Đạo Chu

Chương 555: Chương 555: Giáo hoàng bỉ bỉ đông




Nam nhân mà, ai cũng có lúc căng thẳng đầu óc. Trong những lúc căng thẳng này, cách giải quyết tốt nhất là đem toàn bộ gánh nặng tình thần trút lên cơ thể nữ nhân. Hiển nhiên là thông qua cách Đại Sư vừa làm với hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông, đem toàn bộ tính hoa đó tiết vào trong cơ thể hồn đạo khí.

Đông Quân Diễm Phi cũng đã thấy được ánh mắt Liễu Nhị Long. Không nghĩ tới sư phụ Ngọc Tiểu Cương lại có mối quan hệ đặc biệt với Liễu Nhi Long. Thông qua ánh mắt kia, Đông Quân có thể hiểu được một phần tâm tình của Liễu Nhị Long. Nàng cũng thực chờ mong Liễu Nhị Long có thể thay đổi Đại Sư. Sống nhiều nằm ở học viện Nặc Định, dưới sự dạy dỗ của Đại Sư, Diễm Phi cũng có chút hiểu sư phụ mình. Nàng không hy vọng hắn sống như vậy nữa.

Điều thứ hai, Đông Quân Diễm Phi cũng muốn nhìn những trận pháp mà mình bày ra có thể có sơ hở hay không? Đồng thời nó có thể chịu công kích được bao lâu. Hai tay Diễm Phi đan xen vào nhau đặt ở trước ngực mình, đôi mắt khẽ chớp nhìn về phía cánh cửa bị phá vỡ: “Trận pháp phòng ngự chỉ chịu được hồn thánh trở xuống sao?” Bờ môi xinh đẹp ướt át khẽ mở: “Xem ra trận pháp cần tăng lên về mặt phòng ngự!”

Biểu hiện trận pháp có thể phòng ngự đòn tấn công của người khác cũng coi như biểu hiển cho họ thấy được một phần sưc mạnh học viện Thiên Địa đang sở hữu. Bằng cách đó cũng trực tiếp uy hiếp một số người. Đồng thời cho thấy tiềm lực của học viện Thiên Địa. Cho dù điều này không quá cần thiết vì học viện Thiên Địa đã bộc lộ ra năm vị Phong Hào Đấu La có mười vạn năm hồn hoàn.

Đám báo chí như nhận được hơi, toàn bộ phóng viên bất chấp tất cả len lén trực tiếp quay phim hướng về phía bên trong. Đặc biệt cận cảnh Liễu Nhị Long bước vào phía bên trong. Ngay sau đó cả cảnh Liễu Nhị Long bắt quả tang Đại Sư đang cùng với hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông đang giao hợp với nhau. Nơi *m đạo của hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông còn đang chảy ra một đám dịch nhơm nhớp màu trắng. Thứ này không cần nói cũng biết là thứ gì.

Không biết vì lý do nào mà đoạn phim bị lộ sau đó nhanh chóng được phát tán ra toàn bộ hệ thống mạng kết nối. Cùng vì thế mà ngay trong tối đó Cương Thủ thu được đoạn phim này. Khuôn mặt hồn đạo khí của Bỉ Bỉ Đông trực tiếp xuất hiện trong đoạn phim cực kỳ rõ mồn một. Ngay cả âm thanh và biểu lộ cứng ngắc cũng xuất hiện: “Tiểu Cương, ta thật hạnh phúc!”

Ngay sau đó cảnh sắc lập tức chuyển đổi đến cảnh Liễu Nhị Long dùng tay bụm mặt khóc chạy trốn. Ngọc Tiểu Cương dường như muốn giơ tay lên trực tiếp muốn với thứ gì đó nhưng lại thu tay lại. Đám người Đông Quân Diễm Phi giật mình khi thấy cảnh này. Các nàng không nghĩ ra vậy mà trong lúc này sư phụ lại làm cái chuyện đó với hồn đạo khí. Khi mà họ muốn ngăn cản thì cũng đã muộn.

“Ân...” Thiên Thủ Cương Thủ vừa mới xem xong đoạn phim thì ánh sáng lập loè trên chiếc lá sinh mệnh mà Chiếu Mỹ Minh vừa sử dụng xong đã phát ra ánh sáng. Rõ ràng có người đang gọi gho đám người Cương Thủ. Nàng lập tức bắt lấy chiếc lá thì thấy được người gọi chính là Đông Quân Diễm Phi.

