Đạo Chu

Chương 635: Chương 635: Hiệp hội thợ rèn




Đám người binh lính đột nhiên vọt lên nhưng sau đó thân mình đám người nhất cứng cá người lại. Cả đám người vọt lên sau đó đột nhiên dừng lại thì lập tức người đội trưởng lập tức quát lên: “Còn làm gì nữa? Không xông lên đi!”

“Đội trưởng, đó là thủ lệnh của Tinh La hoàng thất!” Một người trong đám người đột nhiên hô lên. Họ thấy được Minh Châu cầm trong tay một lệnh bài có khắc bạch hổ biểu tượng cho Tinh La hoàng thất. Nàng nhẹ nhàng lắc lắc chiếc lệnh bài này trong tay.

Đội trưởng binh lính thấy được lệnh thủ vệ này thì nuốt ực một tiếng nước miếng. Nhất thời đám người binh lính ở đây toàn bộ quỳ cách hành lễ với lệnh thủ bài kia. Đủ thấy lệnh thủ bài cao quý đến mức nào. Người đội trưởng lập tức chắp tay nói: “Không nghĩ các vị đại nhân lại đến từ Tinh La hoàng thất!”

“Chúng ta không đến từ Tinh La hoàng thất!” Hồng Liên lập tức chống eo lắc lắc đầu bình thản nói.

Người binh lính đội trưởng vẫn không dám coi khinh chắp tay hỏi: “Vậy không biết các vị đại nhân chính là!?”

Chưa chờ người đội trưởng hỏi hết thì Hồng Liên đã lập tức trả lời nói: “Chúng ta đến từ Thiên Địa tông!” Nghe được lời này tất cả mọi người ở đây đều trợn to mắt. Thiên Địa tông hiện giờ danh nổi như cồn. Là thế lực nổi trội có thể sánh ngang với Võ Hồn Điện. Tất nhiên những lời này chỉ là những lời đồn thổi của một số người. Bất quá nó cũng không phải nói xuông sức ảnh hưởng Thiên Địa tông.

Hiện giờ, Thiên Địa tông nắm giữ những kỹ thuật mà cả đại lục Đấu La này thèm khát. Hoàng thất hai đại đế quốc cũng như Võ Hồn điện đều đối với nơi này đều làm hết sức lôi kéo. Ngay cả chính người hoàng thất cũng không muốn đắc tối người Thiên Địa tông huống chi, một đội trưởng nho nhỏ như hắn.

Binh lính đội trưởng sắc mặt nhất thời biến thành một mảnh trắng bệch, tiềm thức đích lui về phía sau vài bước, dưới chân mềm nhũn, nhất thời té ngã trên đất.

Đường Tamtiến đến bên người Hồng Liên nhẹ giọng nói: “Thật sự không nghĩ tới, Thiên Địa tông ở này Kim Chúc chi đô dĩ nhiên có địa vị như thế a!”

Một thợ rèn trong đám người thường nói: “Hắn chỉ là cùng Tư Địch Đại Sư có vài phần quan hệ thân thích. Nga, Tư Địch Đại Sư là đệ tử cấp cao nhất của Lâu Cao đại nhân. Cho nên người này mới treo cái tên thân truyền đệ tử giả danh lừa bịp. Chúng ta cũng là nể mặt Tư Địch Đại Sư, mới chẳng muốn cùng hắn so đo. Giờ thì tốt rồi đá phải ván sắt đi!”

“Đương nhiên rồi!” Hồng Liên cười nhạt, ngạo mạn mở miệng nói: “Thực lực và sức ảnh hưởng Thiên Địa tông chúng ta tuyệt đối không phải nhỏ! Một toà thành nho nhỏ và thợ rèn tính cái gì chứ? Tiểu Tam, luyện khí sư của chúng ta cao cấp hơn nhiều!”

Nhất thời những lời này nói ra làm cho đám người ở đây nhất thời có chút không phục. Hồng Liên bĩu môi khinh thường nói: “Các ngươi ta có nói sai sao? Luyện khí sư của Thiên Địa tông chúng ta tuyệt đối so với thợ rèn cao quý hơn gấp trăm lần. Đạo Văn Sư càng là nhân thượng nhân, các ngươi có người nào có thể so sánh được!”

Mặc dù những lời này làm cho đám người ở đây tất cả đều oán giận và khó chịu. Nhưng nếu muốn so sánh với những lời mà người thiếu nữ này, họ lại không có cách nào phản đối được. Nếu như so đấu, bọn họ chỉ có thể xám xịt mà về. Kỹ thuật luyện kim bọn họ quá cao cấp, đám người đó hoàn toàn không có cách nào so sánh. Đặc biệt luyện khí kết hợp với đạo văn cơ bản đám người không có cách nào so sánh. Họ còn tự biết mặt mũi mình ở đâu, hồn đạo khí cơ bản bọn họ khó lòng mà tạo ra.

Minh Châu cảm giác đầu đau vô cùng. Dẫn theo Hồng Liên quả thực chính là kéo cừu hận liên tục. Bất quá, đám người Thiên Địa tông còn là chịu được. Thế lực Thiên Địa tông ngày một lớn mạnh, họ cũng chưa có e ngại bất cứ thế lực nào cả. Ngay cả Võ Hồn điện, hiện giờ sợ rằng Võ Hồn điện với một đám người đều là người của Thiên Địa tông.

