Đạo Chu

Chương 583: Chương 583: Mã Hồng Tuấn




Hai thiếu nữ đứng ở nơi xa quan vọng cảnh này. Dù đã vài lần thấy được cảnh tượng Vũ Vô Cực đổ máu chém giết với thiên kiếp, hai nàng vẫn lo lắng hãi hùng. Trái tim hai nàng không khỏi đập liên hồi. Chỉ khi thấy được một thân ảnh cuối cùng bị đập nát thành từng tia lôi điện bị người thiếu niên kia hấp thu, hai nàng mới buông lỏng xuống dưới.

Ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời tản đi, hai nàng theo đó vọt tới bên cạnh người thiếu niên. Mặc kệ hình dáng thiếu niên lúc này trông vô cùng trật vật. Quần áo rách nát thảm thương, da dẻ nứt nẻ, máu tươi ướt đẫm khắp người. Đồng thời tóc tai bị bù xù, hai nàng đều không chê hắn bẩn thỉu mà trực tiếp hướng về phía hắn ôm lấy.

“Hê...” Vũ Vô Cực trực tiếp quỳ một chân xuống đất, hắn cười nhạt nói: “Xem ra hôm nay sợ rằng không nấu ăn cho hai em được rồi, Thiếu Thiếu, Diễm Diễm!”

“Nói ngốc gì vậy!” Diễm Linh Cơ cười mắng mở miệng nói: “Chàng không sao là tốt rồi. Đi chúng ta trở về thôi!” Một chiếc phi thuyền hồn đạo khí được Diễm Linh Cơ lấy ra. Sau đó ba người ngồi lên trên chiếc phi hành hồn đạo khí rời đi nơi này. Xác thực ở Tinh Đấu sâm lâm không phải là một nơi để cho con người ở lâu. Nơi này chỉ thích hợp hồn thú sinh sống...

Sau khi chỉnh trang một chút cơ thể mình, Vũ Vô Cực trực tiếp trở về học viện. Hắn chỉ có thể tắm qua một lượt sau đó trực tiếp ngủ luôn. Hiện giờ năng lượng lôi điện đang ở trong cơ thể hắn, chúng trực tiếp bị trấn áp luyện hoá tăng thêm lội tình cho Vũ Vô Cực. Cơ thể Vũ Vô Cực theo đó càng trở nên dẻo dai.

Hai người thiếu nữ bưng thức ăn trở lại thì đã thấy được Vũ Vô Cực ngủ lúc nào không hay. Hai người chỉ nhìn về phía nhau rồi lẳng lặng gật đầu. Họ ngồi vào cạnh nhau sau đó khe khẽ nói chuyện với nhau sợ rằng sẽ làm Vũ Vô Cực tỉnh giấc. Thi thoảng họ cũng khẽ cười trộm với nhau.

Sáng ngày hôm sau, Diễm Linh Cơ duỗi lười eo của mình. Nàng giật mình khi thấy được mình đang ngủ ở trên giường. Bên cạnh nàng còn nằm Tiểu Y, hai nàng có chút hơi mệt mỏi. Mặc dù đã ngủ muộn vào ngày hôm qua nhưng thói quen dậy sớm khiến hai nàng cũng dậy vào giờ này. Ánh mắt nàng nhìn sang còn thấy được một tờ giấy đặt ở nơi đó.

Cầm lấy tờ giấy đọc, Diễm Linh Cơ khẽ vươn mình, bàn tay nhỏ đưa lên lay động Tiểu Y: “Tiểu Y, dậy thôi! Trời sáng rồi!?” Tiểu Y nhập nhèm đôi mắt đồng thời mở to mắt nhưỡng mày nhìn về phía xung quanh. Diễm Linh Cơ khẽ cười nói: “Chồng yêu, anh ấy cũng đã dậy trước chúng ta rồi. Anh ấy nói sẽ chuẩn bị cho chúng ta một bữa sáng bồi thường cho tối ngày hôm qua đây. Nè...” Vừa nói khuỷ tay nàng huých huých vào Tiểu Y nói: “Em không thấy chồng yêu có chút đáng yêu sao?”

Bản thân Tiểu Y cũng chẳng cần đi vệ sinh hoặc làm sạch bản thân mình. Hồn cốt hoàn toàn giúp nàng tẩy sạch cơ thể, cơ bản các nàng không phải tắm rửa. Tắm rửa chỉ vì yêu thích mà thôi. Nàng chỉ ngồi lên bàn trang điểm trang điểm một chút kiểu tóc. Hồn cốt môi cùng da có thể tuỳ ý điều chỉnh sắc màu. Đôi môi nàng cũng theo đó biến thành màu đỏ hay màu tím tươi tắn và toả ra mùi hương như ý của nàng.

