Lúc này, trên khán đài đấu hồn, hơn tám vạn khán giả nhìn về cảnh chiến đấu này mà hoàn toàn vô ngữ. Họ thực sự chưa gặp loại phương thức chiến đấu có vài phần bẩn và bựa như vậy. Song tất cả mọi người đều kinh ngạc vì hồn hoàn của bọn họ. Hầu như tất cả võ hồn tại hồn hoàn thứ tư đều đạt đến vạn năm hồn hoàn. Chỉ có một số ít người không đạt tới.
Màu đen, vốn là màu sắc khó nhìn rõ nhất. Nhưng chỉ cần là người hơi có một chút kiến thức về hồn sư cũng đều hiểu được đó nghĩa là gì. Không chỉ là quan chúng đài, chính là khách quý đài, lúc này cũng là một mảnh kinh hô. Ai có thể nghĩ đến, ở trận đầu dự tuyển tái này. Bọn họ dĩ nhiên cũng thấy được hồn hoàn vạn năm xuất hiện trong trận đấu trên lôi đài.
Tuyết Dạ đại đế hơi gật đầu, anh mắt hắn hơi chớp động mà cười nụ cười yếu ớt: “Đệ tứ hồn hoàn vạn năm hơn nữa không chỉ một người! Ninh tông chủ, xem ra hẳn đây mới là đội ngũ mà ngươi xem trọng sao?”
“Hừ, có gì ghê gớm chứ?” Tuyết Tinh Thân Vương năm tay hừ lạnh một tiếng. Giọng nói mang theo vài phần chua chua: “Còn không phải là nhờ vào học viện Thiên Địa mới có hồn hoàn như vậy...”
“Tuyết Tinh Thân Vương nói phải!” Hiếm thấy Bạch Kim Giáo Chủ hùa vào với Tuyết Tinh Thần Vương như thế. Hoàng thất Thiên Đấu cùng với Võ Hồn Điện vốn là đối đầu đương nhiên thường nhìn nhau không vừa mắt rồi. Bàn tay Bạch Kim Giáo Chủ đưa ra hướng về phía đám hình ảnh dưới đài nói: “Dù sao thì Miêu Nữ của học viện Thiên Địa tại hồn hoàn thứ ba đã là vạn năm. Chúng ta cũng không cần ngạc nhiên nếu như hồn hoàn thứ tư là vạn năm ở trên người hồn sư có liên quan đến học viện Thiên Địa.”
Đặc biệt điều tiếp theo Bạch Kim Giáo Chủ nói làm cho mấy người ở đây đều hơi ngẩn người: “Mà ta nghe được Miêu Nữ vốn là một nô lệ của phòng đấu giá Thiên Đấu. Trước khi tới học viện Thiên Địa, miêu nữ bất quá chưa có đạt đến một hồn sư nhưng ngăn ngắn trong vòng một năm lại đạt đến hồn tôn thật là khó được. Giống như Miêu Nữ này có thù oán rất lớn với phòng đấu giá Thiên Đấu vậy. Bệ hạ, ngài cũng nên cẩn thận một chút!”
“Cái gì?”Tuyết Dạ đại đế trong lòng cả kinh, miễn cưỡng khắc chế mình không xoay người đi hỏi Tuyết Tinh thân vương, nhưng trong đầu cũng lập tức nhớ lại phòng đấu giá Thiên Đấu không phải do em trai hắn quản hạt sao?, đầu mày nhất thời cau lại. Vẻ mặt rõ ràng có vài phần không vui.
Hình ảnh cũng đã theo đó thay đổi. Ở trên không trung xuất hiện mấy dòng chữ to lơ lửng trên không trung: “Người chiến thắng: học viện Sử Lai Khắc!”
“Phì...” Hồ Mị Nhi khẽ che miệng cười. Nàng còn chưa gặp loại trận đấu thú vị như thế này. Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể hơi che miệng cười phát ra tiếng. Hành động này khiến cho không ít nam học viên đều ghé mắt nhìn về phía nàng. Lại nghe được âm thanh ngọt ngào tràn ngập của nàng vang lên: “Ai da, ta còn chưa thấy trận đấu nào thú vị như vậy!”
