Đạo Chu

Chương 365: Chương 365: Lý Khai trở lại




“Đây là đâu?” Lý Khai nhớ đến bản thân mình bị một người thiếu niên bắt ép uống độc dược vào trong bụng sau càng là sử dụng ngón tay hoá kiếm đâm xuyên qua bộ ngực của chính mình. Hắn nhớ được chỉ có như vậy sau đó rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn cứ nghĩ mình đã chết rồi kia. Ngay sau đó hắn thấy một tấm mộ bia có ghi tên hắn.

“Thật đã làm khó Lý đại nhân rồi!” Một giọng nói nam tính vang lên. Ngay lập tức Lý Khai ngẩng đầu lên thấy được Hàn Phi đứng ở nơi đó. Thân hình Hàn Phi xoay lại nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Lý Khai: “Đã phải để Lý đại nhân giả làm người chết nằm ở trong quan tài lâu như vậy!”

“Long huynh đúng là thiên hạ vô song...” Hàn Phi ngay sau đó cười mở miệng lên tiếng nói với Vệ Trang: “Không nghĩ tới lại có thể làm cho người chết sống lại được. Thật là thần kỳ! Đến ta cũng suýt nữa tin là thật, chính tay ta cũng kiểm tra qua Lý đại nhân thấy hắn đã chết!”

“Hừ...” Vệ Trang ngay sau đó lạnh lùng mở miệng lên tiếng: “Nghe đồn trong Thiên Địa giáo có một loại đan dược ăn vào khiến cho người ta rơi vào trạng thái chết giả. Cho dù có là cao thủ đi nữa cũng không nhìn ra dị dạng. Chỉ khi phục dụng một loại đan dược khác thì người lâm vào chết giả mới có thể sống lại. Nếu không người này sẽ ngủ mãi cho đến chết. Không nghĩ tới, hắn lại bỏ được dùng loại đan dược này trên người của ngươi!”

“Kế hoạch của Long huynh thực sự quá tuyệt vời!” Trương Lương lúc này đi ở bên cạnh mở miệng khen ngợi. Giọng nói mang theo vài phần sùng bái: “Không nghĩ tới Long huynh lại có thể làm cho Lý đại nhân lâm vào trạng thái chết giả. Xem ra Long huynh cũng tính tới khả năng sẽ có người của Cơ Vô Dạ tới kiểm tra Lý đại nhân chết thật hay chết giả!”

“Được chư vị kịp thời tương cứu...” Bàn tay Lý Khai lập tức chắp lại, nói xong hắn vội vã hành lễ: “Lý Khai cảm kích vô cùng”

“Ấy, Lý đại nhân chớ hành lễ” Lập tức bàn tay Lý Khai bị Hàn Phi đưa lên đỡ ngăn lại động tác hành lễ này. Hàn Phi nhẹ giọng mở miệng lên tiếng nói: “Đây không chỉ là cứu ông mà cũng là để chân tướng không bị chôn vùi. Trong khi mọi người đều ra sức lấp liếm vẫn nên có một người giám chứng cho khoảng thời gian quá khứ ấy.”

Trên tầng ba Tử Lan hiện, một thiếu phụ ngơ ngác nhìn về phía xa. Người thiếu nữ có mái tóc màu tím nhẹ nhàng đi đến cầm trong tay một ly trà đưa ra. Giọng nói nàng mang theo cảm thông và nhẹ nhàng: “Liệu có thể mạo muội hỏi phu nhân... phu nhân còn có người thân nào khác không?”

“Năm xưa Hoả Vũ Sơn Trang bị Hàn quân chiếm lĩnh, ta cùng nữ nhi bé bỏng thất lạc mất nhau...” Hồ phu nhân nhẹ nhàng kể chuyện: “Chẳng hay đã qua bấy nhiêu năm, giờ nó đang ở chốn nào, có được bình an?” Đôi mắt nàng bắt đầu đẫm lễ, bàn tay cầm trong tay một viên ngọc Hoả Vũ Mã Não khẽ nắm: “Kiếp này e rằng ta sẽ chẳng thể gặp lại nó!”

Một người thiếu nữ mặc y phục màu vàng lẳng lặng đi về phía trước. Khi mà hồ phu nhân quay đầu lại thấy được người thiếu nữ cầm trong tay một viên hoả vũ mã não khác. Đôi môi Hồ phu nhân theo đó run lên, giọng nói mang theo vài phần không tin tưởng: “Đây.... ”

“Lộng Ngọc...” Tử Nữ khẽ nhỏ giọng nói: “Muội còn chưa chịu tin sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lông Ngọc bắt đầu dưng dưng. Hai dòng lệ nóng từ từ chảy xuống hai khoé mắt xinh đẹp của nàng và giọng nói của nàng cũng biến thanh đau thương: “Mẫu thân!”

“Con của ta...” Hồ phu nhân lập tức chạy vội tới trực tiếp ôm lấy người thiếu nữ. Cảnh tượng này khiến cho Tử Nữ nhếch khoé miệng nở nụ cười. Nàng cũng hiểu ý xoay người rời đi để lại hai mẹ con ở nơi này.

