Nhìn thấy thân hình một quỷ gỗ khổng lồ, cả người bốc lửa, hai mắt phát ra ánh sáng âm trầm và lạnh lẽo. Chạy song hành với nó là một quỷ thần cười trên một con u minh linh miêu khổng lồ, trong tay cầm một chiếc tháp chín tầng lung linh ra ánh sáng lập loè xinh đẹp. Uy thế thực sự làm cho người ta bàng hoàng sợ hãi.
“Mặc dù nhìn vẫn nhiều lần như vậy!” Ninh Phong Trí quay đầu đối với Cốt đấu la mở ra âm thanh cảm khái. Miệng hắn hơi phát ra thở dài: “Võ hồn bản thể vẫn là mạnh như vậy. Có thể dung hợp mọi loại võ hồn tiến hành tấn công. Thưc sự là thần kỹ đến mức tận cùng. Loại võ hồn thích hợp với mọi loại võ hồn khác!”
“Thằng nhóc này!” Cốt đấu la thở ra một hơi gật đầu một cái: “Nếu không phải thằng nhóc này có quá nhiều nữ nhân bên cạnh mà nói...Thực sự đối tượng đối không tồi đối với Vinh Vinh. Đáng tiếc, thằng nhóc quá hoa tâm, với lại nó là người Thiên Địa tông, cơ bản sẽ không gia nhập Thất Bảo Lưu Ly tông ta!”
“...” Tiếng thở ra thật dài khe khẽ từ miệng Ninh Phong Trí phát ra. Hắn trong lòng sao không muốn Vũ Vô Cực trở thành con rể hắn chứ? Bất quá có hai điều mà Ninh Phong Trí không chịu được đó là Vũ Vô Cực có quá nhiều vợ, hắn sợ Ninh Vinh Vinh gả vào đó sẽ có thiệt thòi. Thứ hai Thiên Địa tông quá thần bí, e rằng không kém Võ Hồn điện là bao. Chưa biết mục đích Thiên Địa tông, Ninh Phong Trí sẽ không vọng động.
Hống! Hô Duyên Lực lập tức phát ra một tiếng hống khiếu thân hình nháy mắt cất cao hơn vài phần. Đồng thời trên đầu xuất hiện một cái mũ giáp khá cứng rắn. Không chỉ Hô Duyên Lực, trong nháy mắt những người khác cũng đều phóng xuất ra hồn cốt của mình. Một trận địa phòng ngự khủng bố chắn trước mặt đám người Vũ Vô Cực. Đáng tiếc chẳng có cái gì dùng cả.
Bàn tay ma hồn nháy mắt vung lên, chiếc tháp trực tiếp bay lên không trung chiếu xạ năng lượng lên đám người phía trước. Trong nháy mắt lực lượng và phòng ngự đám người trực tiếp giảm xuống 50%. Một con số cực kỳ khủng bố. Mặc dù giảm xuống với mức ấy nhưng bù lại thì năng lượng trong cơ thể Vũ Vô Cực theo đó tiêu hao cực nhanh. Dù có ma hồn liên tục hấp thu năng lượng xung quanh bổ xung cũng là khó lòng theo kịp.
Chớp thời cơ này, quỷ gỗ trực tiếp vọt lấy. Đôi tay trực tiếp vung ra những nắm đấm cực kỳ mạnh mẽ đánh thẳng lên đám người học viện Tượng Giáp. Những cú oanh kích hoàn toàn không chút nương tay này. Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch thì lập tức vọt lên cuốn lấy thủ lĩnh hồn vương.
Phanh, phanh... Đám khán giả cũng theo đó sôi trào khi thấy được đám người học viện Tượng Giáp bị đoàn người Vũ Vô Cực hành hùng. Trong nháy mắt đó khi mà thủ lĩnh hồn vương bị nắm đấm quỷ gỗ đánh thành thịt nát thì hình ảnh cũng dừng lại trong phút chốc. Toàn bộ khung hình dừng lại và đám người cũng theo đó bị đẩy ra khỏi trận đấu. Ở trên màn hình xuất hiện mấy dòng chữ: “Đoàn chiến thắng lợi: học viện Sử Lai Khắc!”
Đoàn người bị đẩy ra khỏi bản đồ xuất hiện ở một màn hình đen ngòm. Âm thanh lãnh lẽo trong đó vang lên: “Toàn bộ tuyển thủ giả sẽ rời đi ”
Song phương một lần nữa hướng đối phương hành lễ, Hô Duyên Lực hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú Vũ Vô Cực:“Ngươi rất lợi hại, không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Hắn mặc dù “tứ chi phát triển” nhưng đầu óc không hề ngu si tí nào. Mặc dù đánh bại hắn là quỷ mộc do Diễm Linh Cơ và Tiểu Y sử dụng võ hồn dung hợp kỹ, nhưng hắn lại hoàn toàn rõ ràng ai mới là người thực sự khiến họ bị thua trận này.
Vũ Vô Cực lạnh nhạt cười, nói:“Tùy thời hoan nghênh“.
Song phương đồng thời hướng đối thủ hành lễ, bất đồng là, trong mắt bảy người Sử Lai Khắc học viện đều hưng phấn vì chiến thắng cường địch, mà bảy người Tượng Giáp tông thì ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng. Từ khi bắt đầu trận đấu đến khi kết thúc, bọn họ hoàn toàn bị vây trong một cảm giác có lực mà không có chỗ dùng, gặp phải được đúng đối thủ như vậy thì khó chịu đến thế nào chứ. Bọn họ mặc dù thua trận đấu này, nhưng ý nghĩ của họ cũng giống như Hô Duyên Chấn, cho rằng thực lực của mình trên hẳn dù thua kém học viện Sử Lai Khắc nhưng mặt thủ hộ giả lại cao hơn quá nhiều. Chiến thuật đều đã tính rất kỹ càng rồi. Nhưng bọn họ lại quên một thứ, trí tuệ cũng đồng dạng là một bộ phận của thực lực. Trí tuệ Đại Sư lại một lần nữa giúp học viện Sử Lai Khắc chiến thắng.