“Ầm…” toàn bộ khán đài trong nháy mắt như muốn nổ tung bởi hàng loạt âm thanh tràn ngập. Trong đó, bao hàm đủ loại âm thanh: chửi rủa, mắng nhiếc, thắng chi không võ, không xứng là một hồn sư... Đường đường là Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội, chiến thuật lão luyện do các tướng lãnh lâu đời đề ra, tại trận đấu cũng chỉ căng trong thời gian ngắn ngủi đánh bại. Điều này mang đến cho mọi người một sự khinh bỉ với học viện Sử Lai Khắc vì gian trá nhưng càng khinh bỉ hơn học viện Thiên Đấu, ngay cả chiến thuật nho nhỏ cũng không phá nổi. Vậy mà còn nói các tướng lãnh chuyên gia tư vấn cho học viện cũng bày ra các loại chiến thuật.
Tuyết Dạ đại đế sắc mặt ngưng trọng hắng giọng đứng lên, ánh mắt rơi vào vẻ mặt thất thần của Tuyết Tinh thân vương, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Ninh Phong Trí lúc này gương mặt khẽ mỉm cười, quay lưng bước đi theo vị đại đế kia, ra khỏi khu vực dành cho khách quí. Còn vị Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư kia vẫn ngồi lại tại chỗ, gương mặt đăm chiêu không biết là đang suy nghĩ về cái gì.
Mọi người lục tục từ trong hôn mê tỉnh lại. Mã Hồng Tuấn lúc này cười khoái trá chảy cả nước miếng: “Đại Sư, ngài quá tuyệt vời! Để xem bọn Thiên Đấu hoàng gia học viện còn dám xem thường chúng ta nữa hay không. Nói cái gì có chuyên gia rồi tướng lĩnh chế định chiến thuật, ta khinh!”
Đại Sư lắc lắc đầu nói: “Chiến thuật ngày hôm nay có hiệu quả như vậy là thiếu ai ngờ đến. Sau này sợ rằng sẽ không thu hiệu quả tốt. Với lại họ cũng nhất định sẽ đề phòng chúng ta. E rằng sau này chiến thuật này khó mà lặp lại!”
Áo Tư Tạp cười nói: “Đối diện với thực lực cường hãn tuyệt đối, cho dù là có chiến thuật tốt cũng chưa chắc là có tác dụng. Vô Cực ca không phải cũng đã nói sao? Trước thực lực tuyệt đối, mọi kế sách chỉ giống như tờ giấy mỏng sao? Chóc cái rách!.” Vừa nói hắn cười có vài phần tiện tiện.
“Đi thôi, chúng ta về học viện trước rồi hãy nói, ta không muốn là vừa ra khỏi cửa đã bị mọi người vây quanh đánh đâu.” Đái Mộc Bạch xấu hổ che mặt nói với mọi người một tiếng, rồi mang theo đám đội viên Sử Lai Khắc học viện nhanh chóng đi vào thông đạo, lặng yên rời căn phòng. Họ thực sự có chút xấu hổ vì chiến thuật vừa rồi.
“Đại đại ca...” Mã Hồng Tuấn bĩu môi khinh thường nói: “Chúng ta đường đường nhưng là hồn sư còn có thể bị đánh không thành?”
“Ta không sợ bị đánh!” Đái Mộc Bạch lại lấy tay che mặt nói: “Là sợ khán giả ném rác vào chúng ta thì đúng hơn? Thảo gà, ngươi không muốn mặt nhưng ta muốn mặt a!”
“Thiết!” Mã Hồng Tuấn bực mình mở miệng nói: “Cả nhà ngươi là thảo gà thì có! Ở đây có một phong hào đâu la, chúng ta còn sợ không thành!”
“Được, được...” Đái Mộc Bạch đưa tay lên đầu hàng: “Ngươi nói đúng!”
“Thật hâm mộ sức sống tuổi trẻ a!” Độc Cô Bác phất tay áo thở ra một hơi. Giọng nói lão mang theo vài phần cảm thán: “Được rồi, lũ nhóc còn có mấy người nữa. Chúng ta trở về học viện đi thôi! Lão phu còn nhiều việc muốn làm nữa!”
Vì không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, sau khi ra đến chỗ nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng hội hợp với đoàn người học viện Thiên Địa rồi rời đi. Bởi vì bọn họ đi ra cũng khá nhanh, nên khi bọn họ ra khỏi Thiên Đấu đại đấu hồn tràng một lúc rồi, khán giả mới bắt đầu giải tán. Hôm nay dù sao cũng chỉ là bữa khai mạc, cạnh tranh khốc liệt ngày mai mới chính thức bắt đầu, trong thời gian một tháng sẽ diễn ra liên tục.