Bản thân Vũ Vô Cực đang lim dim đem hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y ôm vào trong ngực mà ngủ. Khi bản thân đã thư thái thì đột nhiên âm thanh vang lên đem hắn đánh thức lại. Vẻ mặt Vũ Vô Cực theo đó có chút khó chịu hỏi: “Cương Thủ, em không trở về đi còn làm gì nữa?”

“Có việc lớn rồi!” Thiên Thủ Cương Thủ giận dữ mở miệng quát lớn: “Các ngươi còn không dậy ngay đi! Học viện Thiên Địa xảy ra chuyện lớn rồi. Nhanh lên, dậy nhanh!” Vừa thấy tay Diễm Linh Cơ dù trong lúc ngủ cũng không quên bắt lấy nơi quan trọng nhất của Vũ Vô Cực, Cương Thủ càng thêm giận dữ, gân xanh trên đầu nàng nổi lên: “Lúc nào rồi, các ngươi còn như vậy hả?”

Ngày cả Tiểu Y cũng đang ngủ cũng vì vậy mà bừng tỉnh. Nàng quay đầu ra thấy được Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Có người gọi điện cho em đấy, Diễm Diễm!”

“Thật sự... Phi Yên...” Đôi mắt Diễm Linh Cơ có chút nhập nhèm. Bàn tay rời khỏi nơi quan trọng Vũ Vô Cực vươn tay ra cầm lấy chiếc điện thoài. Ngón tay chỏ ấn lên một cái nút đồng thời đem nó kề sát tai mình bắt đầu hỏi: “Phi Yên, em thật sự không biết bây giờ đã muộn rồi sao? Chúng ta còn cần nghỉ ngơi vào buổi tối a. Em có thể gọi vào khi khác được không?”

“Gì...” Diễm Linh Cơ mở miệng bàng hoàng. Bản thân của nàng cũng vì thế mà nhanh chóng bừng tỉnh mở miệng hỏi: “Em nói cái gì? Học viện Thiên Địa xảy ra đại sự? Là về sư phụ...”

“Là thứ này đi...” Thiên Thủ Cương Thủ đưa ra chiếc lá sinh mệnh của Tiểu Y. Một đoạn phim được nàng chiếu lại với tốc độ nhanh chóng. Đoạn phim này đủ bộc lộ toàn bộ nội dung mà họ cần được biết. Tiểu Y xem xong thì lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Cái đám phóng viên này!” Vũ Vô Cực tức giận mở miệng nói: “Ta trả tiền thuê chúng để chúng đẹp mặt học viện chứ không phải ăn cây táo rào cây sung thế này? Chúng đang định phá hoại học viện sao?”

“Thật có chút thú vị đây!” Diễm Linh Cơ dùng ngón tay gõ má mình, nàng quay đầu nhìn sang Vũ Vô Cực, con mắt có chút hài hước nhìn hắn: “Em nhớ hồn đạo khí đó là anh tặng cho sư phụ nhiều năm về trước đi. Nếu không sự tình không diễn biến thành như vậy. Đám phóng viên đó cũng là anh thuê tới. Hiện giờ xem ra là gieo nhân nào gặp quả lấy. Anh tự giải quyết hậu quả cho tốt đi!”

“Ây...” Vũ Vô Cực cảm giác được đầu đau như cái đấu. Bàn tay vươn ra trực tiếp từ không gian trữ vật lấy ra một chiếc lá sinh mệnh. Hắn bắt đầu sử dụng kết nối sau đó trực tiếp đánh lên trên đó số của Độc Cô Bác. Giọng nói cũng không quên lẩm bẩm: “Tốc độ này e rằng có chút khó. Mặc dù ta có thể dùng quyền hành của mình đem phim trên mạng xoá đi. Bất quá nếu như là thiết bị lưu trữ dữ liệu ngoài e rằng có chút khó.”

Mặt trời chiếu lên Võ Hồn thành... Nơi này cũng chính là tổng bộ của Võ Hồn Điện. Những phong hào đấu la, những cung phụng cùng với Giáo Hoàng đều ở nơi này. Ở trong đại sảnh của đại điện Giáo Hoàng Điện. Những kiến trúc cao lớn, đồ sộ và toát ra khí phái làm cho nơi này trở nên cực kỳ nguy nga và tráng lệ. Một loại khí thế bàng bạc toả ra.

