Ở cách nhà nghỉ Hoa Hồng không xa là một cửa hàng bán đồ, mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo của hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh. Trên biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy ký hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng hồn sư chỉ cần nhìn vào đều sẽ biết. Bởi bì dấu hiệu này cùng với lệnh bài của Vũ Hồn điện là giống nhau.
Phân biệt là một thanh kiếm, một thanh chuy tử cùng một lam điện phách vương long. Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, cùng lệnh bài của Đại sư mà Vũ Hồn điện cấp cho thật giống nhau. Không biết tại sao lại có thể bắt gặp ký hiệu này tại chiêu bài của một cửa hàng như vậy.
Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, ở bên trong một cổ năng lượng ba động đặc thù, loại năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Nguyên nhân vì nơi đây có được hồn đạo khí tồn tại.
Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài. Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ quý giá. Trước kia hồn đạo khí đều là thất truyền, hiện tại mới bắt đầu trở nên có chút rầm rộ.
Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả. Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế
Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát. Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt. Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.
Một chiếc lá lớn được hắn đặt ở trên bàn, hai tay hắn đan xen vào nhau. Theo ánh sáng lấp loé, chiếc lá phóng xạ hình ảnh và tiếng động ra bên ngoài. Hình ảnh chiếc lá chiếu lên một tấm bảng trắng hiện lộ ra người nam nhân cao gầy. Người này không ai khác chính là Đại Sư.
Hình ảnh lại một lần chuyển đến từng bậc thang lớn ở phía dưới chân núi nối thẳng đỉnh núi. Từng tốp người bước chân đi trên từng bậc thang. Khuôn mặt của họ đều tỏ ra mệt mỏi vô cùng. Tuổi tác cũng chỉ có từ sáu tuổi đến mười hai tuổi. Bất quá hiện giờ mới là khởi đầu nên dù trời nắng gắt nhưng họ cũng cắn chặt hàm răng bước về phía trước.
“Tiêu Cương, bạn cũ...” Người nam nhân ngoài năm mươi thở dài ra lắc lắc đầu: “Nhiều năm không gặp như vậy, lúc này thấy lại ngươi. Ngươi cũng là viện trưởng của học viện Thiên Địa rồi sao? Bất quá, Tiểu Cương, ta là sẽ không thua cho ngươi đâu. Vì ta tin tưởng những thiên tài ta dạy ra sẽ không kém gì những học viên của Thiên Địa giáo.”
Thời điểm ban đầu, rất nhiều người bắt đầu cảm giác áp lực trên người bắt đầu tăng mạnh. Tốc độ của họ cũng theo đó chậm lại dần. Một số người đã bắt đầu triệu hồi ra võ hồn của mình. Bất quá lúc này rõ ràng có hai người đã dần dần vượt qua phía trước. Họ cũng bắt đầu cầm đầu đi về phía trước, nhìn bóng dáng hai hồn hoàn màu vàng khiến cho đám người ở đây trợn tròn mắt nói: “Không thể nào... Đại hôn sư!?”
“Mười hai tuổi, đại hồn sư!?” Một người khác thấy được hai người vượt lên đi về phía trước thì ngẩn người nói.
“Nói chuyện ít một chút...” Một người bạn ở bên cạnh hắn lập tức nhắc nhở: “Tiết kiệm sức lực!” Sau khi nói xong người này đi về phía trước.
Đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.
Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi.
Cả người họ đều tràn ngập những giọt mồ hôi hột. Sau khi triệu hồi ra võ hồn thì họ cảm nhận được áp lực rõ ràng là giảm đi một chút. Tốc độ của họ lại nhanh hơn một chút nhanh chóng vượt qua đám người.
“Chết tiệt!” Một thiếu nữ khác mở miệng nói. Thiếu nữ này có tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp.
Rõ ràng là như một quý tộc cao cấp nhưng cô bé không khỏi trực tiếp mở miệng bạo khẩu một câu. Lập tức đám người quay ra kinh dị nhìn về phía thiếu nữ này. Cái nhìn quỷ dị của mọi người làm thiếu nữ đỏ mặt, nàng trực tiếp gắt lên: “Nhìn gì mà nhìn? Các ngươi muốn chết sao?” Lập tức đám người ở bên cạnh xì xào bàn tán. Sau khi biết thân phận thiếu nữ thì tất cả đều câm miệng lại.
