Đạo Chu

Chương 405: Chương 405: Chiến tranh bắt đầu




Chiến quốc thời đại, có bảy quốc gia, phân biệt là Tề Sở Tần Yến Triệu Ngụy Hàn, này bảy quốc gia được gọi là Chiến quốc thất hùng. Chiến quốc thất hùng tồn tại, chúa tể Trung Nguyên đại địa tương lai, bọn họ đang rung chuyển thời loạn lạc ở trong sừng sững không ngã, tình huống như vậy vẫn kéo dài ba trăm năm.

Thục Quốc vị trí xa xôi, quốc thổ diện tích cực kỳ nhỏ hẹp, tuy rằng Thục Quốc võ thuật vật lộn có một không hai thiên hạ, bị ngoại giới truyền ra vô cùng kỳ diệu, được xưng quyền cước “So với viên hầu càng nhanh nhẹn, so với hổ Báo còn mãnh liệt hơn”, thế nhưng trên thực tế, không có ai quan tâm Thục Quốc tồn tại. Trong đó có một ngọn núi cao ngất được gọi là Thục Sơn. Trên ngọn núi này có Thục quốc thánh giả là người mạnh mẽ nhất Thục quốc.

Ở Thục Sơn không những có người có võ nghệ siêu quần mà còn có cả cổ vu thuật. Nghe đồn Âm Dương gia cùng cổ vu thuật có liên quan. Một trong những điều đáng chú ý ở Thục Sơn là Thục Sơn cổ địa có tồn tại Nguy Uyên, những người bảo vệ Nguy Uyên phong ấn được gọi là Ngu Uyên hộ vệ. Nghe đồn nơi đó tồn tại một nguồn sức mạnh vô cùng thần bí. Không chỉ vậy Thục Sơn còn có một thánh vật đó là thần thụ Phù Tang.

Diễm Linh Cơ, đây cũng không phải tên thật của nàng. Theo như những gì Thiên Trạch biết thì Diễm Linh Cơ chỉ là ngoại hiệu nàng lấy. Họ của nàng là họ Ngu, tên Hoắc Điền. Lần này, Diễm Linh Cơ cùng với đám người Khu Thi Ma, Bách Độc Vương và Vô Song Quỷ tiến tới Thục Sơn vì muốn tìm đệ đệ của nàng. Đây cũng là Thiên Trạch dùng Đạo Nhãn để tìm thấy hắn. Hiện giờ đệ đệ Diễm Linh Cơ cũng đã thành nhân, hơn nữa còn có một nam hài tử khá là đáng yêu. Hy vọng lần này đi, Diễm Linh Cơ sẽ thoả mãn được nguyện vọng của mình.

Dùng đạo nhãn nhìn trộm Diễm Linh Cơ ở Thục Sơn lúc này, Thiên Trạch thấy được Diễm Linh Cơ suy sụp ngã xuống bên một ngôi mộ. Trên chiếc ngôi mộ có một dòng chữ, hơn nữa ngôi mộ này lại là mới lập không lâu. Thấy như vậy Thiên Trạch khe khẽ thở ra một hơi thật dài: “Ông trời thật biết đùa bỡn người khác!? Trên đời này, mười việc thì chín việc không như ý.”

“...” Phi Yên đang bị Thiên Trạch ôm trong ngực, nghe thấy những lời như vậy thì nàng cũng có cảm xúc phức tạp. Không biết Phi Yên hiểu ý Thiên Trạch như thế nào, nàng lại gật đầu nhè nhẹ đồng ý với Thiên Trạch: “Mọi sự đều tất có thiên ý. Chúng không thoát khỏi quy luật âm dương, sinh và tử...”

“Ha... lại luận điệu Âm Dương gia rồi!” Thiên Trạch nghe thế nhấp miệng cười nhẹ nói: “Âm Dương gia các ngươi có phải nhìn thấy thiên ý về Tần nên mới đầu nhập vào Tần quốc không?” Nghe được những lời này thì Phi Yên kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Ngay sau đó nàng nghe được Thiên Trạch mở miệng cười nhẹ nói: “Trong vọng mười năm, ta tất diệt Tần quốc.”

“Hừ...” Phi Yên lạnh lùng đáp lời: “Chỉ bằng một mình ngươi...” Trong lời nói nàng sặc mũi châm chọc. Thực lực Thiên Trạch không nghi ngờ chút nào là rất mạnh. Có lẽ so ra không kém chút nào Đông Hoàng Thái Nhất nhưng đối một với hàng vạn, hàng trăm vạn hùng binh Tần quốc chỉ sợ có đường bị vây công mà chết.