Một chiếc thảm đỏ nổi thẳng với chiếc ghế giống như ngai vàng cao cao tại thượng. Chiếc ghế được thiết kế tinh xảo, có thể nói ngay cả bậc đế vương cũng khó mà có một chiếc ghế tinh xảo như vậy. Ngồi ở trên chiếc ghế đó là một nữ nhân. Bộ dáng nàng cũng chỉ có hơn ba mươi tuổi.

Vóc người không cao, một thân trường bào màu đen nạm hoa văn bằng vàng và đá quý, đầu đội vương miện bằng vàng, tay cầm một cây quyền trượng gần 2 thước, khảm trên thân quyền trượng là vô số bảo thạch. Da tay trắng nõn. Dung nhan hoàn mỹ. Chỉ cần nhìn qua, thì cũng nhận thấy nàng không hế giống bất cứ một ai. Nhất là trên người nàng còn tỏa ra khí tức thần thánh, càng khiến cho kẻ khác cảm thấy tôn sùng.

Bất quá, sáng sớm như vậy nàng đã phải ra tiếp đón hai vị trưởng lão. Điều này làm cho nàng có chút khó hiểu. Song nàng vẫn bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Hai vị trưởng lão không biết có việc gì mà hai vị gấp gáp như vậy?” một thanh âm nhu hòa vang lên, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác êm dịu như gió mùa xuân.

Hai người một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng nhìn về phía nhau. Rõ ràng hai người có chút chần chờ. Điều này làm cho Giáo Hoàng nhíu mày một cái. Người mặc y phục màu trắng mở miệng hỏi: “Giáo Hoàng bệ hạ, không biết ngài có hay không lên mạng!?”

“Lên mạng!?” Giáo Hoàng nhăn mày một cái, nàng hơi lắc lắc đầu: “Ta không có. Vừa lúc các vị muốn gặp mặt ta, ta ngay lập tức đến Giáo Hoàng điện. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Võ Hồn Điện chúng ta?”

“Không phải!” Người mặc y phục màu trắng lắc đầu đáp lại. Giọng nói hắn có chút chần chờ nhìn về phía người mặc y phục màu đen che kín toàn thân. Hành động này càng làm cho Giáo Hoàng nhăn mày và khó hiểu hơn.

“Giáo Hoàng...” Rõ ràng người mặc áo bào đen phát ra âm thanh có chút hơi khàn khàn. Hắn chần chờ mãi mới lấy ra một chiếc lá sinh mệnh. Sau đó trực tiếp mở ra đoạn phim, bản thân cung kính đi về phía trước đưa lên cho Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông.

Đối với đoạn phim tự quay này, Bỉ Bỉ Đông cũng không quá xa lạ. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía đoạn phim sau đó lẩm bẩm nói: “Là cô ta...” Bất quá nàng cũng không quá nhiều để ý tiếp tục xem nội dung đoạn phim tiếp theo. Đặc biệt khi thấy được cảnh Đại Sư lại cùng một nữ nhân khác quan hệ tình dục trong phòng thì trái tim Bỉ Bỉ Đông run lên. Nàng cảm giác được trái tim mình như thắt lại và một cảm giác nghẹn họng khó nói lên lời, đầu óc của nàng cũng theo đó nóng lên.

Bàn tay nàng vươn ra trực tiếp muốn đem chiếc lá sinh mệnh xé nát. Bất quá Bỉ Bỉ Đông vẫn nhịn xuống mà nhìn tiếp. Nàng muốn xem hắn sẽ bị chê cười như thế nào. Song khi nhìn thấy được người con gái cùng với Đại Sư giao hợp kia lại có khuôn mặt giống hệt như nàng. Thân hình Bỉ Bỉ Đông theo đó run lên bần bật.

Người mặc y phục màu trắng mở miệng nói: “Cái đó là hồn đạo khí hình người phục vụ...” Nói đến đây hắn cũng không biết phải nói như thế nào nên có chút hơi ngấp ngứng: “Hiện giờ sợ rằng toàn bộ đại lục đều biết vị Đại Sư này và Giáo Hoàng ngài... chúng ta phải làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.