“Vinh Vinh” Đám người Sử Lai Khắc mới đi ra khỏi đại đấu hồn tràng, chuẩn bị trở về học viện thì một âm thanh quen thuộc vang lên, làm bọn họ ngừng lại. Quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Phong Trí, lúc này đã thay đổi trang phục bình thường, đang đứng gần cổng ra vào, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.
“Cha” Ninh Vinh Vinh hưng phấn chạy lại, đầu ngả vào ngực cha mình. Nhìn thấy vị Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ này, Áo Tư Tạp thần sắc không khỏi có chút mất tự nhiên.
“Ninh tông chủ!?” Mấy người cũng theo đó kính trọng đối với Ninh Phong Trí.
Ninh Phong Trí kéo tay Ninh Vinh Vinh đi lại và cười khẽ nói: “tiền bối Độc Cô Bác, Đại Sư, các vị thầy giáo... chào mọi người... còn các bạn nhỏ của học viện Sử Lai Khắc và học viện Thiên Địa nữa... chào mọi người! Mọi người vẫn là như vậy sao? Ta đã nói không cần khách sáo, bây giờ ta chỉ là cha của Vinh Vinh, các ngươi cũng không nên coi ta là tông chủ gì gì đó, cứ xem ta như là trưởng bối của các ngươi là được rồi.”
Đoàn người làm cho Ninh Phong Trí có vài phần hứng thú lại là Đường Tam. Ánh mắt rơi lên người Đường Tam: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Tam, không nghĩ rằng ngươi cũng có hai cái vạn niên hồn hoàn.”
Đường Tam nói: “chú Ninh quá khen, ta sao có thể so sánh được với các vị sư tỷ sư huynh chứ? Họ cũng đều là hồn vương hơn nữa thực lực so với ta còn cao hơn rất nhiều! Ta còn phải học hỏi rất nhiều!” Vừa nói Đường Tam quét mắt nhìn về phía mấy vị sư huynh sư tỷ của mình.
Ninh Phong Trí lúc này quay ra nhìn về phía đám người Thiên Địa nói: “Lần này ta đến cũng nhân tiện cảm ơn học viện Thiên Địa luôn. Những hồn đạo khí mà các vị bán cho Thất Bảo Lưu Ly tông ta quả thực rất hữu dụng. Sau này, ta hy vọng chúng ta có nhiều hợp tác hơn. Nếu các vị có loại hồn đạo khí nào mới nhất định phải trước tiên liên lạc với Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta. Chúng ta mãi mãi là minh hữu tốt của nhau!”
Đông Quân Diễm Phi hơi đặt hai tay trong ống tay áo của mình, đôi môi đỏ khẽ mở: “Ninh tông chủ khách khí rồi!”
“Chú Ninh này...” Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Chào ngài, ta là Mã Hồng Tuấn. Ngài đúng là có một người con gái như Vinh Vinh xinh đẹp đến như vậy. Ngài có hay không con gái khác nữa!?” Nhất thời tất cả dùng ánh mắt nhìn về phía Mã Hồng Tuấn làm cho hắn buồn bực nói: “Mọi người, ta có nói gì sai sao? Ta những vẫn còn độc thân chẳng lẽ cho phép các ngươi có đôi nhưng không cho phép ta có thể đi tìm tình yêu chân chính sao?”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt coi thường nhìn Mã Hồng Tuấn. Ninh Phong Trí bất đắc dĩ nói: “Thật tiếc a, ta cũng chỉ có một mình Vinh Vinh là tiểu bảo bối thôi, nếu như nàng nguyện ý gả cho ngươi, ta cũng không có ý kiến gì.” Mặc dù là đang nói giỡn, nhưng Ninh Phong Trí cũng không phải là thuận miệng nói ra. Hắn chính là một Hỏa Phượng Hoàng cường công hệ hồn sư, mới mười mấy tuổi đã đột phá năm mươi cấp, hai hồn hoàn đều là vạn năm, từ thực lực cường đại mà nói, hoàn toàn có tư cách làm con rể của hắn.
Mã Hồng Tuấn hắc hắc cười: “Nhưng mà ta đây chính là vẫn còn muốn kiếm một lão bà xinh đẹp hơn nữa.”
“Thảo gà...” Áo Tư Tạp trong lúc này nhẫn nhịn đủ rồi, nghiến răng nắm tay lại: “Thiếu đi tai hoạ con gái nhà người ta!”