Hai người vừa đi, Diễm Linh Cơ vừa vui vẻ nói chuyện với Tiểu Y. Bất quá khi nhận ra mình đi sai được thì họ biết mình đã đi quá. Thôn cũng không lớn, đi tới đi lui, bọn họ bất giác đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện.

Bên này Sử Lai Khắc học viện rất yên tĩnh, nhưng bên kia thôn dân đã lu bù trong công việc. Mặt trời mọc là đã ra đồng. Đây là thói quen bình thường của nhà nông. Bọn họ dựa vào nông nghiệp mà tạm duy trì được cuộc sống. Nhà ăn của học viện cũng không biết ở nơi nào. Cả hai đang định quay đầu lại thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang tranh cãi điều gì đó.

Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.

Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, độ tuổi cũng hẳn chỉ có mười ba tuổi, ở trên dưới độ tuổi này mà thôi. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.

Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi: “Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!”

Gã mập mạp giọng nói quái dị: “Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?”

Diễm Linh Cơ cảm giác thú vị, dùng tay chạm má khẽ gõ gõ nhưng Tiểu Y lại nhướng mày nhìn cảnh này. Bây giờ trẻ con yêu nhau sớm thật. Nhỏ như vậy mà đã nói đến chuyện chia tay rồi. Hai người không khỏi dừng chân, hứng thú nhìn.

Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng: “Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!”

Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: “Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay.” Vừa nói, gã béo vung tay kéo lấy Thúy Hoa.

Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng. Thúy Hoa cầu khẩn van xin: “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”

“Thật là thú vị đây!” Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi đến, nàng mở miệng nói: “Ở nơi này cũng gặp phải cảnh cướp lấy dân nữ sao?”

Gã béo cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt mập mạp không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng. Hắn nhịn không được lau nước miếng ở miệng mình: “Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”

Hai người Tiểu Y và Diễm Linh Cơ đều là cực phẩm trong cực phẩm. So sánh với thiếu nữ tên là Thuý Hoa gì đó đương nhiên xinh đẹp hơn quá nhiều. Mã Hồng Tuấn hiển nhiên đang chảy nước miếng dòng dòng nhìn hai nàng. Tiểu Y chỉ nhướng mày nhìn cảnh này, bất quá lá cây lập tức xuất hiện bay múa ở bên cạnh nàng đã biểu hiện ra cảm xúc nàng lúc này. Diễm Linh Cơ đưa bàn tay lên, ngọn lửa bập bùng: “Ngươi biết không, những kẻ dám nói như vậy với ta đã sớm bị ta đốt thành tro tàn rồi đấy.”

Tên mập mạp sửng sốt nói: “Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Đây là chuyện của chúng ta, đừng có xen vào việc của người khác.” Bất quá đáp lại Mã Hồng Tuấn là một ngọn lửa bay thẳng tới mặt của hắn. Mã Hồng Tuấn cũng lập tức tránh thoát, hắn mở miệng quát lên: “Thiết, nữ nhân đừng tưởng xinh đẹp, lão tử sẽ không đánh nữ nhân. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực. Đừng nghĩ rằng chỉ có ngươi mới biết chơi lửa mà thôi.” Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng “ Phượng hoàng phụ thể!”

Nghe được hai chữ phượng hoàng, Diễm Linh Cơ cùng Tiểu Y trong lòng đồng thời trở nên cẩn trọng. Trong võ hồn thú, có một vài loại đặc biệt cường đại. Trong đó có một loại là phượng hoàng. Phượng hoàng là loài chim có bảy màu. Võ hồn phượng hoàng chẳng những có thể khiến chủ nhân có năng lực phi hành, lại còn có thể đem đến công kích hỏa thuộc tính vô cùng cường đại. Đây chính là một trong những chiến võ hồn cao cấp.

Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Diễm Linh Cơ khẽ đặt tay ở miệng cười: “Hihihi... đây là lần đầu tiên ta thấy có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà đất hơn.” Hai mắt Tiểu Y cũng theo đó biến thành vầng trăng khuyết, nàng hơi gật gật đầu đồng ý với Diễm Linh Cơ.

Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.

Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: “Ngươi nói ai là gà đất?” Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Diễm Linh Cơ lóe lên. Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.