“Tần quốc...” Thiên Trạch khinh thường cười nói: “Nếu như ta muốn có thể diệt nó bất cứ khi nào. Các ngươi quá không hiểu Thiên Địa giáo chúng ta. Điều mà chúng ta làm đó chính là đem thế giới này tiến tới người người như rồng. Người người đều có thể ấm no hạnh phúc, không đạt đến công bằng tuyệt đối nhưng có thể đạt đến công bằng tương đối. Thế giới chân chính hoà bình không có chiến tranh, không có người chết. Chí ít người không bao giờ đi ngủ sẽ sợ hãi đột nhiên không tỉnh lại cái loại này. Không biết bao giờ đột nhiên thành sẽ bị người tấn công.”

Nhừng lời này rơi vào trong tai Phi Yên làm cho nàng rơi vào trầm tư.

Vài ngày sau, hai người Phi Yên cùng với Thiên Trạch gặp lại đám người Diễm Linh Cơ ở nơi họ đã hẹn gặp sẵn. Lúc này, khuôn mặt Diễm Linh Cơ mang theo vài phần tang thương. Đoàn người Diễm Linh Cơ có thêm một thành viên. Một thằng nhóc khoảng hai, ba tuổi nằm ở trên vai Vô Song Quỷ.

“Chủ nhân...” Bốn người thấy được Thiên Trạch xuất hiện lập tức hơi khom người chào hỏi. Tuy nhiên nam hài trên vai Vô Song Quỷ lại dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá về phía hai người Phi Yên và Thiên Trạch. Đặc biệt Thiên Trạch làm cho nam hài trực tiếp diện tò mò đánh giá hắn.

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng. Khuôn mặt mang theo u buồn làm cho người khác thấy mà thương: “Đệ đệ ta, hắn đã...”

“Ta đã biết!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên rơi vào trong tai Diễm Linh Cơ. Ngay cả những người này nghe được Thiên Trạch nói thế cũng là kinh ngạc. Họ thấy Thiên Trạch đi về phía Diễm Linh Cơ sau đó một tay đưa lên trực tiếp ôm lấy Diễm Linh Cơ đồng thời dùng đầu mình cúi thấp xuống cụng vào trán Diễm Linh Cơ. Theo đó Diễm Linh Cơ ngẩng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn và ngón tay chỏ hắn nhẹ nhàng quết qua khoé mắt còn hơi ướt ướt của nàng: “Nếu như ta kết thúc việc ở Hàn quốc sớm hơn, để nàng đến Thục Sơn một chút có lẽ đệ đệ nàng đã không gặp chuyện!”

Hai mắt Diễm Linh Cơ lại một lần nữa chảy xuống hàng lệ. Sau khi nghe tin được đệ đệ nàng bỏ mình, nàng đã không biết rơi lệ bao nhiều lần. Đến bây giờ, Diễm Linh Cơ lại một lần nữa bắt đầu nhỏ những giọt lệ đau thương nóng bỏng. Nàng khẽ nói: “Chủ nhân, đây không phải là lỗi của chàng. Chỉ trách trời cao đối với thiếp, đối với đệ đệ thiếp không công bằng!”

“Hà...” Tiếng thở dài khe khẽ từ miệng Thiên Trạch phát ra. Hắn chỉ có thể đem Diễm Linh Cơ ôm chặt vào trong lòng ngực để đầu nàng tựa sát vào ngực và bả hai hắn. Hai hàng nước mắt Diễm Linh Cơ theo đó không có ức chế được bắt đầu chảy xuống từng giọt lệ ướt y phục Thiên Trach.

Không có ai cắt đứt cuộc nói hội ngộ này, một lúc sau Diễm Linh Cơ mới ngừng khóc. Ngón tay nàng đưa lên nhẹ nhàng xoa xoa hạt lệ ở khoé mắt. Hiện tại, Diễm Linh Cơ cố gắng nặn ra một nụ cười có vài phần gượng gạo. Nàng đi về phía Vô Song Quỷ đồng thời không quên quay ra nhìn về phía Thiên Trạch một cái: “Chủ nhân, đây là hài tử của đệ đệ thiếp.” Thiên Trạch vì thế mà mỉm cười gật đầu, Diễm Linh Cơ vươn tay hướng về phía nam hài nói: “Ngu Tử Kỳ, mau đến đây ra mắt chủ nhân!”

Dường như Ngu Tử Kỳ e dè điều gì đó, tiểu quỷ bám chặt lên cổ Vô Song Quỷ không có ý muốn rời đi. Thiên Trạch lắc lắc đầu. Không biết từ đâu Thiên Trạch lấy ra một chiếc chong chóng giấy cực kỳ sặc sỡ. Chiếc chong chóng giấy khẽ quay nhẹ trong gió làm cho Ngu Tử Kỳ sáng mắt lên. Khi mà Thiên Trạch đưa tay qua thì thằng nhóc lập tức co tay ra trực tiếp đoạt lấy.

