Đạo Chu

Chương 340: Chương 340: Lời từ đáy lòng




Ở một bên phòng khác, Long Ngạo Thiên nhấp lấy cốc nước hoa quả, ánh mắt hắn có vài phần u buồn đồng thời mang chút tang thương nhìn về phía bầu trời. Tựa ở bên cửa sổ, hắn lẩm bẩm hai cái tên nho nhỏ mà người khác không có cách nào nghe thấy được. Bất chợt một giọng nói nhỏ vang lên rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên: “Long huynh...”

Cánh cửa đã mở ra, Trương Lương đứng ở nơi đó chắp một tay hành lễ cúi đầu với Long Ngạo Thiên. Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn chìa tay hướng về phía bàn và cười nhẹ: “Trương Lương huynh đệ, nếu đã đến thì ngồi đi!”

Người thiếu niên Trương Lương cực kỳ phong nhã đi về phía chiếc bàn gỗ sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Hắn nhìn một đám ly thuỷ tinh chứa đầy nước uống hoa quả mà không có rượu. Những chiếc đĩa men sứ trắng bóc đựng đầy thức ăn hoa quả tinh mỹ trên đó. Trương Lương mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Long huynh, ngươi rời buổi tiệc này vì không quen đồ ăn thức uống do chúng ta gọi sao?”

“Ha...” Vậy mà đáp lại là một tiếng cười nhẹ từ miệng Long Ngạo Thiên. Hăn tiến tới chìa tay đối với Trương Lương nhẹ giọng nói: “Trương Lương huynh đệ, ngươi suy nghĩ nhiều. Nếu ngươi không chê có thể thưởng thức.” Đến đây hắn nhìn về phía Trương Lương trong thoáng chốc và hơi nghiêng đầu cười hỏi lại: “Hàn huynh để Trương Lương huynh đệ đến nơi này sao?”

“Không có gì dấu diếm có thể qua mặt Long huynh!” Trương Lương lập tức chắp tay đối với Long Ngạo Thiên: “Hàn huynh quả thực để Tử Phòng đến nơi này gặp mặt Long huynh. Dường như Long huynh có chút phiền muộn. Chẳng lẽ vẫn vì việc Hàn huynh tính kế Long huynh với Cơ Vô Dạ. Nếu vì việc này, Tử Phòng thay Hàn huynh xin lỗi Long huynh!” Nói đến đây, Trương Lương lại làm một cái chắp tay đối với Long Ngạo Thiên.

“Cơ Vô Dạ, ta còn chưa để vào mắt!” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai đối với Trương Lương. Vừa lúc này hắn cũng không quên rét cho Trương Lương một ly nước hoa quả. Nhìn ánh sắc xinh đẹp dòng nước hoa quả, Long Ngạo Thiên thở ra một hơi nói: “Có lẽ Trương Lương huynh đệ cho rằng ta ngông cuồng nhưng thực lực Cơ Vô Dạ ta quả thực không để vào mắt. Hắn có trăm vạn hùng binh ta cũng không sợ. Ta đi, hắn còn không giữ được. Nếu ta muốn giết hắn cũng khó mà có người ngăn cản. Đơn giản giết chết Cơ Vô Dạ sẽ ảnh hưởng chút đến Thiên Địa giáo. Song ở Thất Quốc này, Thiên Địa giáo cũng không chỉ có ở Hàn quốc. Mặc dù mất đi Hàn quốc, Thiên Địa giáo tổn thất không nhỏ.”

“Tử Phòng thụ giáo!” Hai tay Trương Lương lại thói quen chắp tay hành lễ đối với Long Ngạo Thiên. Song đôi mắt hắn lại toả ra nét cơ trí hiếm thấy: “Vậy không biết vì sao Long huynh lại không có hứng thú với kế hoạch của Hàn huynh. Phải biết, Hàn huynh muốn cường Hàn quốc, việc này đối với Thiên Địa giáo có lợi nhiều hơn hại mới đúng. Nó chẳng phải giúp phù hợp với lợi ích của Thiên Địa giáo hay sao?”

“Ực...” Mùi vị hoa quả rơi vào trong miệng Long Ngạo Thiên. Hắn cảm giác được vị ngọt nhẹ và thơm ngát. Xem ra nước hoa quả ở nơi này không tệ lắm. Lúc này, Long Ngạo Thiên mới đem toàn bộ nước hoa quả uống sạch sau đó đặt ly thuỷ tinh xuống bàn: “Trương Lương huynh đệ, ngươi biết Thương Ưởng sao?”