Đôi mắt nàng ngẩng lên nhìn về phía đỉnh núi, giọng nói tràn ngập khó chịu: “Cái bài thi kiểu quái gì thế nảy? Không biết ta là phụ trợ hệ hồn sư sao?” Bất quá lại một cậu bé vượt qua nàng. Cậu bé này dường như so với người thiếu nữ nhỏ vài tuổi. Cả người cậu bé nhễ nhại mồ hôi nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước với ánh mắt kiên định.
Hai hàm răng thiếu nữ theo đó cắn chặt lại, nàng như thế nào có thể thua một cậu nhóc được. Thân thể thiếu nữ phiêu nhiên xoay tròn một vòng, thất thải quang mang huyễn lệ nhất thời từ trong cơ thể nàng phóng thích ra, chỉ thấy Thất thải quang mang ngưng tụ, lòng bàn tay thiếu nữ đã có một tòa Thất thải bảo tháp cao hơn một thước.
Bảo quang lóe ra quý khi bức nhân, mặt thiếu nữ mỉm cười, cả người nhìn qua phiêu nhiên như tiên.Từ dưới chân nàng mọc lên 2 hồn hoàn màu vàng, xoay tròn quanh quanh người nàng. Giọng nói nàng phát ra: “Thất bảo chuyển xuất hữu lưu ly. Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực. Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc”
Hai đoàn ánh sáng trực tiếp tiến vào trong cơ thể thiếu nữ. Ngay lập tức thiếu nữ cảm giác được thân thể mình trở nên mạnh mẽ và nhẹ nhàng không ít. Ngay lập tức nàng tăng nhanh tốc độ hơn, bước chân vững vàng đi về phía trước. Sau đó tốc độ của thiếu nữ trực tiếp tăng lên tốc độ rồi vượt qua hai người phía trước.
Bản thân Tiểu Vũ vốn cực kỳ hiếu thắng, ngay lập tức muốn tăng lên tốc độ đuổi theo người thiếu nữ kia thì lập tức từ phía sau Tiểu Vũ phát ra âm thanh nhắc nhở của Đường Tam: “Tiểu Vũ dừng lại!?”
“Đường Tam, ngươi...” Tiểu Vũ quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Đường Tam.
Hơi thở Đường Tam có chút hơi gấp gáp, hắn mở miệng nói: “Tiểu Vũ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Kỳ quái?” Tiểu Vũ nhăn mày lại, nàng hoàn toàn không hiểu Đường Tam muốn nói gì.
Nguyệt Thần đứng ở ví trí cao cao nhìn xuống đám người ở phía dưới này. Ánh mắt nàng nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp đang dẫn đầu kia. Nàng chính là công chúa của Thất Bảo Lưu Ly tông, Ninh Vinh Vinh. Giọng nói Nguyệt Thần mang theo nhàn nhạt châm chọc: “Thật là ngu ngốc!”
Cầu thang này là một kiện đạo khí dùng đạo văn tương tác. Nó sẽ dựa theo thực lực của người bước lên trên bậc thang mà quyết định uy áp. Ngươi càng tỏ ra mạnh bao nhiêu thì uy áp càng tăng bấy nhiêu. Nó khảo nghiệm không phải thể lực cũng chẳng phải hồn ực hoặc giả võ hồn... Vì uy áp sẽ tự điều chỉnh đến mức thích hợp nhất với người bước trên nó nhằm đảm bảo tiêu hao phù hợp nhất. Đương nhiên thứ gì cũng không thể hoàn hảo được trăm phần trăm. Nó khảo nghiệm đó chính là ý chí của người bước lên trên con đường này mà không phải tư chất.
Quả như dự đoán, Ninh Vinh Vinh vượt trội vài bước lập tức cả người lảo đảo mệt mỏi trực tiếp chậm lại. Ngay sau đó nàng ngồi xụp lên trên bậc thang mà không đi nữa. Giọng nói mang theo chán ghét: “Cái cuộc thi quỷ quái gì thế này? Cuộc thi này thực sự cho người thi sao?” Bất quá không có ai trả lời nàng, một số người vẫn tiếp tục đi tới trước.
Ở dưới chân núi lúc này, một hình bóng nho nhỏ vọt vào bên trong. Ở phía sau đột nhiên quát lên một tiếng: “Trốn đi nơi nào?” Bất quá hình bóng này đã trực tiếp vọt thẳng vào chiếc cầu thang sau đó lẩn trốn vào đám người.