Ninh Vinh Vinh lúc mới tới học viện, xem thường nhất là cái Áo Tư Tạp hèn mọn cùng với hương tràng vũ hồn của hắn. Mặc dù Áo Tư Tạp là người có tướng mạo được nhất, nhưng nàng vẫn cho rằng, không có lực công kích,vũ hồn lại chỉ là hương tràng, Áo Tư Tạp thực sự không có tiền đồ. Tự nhiên đối với hắn có cảm giác khinh miệt, mà Áo Tư Tạp chủ động ngỏ lời yêu nàng chỉ làm cho nàng cảm thấy như trò hề mà thôi.
Nhưng khi nàng cự tuyệt Áo Tư Tạp, theo viện trưởng Phất Lan Đức, là làm cho Áo Tư Tạp nổi tiếng. Cùng với việc chính miệng ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, ấn tượng của Ninh Vinh Vinh đối với hắn bắt đầu từ từ thay đổi.
Thực vật hồn sư, tiên thiên mãn hồn lực, 14 tuổi đạt tới Hồn tôn cảnh giới, đạt được hồn hoàn thứ ba. Điều này làm cho Ninh Vinh Vinh vốn luôn tự cho mình rất tài giỏi cũng không nhịn được tự ti mặc cảm. Đối với Áo Tư Tạp, nàng đã hoàn toàn biến thành một loại nhận thức khác, đột phá ba mươi cấp thực vật hệ hồ sư trên đại lục vốn đã cực kỳ hiếm thấy, càng huống chi hắn còn quá trẻ. Nếu hắn có thể gia nhập Thất bảo lưu ly tông, đối với tông môn tương lai là một sự trợ giúp rất lớn không thể nghi ngờ.
Chính là, chính giờ phút này, đột nhiên nàng nghe được Áo Tư Tạp nói, đệ tam hoàn hồn kỹ năng là “Phi hành” thì Ninh Vinh Vinh cảm giác đại não phảng phất nổ tung ra. Trong hệ phụ trợ hồn sư, không phải người nào cũng có năng lực phụ trợ phi hành.
Nhưng ngoài việc hắn thuộc hệ phụ trợ hồn sư đã là điều cực kỳ hiếm thấy, trọng yếu nhất chính là, kỹ năng phụ trợ Phi hành, Ninh Vinh Vinh biết phải đạt ít nhất trên đệ lục hồn kỹ. Mà Áo Tư Tạp lúc này mới chỉ là đệ tam hồn kỹ mà thôi a! Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu tiềm lực phát triển của hắn trong tương lai không thể hình dung nổi.
Phi hành, như thế nào mới có thể phi hành? Ninh Vinh Vinh nhìn Áo Tư Tạp bằng ánh mắt tràn ngập tâm tình phức tạp, lúc này, giờ phút này, nàng rốt cuộc lần đầu tiên nhận thức được rằng, trong các đệ tử của Sử Lai Khắc, mình có lẽ là kẻ kém cói nhất.
“Đương nhiên rồi!“. Áo Tư Tạp nhìn bộ dáng mọi người trợn mắt há hốc mồm trong lòng cảm thấy thầm sảng khoái. Ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: “ Đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ta là phi hành.... trong một phút.”
“Không được a!” Diễm Linh Cơ nói chuyện cảm giác cực kỳ tà ác: “Áo Tư Tạp, năng lực ngươi quả thực không được a. Mới chỉ có một phút đã rơi xuống, thời gian có chút ngắn a. Nam nhân năng lực mà quá ngắn, sẽ không có ai thích cả!” Thấy mọi người kỳ quái nhìn về phía mình, Diễm Linh Cơ vẫn là tò mò hỏi: “Ta có nói gì sai sao?”
“Hừ... chị Diễm ngươi đừng coi thường năng lực này của ta” Áo Tư Tạp hai mắt thất thải quang mang trở nên rõ ràng hơn. “ Nếu ta nói phi hành trong một phút, bằng vào tốc độ của Phong vĩ kê quan xà thì sao?”
“Cái gì?” Đái Mộc Bạch thất kinh. “Ngươi nói là ăn cái ma cô tràng này của ngươi là có thể bay một phút với tốc độ của Phong vĩ quan kê xà? Có thể sao?”
Áo Tư Tạp ngạo nghễ nói: “Sao lại không được chứ? Đệ tam hồn hoàn của ta có được là do Phong vĩ quan kê xà, hồn kỹ tự nhiên cũng có liên quan đến nó, ta cảm thụ có lẽ không sai đâu. Sau này muốn ăn ma cô tràng của ta, các ngươi phải hảo hảo van cầu ta.”