Sau khi chấm dứt trận đấu khán giả đã bắt đầu hoàn toàn sôi trào. Ban đầu chỉ có một số ít kêu gào tên của Sử Lai Khắc học viện, tựa như được châm ngòi, ngay lập tức số người hô to càng lúc càng nhiều thêm. Ngay cả lúc bảy người của Sử Lai Khắc học viện đi xuống khỏi võ đài, khán giả dường như quên cả trận đấu đã kết thúc, toàn bộ hô to tên của Sử Lai Khắc.
Tuyệt đại đa số người xem không phải là hồn sư, chính vì họ là dân thường, bảy người của Sử Lai Khắc lại mang đến cho họ một trận đấu vô cùng huyễn lệ. Bất luận là cảnh lúc đầu Vũ Vô Cực đáng bại học viện Tượng Giáp khi họ sử hồn đạo khí còn là hợp thể tạo ra ma hồn u minh hay quỷ mộc đi nữa.
Thể hình của song phương chênh lệch thật sự quá lớn, làm cho khán giả đối với tám người học viện Sử Lai Khắc đều có cảm giác là phe yếu hơn, mà phe yếu hơn thường được người thường có hảo cảm hơn nhiều. Vì vậy khi Sử Lai Khắc học viện chiến thắng, họ đều đạt được sự tán dương lớn từ khán giả. Đương nhiên nhan sắc học viện Sử Lai Khắc cũng làm cho bọn họ đạt được trở thành tâm điểm của mọi người.
Tại học viện Thiên Địa...
Toàn bộ giáo viên cùng với học viên từ từ mở ra đôi mắt của mình. Không biết lúc nào thì đoàn người Hồng Liên cũng đã tỉnh trước. Hồng Liên chống eo buồn bực mở miệng nói: “Các ngươi... đánh có lâu như vậy sao? Như thế nào đến gần hết giờ mới xong một trận đấu. Đối thủ có mạnh như vậy sao?”
Mấy giáo viên của học viện Sử Lai Khắc có chút đỏ mặt xấu hổ. Mặc dù có mấy người Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực bất quá võ hồn cùng hồn kỹ của các giáo viên khác thực sự có phần thấp. Đại Sư không thể không tiến hành kế hoạch dây dưa đảm bảo cho toàn bộ người học viện Sử Lai Khắc đạt đến hồn lực tối đa mới quyết chiến đoàn học viện Tượng Giáp.
“Chị Hồng Liên!” Mã Hồng Tuấn theo sau đó gãi gãi ót hắn cười có vài phần tiện tiện: “Không phải chúng ta cũng đã thắng rồi sao?”
Đoàn người Đường Tam cũng đã chiến thắng trận đấu này ra trước được khá lâu thời gian. Cơ bản là thủ hộ giả đều là đám người Hồng Liên. Đám người Hồng Liên đều đã đạt trên 50 cấp hồn vương, hoàn toàn có thể đảm nhiệm thủ vệ giả. Họ vừa đảm nhiệm thủ vệ giả vừa rèn luyện bản thân mình luôn. Mấy người như Hồng Liên quả thực kinh nghiệm chiến đấu có phần hơi ít.
Vậy đám người Hồng Liên có hay chăng sợ rằng sẽ có người nhằm vào bọn họ tính kế. Một cách nói đơn giản là đám người Hồng Liên bây giờ quá mạnh. Tiến vào vòng trong, họ sẽ trực tiếp đấu ở trên sàn mà không dùng thế giới ảo. Tức là họ có thể phát huy ra được toàn bộ thực lực của mình mà không có hạn chế. Đến lúc đó đủ thấy bọn họ mạnh như thế nào. Kể cả toàn bộ đội là hồn đế, họ cũng có sức lực đánh một trận huống chi họ còn có võ hồn dung hợp kỹ đủ làm cho hồn đấu la thậm chí phong hào đấu la sợ hãi.
Trên bàn khách quý, lúc này thiên tượng Hô Duyên Chấn tâm tình đã bình tĩnh trở lại, ngồi ở đó tĩnh lặng như nước. Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư bên người hắn lại có vẻ đăm chiêu. Đến cuối cùng tất cả đều hoá thành một hơi thở dài.
Áo Tư Tạp lúc này bá vai Mã Hồng Tuấn sau đó cười nói: “Thảo gà, ngươi nói xem hôm nay ta có phải hay không rất đẹp trai.” Vừa nói hắn lại tự luyến sờ cằm của mình: “Bây giờ ta mới nhận ra được mình rất có tiềm chất làm thủ lĩnh của đội!”
“Thối lắm, cả nhà ngươi mới là thảo gà thì có!” Mã Hồng Tuấn trực tiếp phản bác lại: “Ngươi ngoại trừ đứng trong suối sinh mệnh thì làm được cái quái gì? Ngươi đừng ở suối sinh mệnh thực làm ta có cảm giác buồn nôn thiếu chút nữa không dùng đến suối sinh mệnh. Không phải vì chiến thắng của đội, ai dám dùng suối sinh mệnh mà ngươi đã dùng qua?”
Hai người bắt đầu lại lần nữa gây gổ như đôi oan gia. Vũ Vô Cực chỉ có thể lắc lắc đầu cười khổ một tiếng.