Đạo Chu

Chương 321: Chương 321: Hàn Phi thu hoạch!




Không lâu sau, Long Ngạo Thiên trở lại. Trong tay hắn có một chiếc lồng mang theo thức ăn. Khi chiếc nồng mở ra thì một mùi hương thơm nức đập vào mũi của mình. Nhìn thấy được Hồng Liên nuốt nước miếng nhìn về phía bên trong chiếc rỏ đựng thức ăn thì Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài nói: “Thật là... không nói nổi cô nữa. Rõ ràng cô muốn ra ngoài chơi nhưng lại chẳng chuẩn bị gì cả!”

“Ta...” Hồng Liên mở miệng nghẹn lời. Ngay sau đó ánh mắt có chút lảng tránh đi cái nhìn của Long Ngạo Thiên rồi nói: “Từ trước đến nay bản công chúa không phải lo mấy thứ này. Đều là những cung nữ lo lắng. Bản công chúa chưa từng bao giờ phải chuẩn bị chúng...”

“Đừng nói nhiều nữa...” Khoé miệng Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Ngay sau đó hẳn đem món ăn đặt ở trên một chiếc bàn gỗ nhỏ rồi đặt lên đó một chén cơm nói:”Ăn trước đi, cô cũng đói rồi. Hy vọng cô thích mùi vị nó. Yên tâm, ta đã ăn trước rồi không có thuốc độc gì đâu?”

“...” Hồng Liên nuốt lấy một ngụm nước miếng. Nàng ngay lập tức cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến những món mà Long Ngạo Thiên đem lên. Một cảm giác ngọt ngọt bùi béo lại cực kỳ thơm truyền đến vị giác và khứu giác làm cho nàng không nhịn được muốn nuốt nước miếng. Lập tức nàng không có giữ ý đoan trang của người công chúa bắt đầu ngấu nghiến ăn lên. Song thấy được Long Ngạo Thiên nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, lập tức tốc độ ăn của Hồng Liên từ nhanh chóng lập tức trở nên trậm lại.

“Thế nào!?” Khoé mắt Long Ngạo Thiên híp lại và hắn nở nụ cười. Nụ cười này làm cho Hồng Liên cảm giác được cả người rùng mình lại. Giọng nói mang theo tà khí từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra: “Ăn rất ngon sao?”

“Không... không tệ lắm!” Trước cái nhìn của Long Ngạo Thiên, Hồng Liên chỉ có ấp úng vài tiếng trả lời: “Cũng gần bằng ngự trù trong cung rồi. Bản công chúa có lời khen ngợi đối với ngươi. Ngươi, ngươi mua thứ này ở đâu vậy?”

“Có thế chứ?” Bàn tay Long Ngạo Thiên vỗ mạnh lên đùi mình phát ra tiếng đét một tiếng. Bộ dạng hắn lúc này thập phần thô lỗ. Ngay cả Hồng Liên cũng không hiểu được tại sao Long Ngạo Thiên lại nói như vậy. Nàng chỉ thấy hắn cười và lấy ra một chiếc bình nói: “Đây là cực lạc xuân dược ta chuyên chế tác cho nữ nhân. Nó có mùi vô cùng thơm ngon khi được trốn với thức ăn. Ngay cả kén ăn như cô, Hồng Liên công chúa cũng không phát hiện có gì đó khác biệt. Ta quả là đại tài mà. Với thứ này trong tay, việc chinh phục mọi thiên hạ mỹ nữ của thất quốc không còn là vọng tưởng!”

“Ngươi...” Ngay lập tức Hồng Liên doạ giật bắn cả người. Ngón tay chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên nói: “Ngươi... bỏ xuân dược vào thức ăn. ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Đương nhiên nàng biết xuân dược nó là thứ gì. Thi thoảng phụ hoàng nàng vẫn hay sử dụng thử này. Đặc biệt thứ này cũng được vương công quý tộc sử dụng có cả loại cho nữ nhân. Thanh danh nó không được tốt lắm khi sử dụng để làm cho nữ nhân động tình tự cởi quần áo. Nó là thứ mà quý tộc chuyên bức dân nữ làm xướng.