Bước chân uyển chuyển người thiếu nữ tóc đỏ hung xoay quanh người thiếu niên tóc bạc. Nàng khẽ nhỏ giọng mở miệng nói: “Chủ nhân, chàng dấu thiếp thật là khổ. Không nghĩ tới chàng nắm giữ một thế lực khổng lồ như vậy. Đến bây giờ thiếp mới biết được chàng nắm giữ một thế lực như vậy đấy!” Đôi mắt nàng mang theo vài phần u oán nhìn về phía người thiếu niên tóc trắng.

Bàn tay đưa lên vỗ nhẹ vào mặt mình, Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nói: “Có lẽ nàng không tin tưởng nhưng gì ta nói cho khi đến chính thức nàng nhìn thấy. Sẽ thú vị hơn nếu như nàng thấy tận mắt. Có quá nhiều thứ ở Thiên Địa gia sẽ khiến nàng kinh ngạc. Sức mạnh của nó hoàn toàn dễ dàng bình định thất quốc nhưng thống nhất dễ, cai trị lại càng khó hơn. Chính vì vậy mà ta mới cần nhiều thời gian như vậy. Trí tuệ của một người là có hạn cho dù ta là toàn trí toàn năng đi nữa.”

“Chủ nhân, chàng thật không thú vị chút nào!” Diễm Linh Cơ nhỏ giọng bên tai Long Ngạo Thiên: “Chàng còn dấu thiếp bao nhiêu nữa đâu!”

“Nàng nghĩ nhiều rồi!” Long Ngạo Thiên chỉ có thể cười khổ. Hắn dùng ngón tay gãi gãi sống mũi của mình. Ngay sau đó cười khổ đáp lại: “Ta thực sự không dấu diếm điều gì với nàng cả.”

“Vậy, việc Thiên Địa giáo thì sao?” Diễm Linh Cơ sấn Long Ngạo Thiên trực tiếp dán sát vào người hắn. Giọng nói nàng mang theo đầy chất vấn. Hắn đang uống một ly nước trái cây thì bị Diễm Linh Cơ đoạt lại cốc nước trái cây. Khi mà Long Ngạo Thiên muốn đưa tay ra thì Diễm Linh Cơ trực tiếp không cho hắn cầm lấy ly nước trái cây này: “Chàng còn không mau nói!”

“Hà... được rồi! Từ từ ta sẽ nói với nàng được chứ...” Long Ngạo Thiên cảm giác đầu to như cái đầu nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Trên trán hắn đã xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Hai người một thiếu phụ và một thiếu nữ đứng trên con đường bằng gỗ. Họ châm lên một chiếc đèn trời. Chiếc đèn trời rời tay hai người bay lên không trung. Đột nhiên một âm thanh vang lên khiến cho hai người quay đầu nhìn lại. Hàn Phi lúc này dẫn theo một thân quần áo sang trọng nhưng bộ mặt già nua với mới tóc sơ xác màu trắng xuất hiện trước mặt của hai người.

“Ta đến đây để nói lời từ biệt!” Người nam nhân ăn mặc trang trọng với mái tóc sơ xác khẽ trả lời. Vết sẹo trên sống mũi của hắn khá đặc biệt và bắt mắt. Rõ ràng râu hắn đã cạo rồi, khuôn mặt sáng sủa nhưng lại toát nên nét tang thương khó nói.

“Các vị hãy vào trong nói chuyện riêng đi!” Hàn Phi nhẹ giọng lên tiếng nói. Ngay sau đó hắn trực tiếp dẫn người xoay người rời đi. Người thiếu phụ bắt đầu hai mắt đẫm lệ nhẹ nhàng cùng với thiếu phụ đi vào bên trong.

Long Ngạo Thiên dẫn theo Diễm Linh Cơ vừa tiến vào trong Tử Lan Hiên không bao lâu thì thân hình uyển chuyển của Tử Nữ trên thanh lầu xuống tới. Đôi mắt Long Ngạo Thiên theo đó chớp chớp, hắn mở miệng lên tiếng nói: “Hình ảnh này ta đã thấy ở đâu rồi thì phải nhỉ?” Mấy thiếu nữ trong Tử Lan hiên nghe được như vậy thì khẽ che miệng nở nụ cười.

“Tiên sinh còn nói đùa được!?” Tử Nữ khẽ mở miệng châm chọc. Bàn tay nàng đưa lên đặt ở lan can, giọng nói mang theo khó chịu nhè nhẹ giống như oán trách Long Ngạo Thiên: “Tiên sinh, Cửu công tử đã chờ sẵn. Mời hai vị!”

“Há...” Long Ngạo Thiên nhăn mày một cái. Ngay sau đó hắn lẳng lẳng cùng với Diễm Linh Cơ tiến vào một gian phòng. Vừa mở ra cánh cửa ở nơi căn phòng quen thuộc này. Nơi này là nơi chuyên dụng, Tử Nữ rất ít cho người tiến vào nơi này. Bất cứ ai đến nơi này đều sẽ bị ngăn lại.