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ thấy vậy có chút xấu hổ nói: “tiểu hài tử không hiểu chuyện, để cho chủ nhân chê cười rồi!”

Thấy được Diễm Linh Cơ biểu hiện như vậy thì Thiên Trach cười lắc lắc đầu, hai tay ôm ngực rồi nói: “Tử Kỳ chỉ là một hài tử mà thôi. Nàng đừng để ý đến mấy việc nhỏ nhặt như thế. Chúng ta có thể từ từ dạy dỗ, tiều hài tử cần từ từ giáo dưỡng không thể gấp gáp được!” Nói đến đây hắn quay ra nhìn về phía Khu Thi Ma, Bách Độc Vương và Vô Song Quỷ nói: “Chúng ta chuẩn bị đi. Lần này chúng ta sẽ trở về Bách Việt!”

“Vâng, thưa chủ nhân!” Đám người trực tiếp khom người hàng lễ.

Một tháng sau, thất quốc hoàn toàn bị một tin tức chấn động. Từ Bách Việt cùng với nam hải, một đội quân ba mươi vạn người trực tiếp đánh vào Sở quốc. Họ dùng sức mạnh như chẻ tre đem Sở quốc hoàn toàn thôn tính. Những người này tự xưng là người của Đại Việt đế quốc. Người cầm đầu Đại Việt đế quốc xưng là Long Thiên Đế.

Thất quốc không ai biết được đội quân này xuất phát từ nơi nào chỉ biết được họ đến từ Bách Việt và Nam Hải lấy sức mạnh cùng với loại vũ khí có sức sát thương khủng bố chiếm đoạt đất đai Sở quốc. Họ sở hữu những cỗ máy chiến tranh gần như bất bại. Tường thành phòng thủ đối với đội quân này giống như một tờ giấy mỏng.

Đại Việt đế quốc tuyên bố Thiên Địa giáo trở thành giáo lý của Đại Việt đế quốc lấy dân ý tức thiên ý. Tấn công Sở quốc vì trả thù hoàng tộc Sở quốc gây ra trận chiến tranh vô nghĩa với Bách Việt năm xưa. Đồng thời cũng vì giải phóng dân chúng khỏi ách thống trị. Đồng thời tuyên truyền dân vi quý quân vi khinh, dân vì nước, quân vì thuyền, nước có thể nầng thuyền cũng có thể lật thuyền.

Giáo chúng Thiên Địa giáo cũng ồ ạt tiến vào các thành trì mà quân đội Đại Việt đế quốc tiến đóng công chiếm của Sở quốc. Những người Thiên Địa giáo đều dùng cách an dân. Đem toàn bộ tài sản quý tộc Sở quốc xung công đồng thời tổ chức giáo chúng trấn an Sở quốc. Đồng thời tuyên bố quá trình bầu phiều trong dân chúng nước Sở, dùng Sở nhân trị an Sở nhân.

Mặc dù có Thiên Địa giáo đứng ra trấn an dân chúng tuy nhiên Đại Việt đế quốc cũng gặp không ít phiền phức với Sở quốc. Mặc gia từ trước đến nay lấy kiêm ái bình sinh làm chủ trương. Họ cho rằng Đại Việt đế quốc sở phát động chiến tranh với Sở quốc là một cuộc chiến bất chính nghĩa nên đã phái nhiều người Mặc gia giúp đỡ Sở quốc phòng thủ thành phố.

Đến đây Thiên Địa giáo cùng đế quốc Đại Việt chính thức đối lập với Mặc gia. Toàn bộ Đại Việt đế quốc cùng với Thiên Địa giáo trực tiếp định nghĩa Mặc gia trở thành Ma giáo yêu nhân. Long Thiên Đế cũng trực tiếp tiến tới tuyên bố người người đều có thể giết người Mặc gia hành công ban thưởng.

Tần quốc vì Tần tương Lã Bất Vi và Tần vương Doanh chính đang có một cuộc minh tranh ám đấu nên không khai thân. Hàn quốc vừa mới lập Tân Vương nên không có cách nào giúp đỡ, họ muốn ổn định quốc nội sau khi Hàn Vương mới đăng cơ. Tề quốc thì xuất hiện một hàm đội tinh kị binh với vũ khí trang bị hiện đại. Nhiều lần xung đột, Tề quân không phải là đối thủ. Sau khi, Tề vương tuyên bố tuyệt đối không nhúng tay trận chiến Sở quốc cùng với Đại Việt đế quốc, từ đây hàm đội Đại Việt đế quốc theo đó lui binh.

Chưa đến nửa năm, Đại Việt đế quốc huy động toàn quân tiến đánh Sở quốc. Đến cuối cùng, trực tiếp lấy thời gian ngắn ngủi công kích về phía kinh đô của nước Sở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.