Bất đắc dĩ Minh Châu cũng không biết nói như thế nào? Xem ra lần thu gom này sợ rằng bị nàng phá sạch sành sanh. Nàng còn muốn dựa vào mọi người ở đây để mua được các nguyên liệu quý hiếm đây nhưng Hồng Liên đã đắc tội bọn họ, nàng thật khó mở miệng.

Đám người binh lính nhất thời ảo não bỏ chạy, đoàn người bất đắc dĩ cưới lên hồn đạo khí xe hơi hương thẳng về phía trung tâm thành thị mà đi. Bản thân Canh Tân thành cũng không tính quá lớn, không mất quá nhiều thời gian, bọn họ đã tới khu vực trung tâm Canh Tân thành. Xe hơi dừng ở trước một tòa cao lớn. Ngẩng đầu nhìn lại. Cự đại kiến trúc này ít nhất phải cao tới ba mươi thước. Chiếm diện tích cực lớn. Ở khu vực khu phố tâm này có thể chiếm cứ địa phương lớn như thế, có thể thấy được tầm quan trọng của nó đối với tòa thành thị này. Chỉnh thể nhìn qua, tòa kiến trúc này cũng tương đương với đại đấu hồn trường của Tác Thác thành. Ở ngay phía trên kiến trúc. Treo một tấm biển kim loại ngăm đen, mặt trên không có chữ. Chỉ có một cây búa cùng một cái đục hai cái đồ án nhô ra.

Không cần hỏi Đường Tam bọn họ cũng biết đây là địa phương nào. Không thể nghi ngờ. Nơi này chính là tổng hội của thợ rèn hiệp hội.

kiến trúc nơi này khá vĩ đại nhưng nhìn qua có chút thô kệch. Cũng không có bất cứ trang sức hoa lệ gì. Thậm chí ngay cả người thủ vệ phía đại môn cũng không có. Nhưng dòng người lui tới quả thật nối liền không dứt. Ba phiến đại môn mở rộng. Từ bên ngoài là có thể chứng kiến dòng người rộn ràng nhốn nháo bên trong.

Đường Tam mở ra lá sinh mệnh sau đó nói: “Hẳn là nơi này đi! Hiệp hội thợ rèn theo như miêu tả không có sai. Ghi chép ở đây thì Tổng hội nơi này chia làm năm tầng. Tầng thứ nhất là khu giao dịch. Thợ rèn môn đem tác phẩm đắc ý nhất của mình hoặc là một ít kim loại đến nơi này giao dịch. Đương nhiên, cũng không thiếu tiểu thương chuyên môn buôn bán các loại kim loại. Tầng hai là khu dao dịch cao cấp. Hi hữu kim loại bình thường tại tầng hai giao dịch. Tầng ba là khu thợ rèn đăng ký khảo hạch. Chuyên môn tiến hành khảo hạch cấp bậc thợ rèn. Tầng bốn là khu khách quý. Cũng là khu đấu giá. Một ít vật phẩm chú tạo đặc biệt trân quý, hi hữu thường lệ sẽ ở nơi đó tiến hành đấu giá. Mà tầng năm thì là khu làm việc của thợ rèn hiệp hội.”

Ở trên lá sinh mệnh Đường Tam còn có vài chương ảnh chụp giới thiệu ở bên trong. Mọi người bắt đầu xuống xe tiến vào thợ rèn tổng hội, đại sảnh tầng một có chút huyên náo, đại sảnh nơi đây có một phong cách hoàn toàn cởi mở, ngoại trừ những cây cột thật lớn chống đỡ kiến trúc, đều là sân bãi trống trải. Chỉ là ở vòng ngoài cùng sát vách tường có một quầy tròn lớn. Sau quầy bày đặt các loại thành phẩm thợ rèn chú tạo thành.

Rất nhanh một nhân viên đã ra tiếp đón bọn họ. Khi nghe được thân phận đám người Đường Tam đến từ Thiên Địa tông thì nhất thời người nhân viên cực kỳ thụ sủng nhược kinh. Hắn ngay lập tức đi báo với một người nam nhân. Nhất thời một lão giả tuổi chừng lục tuần đang bước nhanh đến. Lão giả nhìn qua rất là tráng kiện, bước tiến trầm ổn hữu lực: “Các vị, lão là Nhâm Oán một thợ rèn trong hiệp hội này. Nếu các vị không phiền mà nói, lão nguyện làm người dẫn đường cho các vị...”

Ba người trầm ngâm sau đó gật đầu. Minh Châu uyển chuyển đưa tay cười khẽ nói: “Vậy làm phiền tiền bối!”

“Thật là xinh đẹp!” Nhâm Oán trong lòng đánh giá hai thiếu nữ này. Bàn tay hắn chìa tay nói: “Đại sảnh tầng một chủ yếu chia làm hai khu vực, bên trái là thợ rèn môn gửi bán các loại thành phẩm, bên phải thì là khu giao dịch kim loại. Hiệp hội sẽ từ đó lấy ra năm phần trăm làm thủ tục phí. Bởi vậy, thợ rèn đến đây tiến hành gửi bán phần lớn đều có thân phận là thiết tượng sư. Người ở đây nhiều, chủ yếu là khách địa phương các nơi khác. Nhìn trúng vật phẩm gì có thể trực tiếp ra giá mua

Đường Tam gật đầu, cẩn thận quan sát một chút, quả nhiên đúng như theo lời Nhâm Oán, người trong đại sảnh mặc dù nhiều. Nhưng trang phục thợ rèn cũng rất ít, phần lớn đều có bộ dáng thương gia. Có người hỏi giá cả, có người đang mặc cả, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.