Ở bên trong phòng ngồi bốn người trong đó hai người mà Long Ngạo Thiên khá quen thuộc không phảilà Hàn Phi và Lộng Ngọc thì là ai. Một người khác là nhiều năm không gặp mặt Hồ phu nhân và phu quân của nàng, Hữu Tư Mã Lý Khai. Hàn Phi cười mở miệng lên tiếng nói: “Hàn huynh, ngươi thế nào đã trở về rồi à!? Xem ra lần này thu thập không tệ chút nào!”

“Đâu chỉ là không tệ chút nào!” Hàn Phi thấy được Long Ngạo Thiên mang theo Diễm Linh Cơ thì hắn cũng chỉ thoáng nhìn qua Diễm Linh Cơ một cái. Ngay sau đó hắn cũng không nói quá nhiều lời chỉ mỉm cười: “Hàn huynh, huynh lừa chúng ta thật là khổ?”

“Hử...” Long Ngạo Thiên giả vờ cao thâm, hắn mở miệng nói: “Một kế hoạch hoàn hảo không để lậu sơ hở là ngay cả người của mình cũng bị lừa. Chỉ có như vậy, kẻ địch mới tin tưởng và thực thi theo kế hoạch của mình đã định ra.” Vừa nói hắn cầm lấy mấy bình rượu sau đó mở miệng hỏi: “Ế... Hàn huynh ngươi mời ta đến nơi này chỉ có rượu không có nước trái cây?”

“Long huynh, là ta quên mất!” Hàn Phi cười khổ một tiếng, hắn vội vã đưa lên chén rượu chắp tay: “Vậy để ta tự phạt một ly!”

“Lý đại nhân, chúng ta lại gặp mặt!” Long Ngạo Thiên ngồi ở nơi đó chống một tay đối với người nam nhân già nua này nói. Ngay sau đó chuyện kinh ngạc xảy ra, cả ba người Hồ phu nhân, Lộng Ngọc và Lý Khai đều hành lễ đối với Long Ngạo Thiên. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên kinh ngạc hô lên: “Hê... các vị làm cái gì vậy hả? Dạo này vẫn thông tục gặp người khác là quỳ hả, Hàn huynh!” Nói xong hắn đá lông nheo cho Hàn Phi.

“Cảm tạ Long tiên sinh đã cứu giúp cả nhà ba người chúng ta!” Ngay lập tức Lộng Ngọc và Hồ phu nhân mở miệng nói chuyện.

Trong khi Long Ngạo Thiên hơi ngẩn ra thì Lý Khai đột nhiên hành lễ đối với Long Ngạo Thiên: “Hai cái dập đầu này, một cho thê tử và thê nữ của tại hạ. Nếu không phải tiên sinh đã đánh bại Ngột Thứu, thê tử và thê nữ của tại hạ đã có thể gặp phải độc thủ. Hai là cho tại hạ, nếu không có tiên sinh cứu giúp tại hạ rất có thể đã chết. Được các vị ở đây cứu giúp, Lý Khai khó lòng báo đáp, xin hãy nhận cái dập đầu thứ ba của tại hạ!”

“Chỉ có dập đầu cảm ơn sao?” Long Ngạo Thiên lập tức chống một tay, vẻ mặt khó chịu. Điều này cảm giác làm cả ba người Lộng Ngọc đều kinh hãi nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Ngay cả Hàn Phi không ngoại lệ. Chỉ thấy tay Long Ngạo Thiên đưa ra phẩy phẩy: “Không có cảm tạ thực chất sao? Ta xem nhiều cuốn tiểu thuyết có nói đến đại loại như cả gia đình chúng ta không có gì có thể báo đáp ân nhân, nay chúng ta có một nữ nhi tuổi vừa cập trăng tròn nguyện ý gả cho đại hiệp để ấm giường đại loại như thế. Hoặc tiểu nữ không có gì báo đáp ân công nguyện dùng thân báo đáp hay sao? Ai ui...” Vẻ mặt chính khí Long Ngạo Thiên đang nói ra lập tức cảm giác được eo đau đến hít cả một hơi khí lạnh lại.

“Các vị đừng để ý, Long huynh rất thích nói đùa...” Hàn Phi vội vã đưa tay phẩy phẩy. Ngay sau đó hắn quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi lại: “Phải không Long huynh...”

Miệng Long Ngạo Thiên há to hết sức. Hắn cảm giác được eo thon của mình bắt đầu vặn vẹo đau đến chết đi sống lại. Đầu Long Ngạo Thiên theo đó hơi gật gật: “Đúng vậy, đúng vậy... Chỉ là đùa thôi! Lộng Ngọc cô nương xinh đẹp như một viên ngọc như vậy sao có thể gả cho một kẻ thô lỗ như ta. Đúng không, ái thế!” Hắn quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ một cái sau đó thở ra một hơi và cười.

Lông Ngọc lúc này hơi cúi đầu e lệ dùng tay vân vê góc áo của mình. Hai người Lý Khai cùng với Hồ phu nhân nhìn về phía cảnh này. Họ đều rõ ràng được điều gì. Ngay sau đó hai người không hẹn mà cho nhau một ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.