Đầu Trương Lương vì thế hơi gật đầu. Lúc này Long Ngạo Thiên nói: “Thương Ưởng biến pháp. Lúc đó Tần quốc vấn là một nước vô cùng yếu trong thất quốc. Nhưng nhờ Thương Ưởng biến pháp mà dần dần trở nên hùng mạnh nhất trong thất quốc. Hiện giờ, Tần quốc còn ẩn ẩn có xu thế thống nhất thất quốc nếu không có bất ngờ gì xảy ra. Hiện giờ Hàn quốc mặc dù không yếu ớt như Tần quốc năm xưa nhưng cũng không tốt hơn là bao. Thương Ưởng có Tần vương lúc đó là Tân Hiếu Công trọng dụng nhưng Hàn Phi lại khác. Hàn Phi có lẽ không kém so Thương Ưởng nhưng Hàn Vương An lại không phải Tần Hiếu Công.”

“Hà...” Nói đến đây Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài: “Hiện giờ là thiên hạ đại thế, gió nổi mây trôi. Thời gian cho Hàn huynh không nhiều. Trương Lương huynh đệ, ngươi cho rằng đối thủ Hàn huynh chỉ là Cơ Vô Dạ và dưới trướng thế lực của hắn sao? Không, không phải...” Đầu Long Ngạo Thiên lắc lắc, hắn phả ra một hơi: “Đối thủ Hàn huynh là toàn bộ giới quý tộc. Ngay cả tổ phụ Trương huynh đệ, Trương Khai Địa cũng là đối thủ Hàn huynh.”

“Hàn huynh biết pháp sẽ làm cho Hàn quốc trở nên giàu có. Ai cũng nhìn rõ điều này nhưng vậy thì sao?” Hai tay Long Ngạo Thiên mở rộng, ánh mắt sắc bén đến cùng: “Thứ nhất, sáu nước còn lại không hy vọng Hàn quốc trở nên mạnh mẽ. Hàn huynh nhất định phải bị cản trở. Thứ hai, không chỉ Cơ Vô Dạ mà giới quý tộc cũng sẽ không để Hàn huynh thành công. Họ biết Hàn huynh biết pháp thành công sẽ để Hàn quốc trở nên giàu mạnh nhưng điều cơ bản nhất đó là không được động lợi ích của bọn họ. Một khi động đến lợi ích bọn họ, vậy không bàn đến nữa. Thứ ba, Hàn Vương An không phải một vị vua anh minh có dã tâm nên muốn Hàn Vương duy trì Hàn huynh biến pháp khó hơn lên trời.”

“Thiên thời, địa lợi và nhân hoà!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài đưa lên ba ngón tay rồi nói: “Cả ba yếu tố đó, Hàn huynh không chiếm được bất cứ yếu tố nào. Lực lượng không có, nhân mạch không có lại không được Hàn Vương duy trì, Trương Lương huynh đệ, ngươi cho rằng Hàn huynh lấy cái gì để thành công.” Bàn tay năm ngón Long Ngạo Thiên đưa ra: “Còn nữa đừng đưa ra cái gì thiên hạ đại nghĩa cùng với vì dân chúng Hàn quốc khuyên ta. Ta nhớ đến một câu chuyện như thế này! Khi mà một vị quan báo với quân vương rằng dân chúng một vùng bị thiên tai lũ lụt không có cơm ăn nhưng quân vương lại nói nếu đã không có cơm ăn sao không ăn nhiều chút ít thịt cá. Nó cũng chẳng khác nào trường hợp Hàn Vương lúc này đâu!”

“...” Đôi mắt Tử Phòng nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Dường như cách nhìn Long Ngạo Thiên hoàn toàn chỉ ra điểm yếu của Hàn quốc. Tử Phòng chỉ có chút buồn bã và mất mác sâu trong ánh mắt. Song hắn lại đối với Long Ngạo Thiên hành lễ: “Tử Phòng thụ giáo. Tử Phòng và Hàn huynh đều biết tình trạng Hàn quốc nhưng đây là quốc gia của chúng ta. Tử Phòng không có cách nào nhìn nó đi đến diệt vong cả. Dù hy vọng vô cùng mong manh, Tử Phong và Hàn huynh vẫn sẽ đi tranh một tranh!”

Ánh mắt Trương Lương tràn đầy kiên định nhỉn thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài: “Muốn động đến Cơ Vô Dạ không nhất định phải nhổ đi nanh vuốt của hắn. Dưới trướng của hắn là Dạ Mộ bao gồm tứ hung tướng và Bách Điểu. Trong đó Bách Điểu là một tổ chức sát thủ gồm những người được Cơ Vô Dạ làm việc và trực tiếp dưới trướng của hắn.”

