành viên đồng ý phế bỏ chức vị Kazekage đương nhiệm như vậy điều này sẽ được thông qua. Làng Cát sẽ một lần tổng tuyển cử để đề ra Kazekage mới.”

Mọi người nghe được thì kinh thế hãi tục. Ở cái thế giới này họ chưa từng bao giờ nghe được cái luận điệu và chính sách như vậy. Càng nghe họ càng kinh hãi, đến cuối cùng hoá thành chết lặng. Naruto lúc này mới tiếp tục câu chuyện: “Ebizo, ta biết được ông là một người tài năng nhưng ta tin tưởng vào ông. Ta hy vọng ông có thể tạm thời giữ chức vị chủ tịch nước Phong Quốc đồng thời sửa đổi luật lệ sao cho phù hợp. Ta không hy vọng lợi ích dân chúng Phong Quốc bị tổn hại.”

Chế độ Naruto đề ra rất giống với chế độ xã hội chủ nghĩa, người đạt được nhiều phiếu sẽ lên làm. Tuy nhiên vì sao Naruto muốn nhiều đảng ở Phong Quốc mà không phải một đảng Dân Chủ là được. Phải biết một đảng và đa đảng có nhiều mặt tốt cũng có nhiều mặt xấu. Một đảng sẽ có chính trị ổn định thuận lợi cho dân sinh nhưng dễ dẫn đến chế độ hư hoá hình thành trường hợp con ông cháu tra và quan liêu tham nhũng. Đa đảng khiến cho chính trị có phần bất ổn nhưng sẽ đảm bảo cho việc cạnh tranh giữa các đảng. Điều này làm giảm quá trình hủ bại của quan lại và tránh tình trạng con ông cháu cha mà Naruto ghét nhất.

“Cái gì!” Cả đám người đều nhìn về phía Ebizo với cặp mắt nóng rát như lửa. Họ đều thẫn thờ khi nghĩ tới Ebizo sẽ trở thành chủ tịch nước Phong Quốc. Cả đám đều hâm mộ cùng có người ghen ghét với Ebizo.

Ngay cả Chiyo cũng ngạc nhiên. Bà không nghĩ tới Naruto sẽ lựa chọn em trai mình Ebizo trở thành chủ tích nước lâm thời. Nghĩ đến đây bà chỉ hít một hơi khí lạnh quay ra nhìn về phía Ebizo. Lúc này, Ebizo nắm lại nắm tay ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ... cảm ơn đại nhân đã tin tưởng. Ta sẽ toàn lực hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao phó!”

“Giờ đến lượt ta... dù sao ta ở phe làng Sương Mù nên không thể không dành được lợi ích dành cho làng Sương Mù.” Lời nói Naruto nói ra làm cả đám người ở đây ngạc nhiên. Ngay sau đó họ mới nhớ tới Naruto vốn là người làng Sương Mù đây cũng chẳng có gì lạ cả. Họ nghe được Naruto cười nói: “Nếu như không có gì đó, các ngươi nghĩ làng Sương Mù sẽ đứng về phía các ngươi sao?”

Hàm răng Chiyo hơi cắn lại, bà mở miệng đầu tiên: “Đại nhân, không biết Mizukage, nàng muốn đạt được ích lợi gì từ làng Cát!?”

“Thật ra thì cũng không nhiều...” Ngón tay Naruto đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Cả đám người ở đây hơi cắn răng, họ chờ đợi bị chém một phát thật đâu. Tuy nhiên Naruto lại mở miệng nói: “Chúng ta muốn thuê một số vùng đất của làng Cát với thời gian 100 năm.” Cả đám người nghe được lời này lại lần nữa ngẩn ra. Naruto mở miệng nói tiếp: “Thế nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng vì chúng ta không thuê những mảnh đất thuốc về khu vực sản xuất nông nghiệp hoặc các ốc đảo gì đó. Tất nhiên việc này chúng ta sẽ cần để hai bên bàn bạc kỹ. Dù sao Mizukage đệ ngũ cũng là người quyết định mà không phải ta.”

Đám người ở đây đều thở phào ra một hơi thật dài. Nếu như Naruto đòi các khu vực ốc đảo thì đối với họ thực sự là phiền phức vô cùng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.