“Đùa cô chơi thôi!” Đột nhiên Long Ngạo Thiên phá lên cười, hắn làm động tác thủ thể cắt cổ mình rồi nói: “Ta còn chưa ngốc đến mức đó. Việc này mất đầu như chơi, ta còn chưa muốn chết ha!”

“Ngươi... tốt a...” Ngón tay hồng Liên lại chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên giận dữ mắng: “Ngươi lại dám trêu chọc bản công chúa. Bản công chúa phải nhất định phải trị tội ngươi tội khi quân phạm thượng.”

“Nhất nộ nhất tiếu bách mị sinh!” Bất chợt Long Ngạo Thiên nói một câu rơi vào trong tai Hồng Liên. Nàng lập tức hơi ngẩn ra bởi những lời này.

“Ngươi... ngươi đừng nghĩ khen ngợi bản công chúa...” Hai tay chống nạnh, Hồng Liên nghiêng đầu vờ như tức giận: “Bản công chúa sẽ tha tội khi quân phạm thượng.”

“Được rồi, được rồi...” Bàn tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy và hắn thở ra một hơi: “Nếu cô không ăn thức ăn sẽ nguội mất đó, Hồng Liên công chúa. Chúng ta vẫn là tiếp tục ăn cho hết thứ này thôi. Đừng lãng phí thức ăn như vậy.” Nhìn về phía Long Ngạo Thiên thay đổi thái độ nhanh như vậy, Hồng Liên thực sự tức giận nhưng nàng không tìm ra cách đối phó được hắn. Nàng chỉ ngồi phịch xuống dưới thuyền bắt đầu nổi lên tranh đoạt thức ăn với hắn. Thấy vậy Long Ngoạ Thiên chỉ khẽ kéo khoé miệng mình một chút. Sau đó hắn mở miệng nói: “Thịt chuột này cho muối hơi ít một chút nếu tăng thêm một chút hẳn mùi vị sẽ đậm hơn. Còn miếng thịt rắn này nấu kỹ hơn nữa sẽ thơm ngon hơn nhiều...”

“Ngươi...” Đôi đũa từ tay Hồng Liên rơi phịch xuống đất phát ra tiếng leng keng. Con mắt nàng mở to kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta nói hai món thịt chuột và thịt rắn này...” Long Ngạo Thiên bình tĩnh nói chuyện. Hắn quay ra đã thấy được Hồng Liên ở bên thuyền bắt đầu liên tục nôn khan. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên dại ra hỏi: “Cô làm sao vậy hả, Hồng Liên công chúa?”

Trời bắt đầu trở về tối, Hàn Phi từ dịch bảo đại hội trở về. Trong tay hắn vẫn cầm một chiếc hộp gỗ khá đặc biệt. Khi mà Hàn Phi vừa xuống xe thì thấy được Hồng Liên đứng ở nơi đó. Phía sau nàng là một đám binh lính. Hai tay nàng chống eo đầu rướn về phía trước đối với Long Ngạo Thiên: “Long Ngạo Thiên... đồ bại hoại, ngươi chờ đó!” Nói xong thì Hồng Liên xoay người rời đi.

“Hồng Liên!” Hàn Phi lập tức lên tiếng mở miệng. Tuy nhiên Hồng Liên đi qua hắn chỉ hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt mang theo bực tức nhìn về phía hắn. Sau đó nàng xách theo chiếc váy màu hồng vội vã mang theo cấm quân nhanh chóng rời đi. Con mắt Hàn Phi mang theo kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Long huynh, ta chưa bao giờ thấy muội muội ta như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra giữa nàng và Long huynh sao?”