Ninh Vinh Vinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bị Áo Tư Tạp nói làm cho khiếp sợ. Mặc dù chỉ có thể duy trì trong một phút, nhưng chính là lấy tốc độ của Phong vĩ kê quan xà mà tính, sợ rằng ít nhất cũng phải bay được khoảng cách trên hai ngàn thước sao.
Hay là tương đương với tình huống khi gặp nguy hiểm, có thể trong một thời gian ngắn ngủn trong vòng một phút chạy ra ngoài hai ngàn thước, không cần quan tâm đến tình trạng địa hình xung quanh ra sao. Cái kỹ năng này quả là cường hãn, tuyệt không thể thuần tuý so sánh với kỹ năng phụ trợ Phi hành khác, phải biết rằng, bình thường kỹ năng phụ trợ Phi hành mặc dù có hiệu quả nhưng tốc độ phi hành rất chậm.
Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu nói: “Cuối cùng cũng không có lãng phí tinh lực chút nào. Tiểu Áo, nghe ngươi nói thì đệ tam hồn hoàn này thì là phi thường tốt. Nếu lấy hồn lực của ngươi bây giờ, có thể chế tạo bao nhiêu cái ma cô tràng?”
Áo Tư Tạp suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cái ma cô trang này tiêu hao hồn lực so với hai loại hương tràng trước thì lớn hơn nhiều. Lấy tình huống của ta bây giờ, một lần tính nhiều nhất cũng chỉ có thể chế tạo mười cái,lúc đó thì hồn lực sẽ tiêu hao cũng gần như không còn. Phải khôi phục toàn bộ lại mới có thể chế tạo tiếp.”
Nhìn chúng đệ tử, Triệu Vô Cực hài lòng nói: “Mười cái như vậy là đủ rồi, sau này hồn lực của ngươi sẽ tăng lên, số lượng cũng sẽ không ngừng tăng lên. Trong hệ thực vật phụ trợ vũ hồn, hương tràng của ngươi từ bây giờ bắt đầu có thể tính là nằm trong nhóm cực phẩm. Tốt lắm, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, quay về học viện.”
Ninh Vinh Vinh dường như chần chờ một chút, nàng mới hơi đưa lên: “Thầy Triệu, chúng ta vẫn chưa đi được!”
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút, “Không thể đi? Tại sao? Vinh Vinh, nơi đây là Tinh Đấu đại sâm lâm, không phải là địa phương để chơi đùa. Ta là sư phụ, ta nói rồi, mục tiêu đã hoàn thành, chúng ta phải nhanh nhanh quay về học viện, nếu không, các ngươi nhỡ xảy ra chuyện gì, ta làm sao trả ăn nói với Phất Lan Đức đây.”
“Chính là…” Ninh Vinh Vinh có chút vội vàng mở miệnh thì lại bị Triệu Vô Cực cắt lời, “Không có cái gì chính là ở đây. Ngươi nếu thức dậy, chúng ta cũng không nên tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Chúng ta nên ra khỏi Tinh đấu đại sâm lâm, hơn nữa bây giờ thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Thầy Triệu, ngài có thể đợi ta nói nốt hay không?” Ninh Vinh Vinh có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trong mắt hàn quang chợt loé lên, nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, hàn quang lại biến mất. Nếu là trước kia, ai dám ngỗ nghich chống đối hắn, chỉ sợ hắn đã dùng bàn tay gấu của mình cho kẻ đó ăn một cái bạt tai rồi. Bất quá nghĩ đến thân phận Ninh Vinh Vinh, hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Ninh Vinh Vinh có chút chần chờ bất quá không đợi Triệu Vô Cực mở miệng, nói nhanh: “Ta cũng cần một cái hồn hoàn, không bằng lần này trực tiếp đi tìm một con hồn thú luôn, sau này đỡ phải đi một chuyến nữa.” Thật ra thì nàng đã sớm đột phá ba mươi cấp chỉ là không muốn nói ra. Nàng từng nghĩ nhắn về tông môn để tông môn hỗ trợ cho nàng tìm hồn hoàn nhưng khi thấy Áo Tư Tạp lại có thể đạt được hồn hoàn đạt đến hồn tôn, nàng đã gấp không chờ nổi.
“Không được, ngươi không hiểu ta nói gì sao?” Triệu Vô Cực không suy nghĩ nói luôn. Đột nhiên, thân thể hắn có chút cứng ngắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Vinh Vinh, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ninh Vinh Vinh chăm chú trả lời: “Ta nói, ta cần một cái hồn hoàn. Thực ra ta đã sớm đạt được ba mươi cấp hồn hoàn. Chỉ là, ta vẫn chưa quyết định được xem mình cần loại hồn hoàn nào nên chưa có nói ra thôi!”
Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn Ninh Vinh Vinh. Đang dương dương đắc ý cầm ma cô tràng trong tay, Áo Tư Tạp nhất thời đánh rơi ma cô tràng xuống đất. Đái Mộc Bạch hai con ngươi quái dị dung hợp thành một. Gã mập mạp Mã Hồng Tuấn há to miệng. Chu Trúc Thanh mặt lạnh như băng biến thành sự ngạc nhiên. Ninh Vinh Vinh nhu hoà cười cười, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền đáp lại mọi người.
Với đám người Vũ Vô Cực thì Ninh Vinh Vinh chẳng là gì. Bất quá với đám người Đái Mộc Bạch thì đó lại là một chuyện khác. Đột phá ba mươi cấp, đối với Hồn sư là một việc vô cùng trọng đại, có ý nghĩa là tiền đồ không thể hạn lượng. Sở hữu đệ tam hồn hoàn,bản chất thực lực đã tăng vọt lên, đó cũng là nguyên nhân tại sao Ninh Vinh Vinh gấp gáp khi thấy Áo Tư Tạp trở thành hồn tôn.
Duy nhất có một người là không vì thế mà kinh ngạc, chính là bản thân Ninh Vinh Vinh và đám người Vũ Vô Cực. Đám người Vũ Vô Cực không nghĩ tới Ninh Phong Trí vậy mà bỏ được dùng tam quang thần thuỷ cho Ninh Vinh Vinh. Cái thứ thiên tài địa bảo ấy mỗi một tháng mới có thể ngưng được một giọt. Cả đám người Vũ Vô Cực mới chỉ có được vài giọt vậy mà Ninh Phong Trí đem thứ cứu mạng này ra dùng cho con gái mình thì đúng là bỏ được tiền vốn.
Sau khi cha nàng Ninh Phong Trí dùng không những trẻ tuổi ra hơn nhiều, võ hồn tiến hoá đồng thời tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn. Ninh Vinh Vinh đương nhiên cũng không lạ gì ở cấp bậc thấp như nàng lại tiến nhanh như thế. Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn Ninh Vinh Vinh “nói cho ta biết, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, chính xác cả ngày tháng“.
Ninh Vinh Vinh không chút do dự nói: “Mười hai tuổi lẻ bốn tháng“.
Triệu Vô Cực gật đầu, ánh mắt nhìn về những người khác. “ Các ngươi đều thấy đấy, đặc biệt là những người chưa đạt tới cấp ba mươi, các ngưới có thấy không, Ninh Vinh Vinh cùng các ngươi lớn như nhau, nhưng bây giờ nàng đã tiến vào đẳng cấp kia. Đây là kết quả của sự cố gắng. Mười hai tuổi lẻ ba tháng đạt đến ba mươi cấp. Mặc dù kém Vũ Vô Cực, Tiểu Y và Diễm Linh Cơ một chút nhưng tuyệt đối cũng là thiên tài trong thiên tài. Các ngươi lấy nàng làm tấm gương mà học tập!”
Nhất thời hư vinh tâm của Ninh Vinh Vinh tăng bạo. Bất quá ánh mắt Áo Tư Tạp và Chu Chúc Thanh lập tức kỳ quái nhìn về phía Ninh Vinh Vinh đặc biệt là Triệu Vô Cực. Ai cũng đã biết Ninh Vinh Vinh lười biếng như thế nào! Nàng cơ bản chẳng rèn luyện bao nhiêu, nàng lên cấp là do thế lực sau lưng nàng được chứ?
Áo Tư Tạp nói:“ Thầy Triệu, ta không đồng ý với lời nói của ngài. Ninh Vinh Vinh có thể đột phá ba mươi cấp như vậy không thể nói kết quả đơn thuần là của sự nỗ lực.”
Triệu Vô Cực trừng hắn một cái: “Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao?”
Mặt Ninh Vinh Vinh vì mấy lời này đen lại. Nàng hiểu được ý trong lời Áo Tư Tạp nhưng Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói:“ Bởi vì chúng ta là học viên Sử Lai Khắc, nếu nói chung ta là quái vật thì nàng là phượng hoàng trong quái vật.”
Nghe Áo Tạp Tư nói xong, Triệu Vô Cực cười. Ngoài hắn, những người khác đều cười, cho dù là Chu Trúc Thanh, trên mặt cũng mang một nụ cười nhàn nhạt. Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười trêu chọc: “Áo Tư Tạp cũng bắt đầu học lấy lòng các vô gái rồi sao?”