“Tứ Hung Tướng bao gồm bốn người. Ai ai huyết y hầu, Thạch thượng Phỉ Thuỷ Hổ, Bích hải Triều Nữ Yêu, Nguyệt hạ Soa Y Khách. Bốn người này mới là các ngươi cần chú ý.” Những lời này rơi vào trong tay Trương Lương làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Theo lý thuyết diệt trừ Cơ Vô Dạ không phải nhổ đi nanh vuốt của hắn sao. Bất đắc dĩ, Trương Lương vẫn nghe Long Ngạo Thiên tiếp tục nói: ”Trong đó phân biệt thành Quân, Chính, Tài, Điệp nắm giữ sinh mệnh của rất nhiều người.”

“Huyết Y Hầu chưởng quản binh mã mười phương. Phỉ Thuý Hổ phú giáp một phương. Triều Nữ Yêu là độc dược bên người Hàn Vương khiến Hàn Vương mê mẩn. Soa Y Khách nắm giữ tốc chức mạng lưới tình báo trên giang hồ. Bốn người này đảm bảo cho quyền y Cơ Vô Dạ trở thành tuyệt đối át cả Hàn Vương tại Hàn quốc.”

“Phỉ Thuý Hổ, người này Trương huynh đệ hẳn biết rõ. Người này gió chiều nào theo chiều đó. Chỉ cần người nào có thể cho hắn ích lợi nhiều hơn, bảo vệ tốt hơn, Phỉ Thuý Hổ sẽ dựa vào người đó. Đương nhiên đó là ly do vì sao hắn dựa vào Cơ Vô Dạ. Nhưng người các ngươi phải để ý nhất không ai khác trong đó chính là Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi.”

“Năm xưa, hắn mặc áo bào trắng tấn công Bách Việt. Vì áo bào trắng nhuộm huyết mới có cái danh hiệu này. Người này dường như dưới trướng Cơ Vô Dạ nhưng hắn thực chất lại là ngang hành với Cơ Vô Dạ. Khả năng ẩn nhẫn của hắn quá lớn đồng thời còn có dã tâm của hắn. Các ngươi có thể liên minh với Huyết Y Hầu trong việc diệt trừ Cơ Vô Dạ. Cho dù ám sát Cơ Vô Dạ cũng được. Cơ Vô Dạ chết sẽ có người nhảy ra vạch trần tội chứng của hắn.”

“Riêng về phần Bạch Diệc Phi, hắn cần tồn tại để ổn định thế lực còn sót lại của Cơ Vô Dạ. Các ngươi có thể kết minh với Bạch Diệc Phi đưa ra điều kiện chức vị đại tướng quân chia làm hai. Hàn Vương nhất định sẽ đáp ứng. Nhân cơ hội này các ngươi có thể đào người từ Dạ Mộ nâng cao thực lực của bản thân mình. Như vậy ở triều định sẽ có được tam phương thế lực phân biệt là Bạch Diệc Phi, Hàn Phi và tứ công tử Hàn Vũ và Trương Khai Địa. Vì Hàn Vương rất thích cân băng trong triều đình. Đó là lúc các ngươi thi triển tài năng. Mượn sức một số người dần dần thi hành biến pháp.”

“Việc các ngươi cần làm đó chính là làm thế nào để thuyết phục Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi. Chức vị đại tướng quân có thể khiến Bạch Diệc Phi gia tăng mười vạn quân số khiến cho Bạch Diệc Phi động tâm. Song cũng không khác biệt so với Bạch Diệc Phi ở dưới trướng Cơ Vô Dạ là bao nhiều, hai người nhìn như chủ thứ thực chất là ngang hàng. Lợi thế này hẳn chưa đủ để Bạch Diệc Phi động tâm. Các ngươi phải lấy ra lợi ích lớn hơn để đánh động hắn.”

“Lời này đã hết!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi: “Đây toàn bộ là những lời từ đáy lòng của ta. Ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi! Chúc các ngươi thành công.” Lúc này hắn nâng cốc nước hoa quả đối với Trương Lương sau đó nốc cạn một cái.

“Tử Phòng thụ giáo!” Trương Lương chắp tay một chút đối với Long Ngạo Thiên: “Cảm ơn Long huynh đã chỉ dạy. Ta nhất định sẽ đem những lời này nói cho Hàn huynh. Tử Phong, xin phép cáo từ!” Nói đến đây, Trương Lương cũng đứng dậy xoay người rời đi.

Nhín cánh cửa đã đóng lại, Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Kế hoạch Hàn Phi chú định Hàn Phi đã thua. Song nó cũng làm cho Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Nếu như Hàn Phi có tâm một bậc đế vương, Long Ngạo Thiên cảm giác trong tương lai sẽ có chút rắc rối nhưng Hàn Phi chỉ có tài năng không đối với Long Ngạo Thiên có là lẽ một sự may mắn. Lắc lắc trong tay ly nước hoa quả, Long Ngạo Thiên mở miệng nói khó hiểu: “Tương lai... ha...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.