Một tay ôm ngực, một tay đưa lên gõ trán, Long Ngạo Thiên thở dài ra một hơi: “Thực ra thì ta cũng không biết nữa. Phụ nữ rất là khó hiểu. À thì hẳn phụ nữ cứ khoảng mấy chục ngày sẽ xuất hiện vài ngày như vậy. Chắc hẳn hôm nay Hồng Liên công chúa xuất hiện vấn đề như vậy. Thế nên tính tình nàng mới không được tốt lắm...”

“Ngươi... ngươi...” Hồng Liên đi vài bước lập tức quay lại. Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên quát lên: “Hỗn xược... ngươi...”

“Long huynh... ngươi a...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài mở miệng nói. Bàn tay hắn đưa lên đỡ lấy mặt của mình. Hắn chưa từng bao giờ gặp phải người nào lại ăn nói thực sự làm ngườikhông có cách nào để nói. Thực sự thô tục và thô bỉ hết sức. Nhìn hai người bắt đầu cãi nhau, Hồng Liên hoàn toàn không có cách gì đối với Long Ngạo Thiên, Hàn Phi quả thực hết cách chỉ có thể thở ra một hơi dài.

Trở lại trong phủ, Long Ngạo Thiên nhìn về phía Hàn Phi rồi mở miệng nói: “Một chiếc hộp gỗ. Hàn huynh, ngươi thế nào đi trở lại với một cái hộp gỗ vậy?” Ánh mắt hắn đảo nhìn vào chiếc hộp gỗ. Một viên thỏi vàng trong tay Hàn Phi. Long Ngạo Thiên ngạc nhiên nói: “Thuỷ tiêu kim?”

“Đúng là thuỷ tiêu kim giống như Long huynh nói!” Tung hứng viên thuỷ tiêu kim trong tay, Hàn Phi nở nụ cười hướng về phía Long Ngạo Thiên nói chuyện: “Thứ này là ta thu thập được trong dịch bảo đại hội. Xem ra không phải chỉ chúng ta thôi mà còn có người không ưa nhìn Cơ Vô Dạ. Họ muốn chúng ta giúp họ một tay. Xem ra chuyến đi này của ta thu thập quảthực không tệ!”

“Vậy sao?” Long Ngạo Thiên nghe thấy vậy thở ra một hơi dài. Một tay hắn ôm ngực, một tay hắn gõ trán rồi mở miệng nói: “So với Hàn huynh thì hôm nay quả là một ngày cực hình của ta. Cả về thể xác lẫn về tinh thần. Hàn huynh, ngươi còn chưa biết Hồng Liên công chúa làm người khác đau đầu thế nào đâu. Tính, ta vẫn là về ngủ tắm một cái đây... Chúc Hàn huynh mọi việc thuận lợi được như ý!”

“Long huynh...” Hàn Phi đưa tay ra nói với giọng bất đắc dĩ: “Ngươi đang ở trong phúc mà không biết mình trong phúc a. Hồng Liên, ta chưa từng thấy nàng như vậy. Xem ra, Long huynh đối với Hồng Liên có sức hấp dẫn rất lớn a.”

“Hồng Liên công chúa...” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn thở ra một hơi dài: “Nàng chẳng qua còn nhỏ tuổi. Ta đối với nàng thú vị giống như nàng coi ta thấy một món đồ chơi mới lạ mà thôi. Theo thời gian, nàng cũng sẽ cảm giác phiền chán mà thôi.”

“Long huynh...” Hàn Phi lắc lắc đầu than một hơi. Hắn thấy được Long Ngạo Thiên tiến vào phủ mình giống như phủ này giống như phủ này thuộc về Long Ngạo Thiên mà không phải hắn. Bước chân Hàn Phi vội vã tăng nhanh hơn một chút: “Ngươi thực sự không hiểu Hồng Liên rồi. Ta biết...” Đáng tiếc hắn vừa cúi xuống ngẩng đầu lên thì nào thấy bóng dáng của Hàn Phi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.