Đạo Chu

Chương 117: Chương 117: Tin tức Tam Vĩ




Bộ dạng Terumi Mei trong lúc này thẫn thời như người mất hồn. Nụ cười ngây ngô vẫn đọng lại trên khuôn mặt của nàng. Chính bản thân nàng cũng không biết mình trở về phòng làm việc Mizukage trong lúc nào. Nàng chỉ thần thờ ngồi trên cái ghế Mizukage đệ ngũ mà cười ngây ngô không biết thời gian cũng chẳng có tâm trạng xử lý công văn.

“Ngài Mizukage hôm nay làm sao vậy nhỉ?” Một trong ANBU bảo hộ Mizukage đối với đồng bạn ở bên cạnh khẽ hỏi.

“Tôi làm sao mà biết được!” Người bạn ANBU đeo mặt nạ nghiêng đầu sang trả lời. Hắn dùng hai tay ôm ngực rồi nói: “Kể từ bệnh viện trở về ngài ấy đã như vậy rồi! Có lẽ có bệnh gì đó cũng khó nói!”

“Cũng có thể lắm!” Người đồng đội gật đầu hùa theo. Bàn tay hắn đưa lên sờ cằm mình ra bộ dạng thám tử. Trong lúc ngẫm nghĩ đến cuối cùng hắn đưa ra kết luận: “Nói thế nào đây? A, tôi biết rồi!” Người bàn lập tức dùng ánh mắt tò mò nhìn sang bên nghe được đồng đội nói: “Hẳn là tiền bối Ao không có ở nơi này nên ngài Mizukage mới trở nên như vậy!”

“Tiền bối Ao ở đây hay không thì liên quan gì đến bệnh tình ngài Mizukage!?” Đối với người đồng đội này nói ra làm cho hắn cảm giác thực khó hiểu.

“Anh chẳng lẽ không biết nhiệm vụ tiền bối Ao sao?” Người đồng đội ANBU bình tĩnh giải thích cho người bạn của mình: “Tiền bối Ao vốn có nhiệm vụ bảo vệ và kiêm cố vấn cho ngài Mizukage. Nhưng đây không phải nhiệm vụ quan trọng nhất của tiền bối. Nhiệm vụ quan trọng nhất tiền bối đó chính là nơi để cho Mizukage chút giận có biết không. Vì có ngài ấy chịu đòn mỗi ngày nên tâm trạng Mizukage đệ ngũ mới thư thái như vậy. Hiển nhiên ngài Ao không ở đây nên không có ai chịu đòn làm cho ngài Mizukage đệ ngũ ngứa ngáy tay chân, cảm xúc không được phát tiết. Đã hiểu chưa hả?”

“Ừ... anh nói có lý lắm!” ANBU liên tục gật đầu đồng ý với những lời này.

“Mei, Mei...” Âm thanh vang lên vài lần mới làm cho thiếu nữ xinh đẹp giật mình từ cơn mê lại. Lúc này nàng cũng theo âm thanh già nua mà hoàn hồn. Trước mặt nàng xuất hiện một lão già trọc lốc và mặc một bộ quần áo tối màu. Bàn tay ông lão run run cầm trong tay cây gậy nhè nhẹ chống đi đến.

“A... trưởng lão...” Terumi Mei bị giật mình tỉnh lại. Nàng vội vã đứng dậy, thân thể theo đó vọt đến đưa tay lên đỡ lão nhân. Khuôn mặt nàng mang theo vẻ kính trọng đối với lão nhân: “ngài làm sao phải đích thân đến đây thế này?”

“Ta nhận được tín báo...” Vừa nói thì cánh tay ông lão đưa ra một tờ giấy run run. Bàn tay trắng nõn Mei theo sau đó cầm lấy tờ giấy trắng bắt đầu mở ra đọc nội dung. Cánh tay cầm lên chiếc gậy chống đã run lên bần bật. Ông lão mở miệng tiếp tục nói: “Người chúng ta đã phát hiện được tam vĩ xuất hiện trên một hòn đảo hoang. Chúng ta phải làm gì đây?”

Đôi mắt màu xanh xinh đẹp theo đó co rụt lại vài cái. Nàng biết tính nghiệm trong của vấn đề này. Tam vĩ đã mất đi kể từ khi Mizukage đệ tứ xuống đài. Nó cũng đã mất tích nhiều năm không nghĩ lúc này lại xuất hiện. Đối với làng Sương Mù thì tam vĩ tuyệt đối không thể để chuyện gì xảy ra với nó.

Làng Sương Mù có hai con vĩ thú là bào gồm lục vĩ và tam vĩ. Trong đó tam vĩ có jinchuriki chính là Mizukage đệ tứ. Hiện giờ đã có tung tích tam vĩ, Mei làm Mizukage làng Sương Mù, trách nhiệm nàng lập tức đoạt về tam vĩ. Nghĩ đến đây, Mizukage đệ ngũ lập tức quát lên: “Lập tức triệu hồi thất kiếm trở về làng ngay lập tức.”

“Mọi người đã đến đông đủ rồi à?” Bóng ảnh mờ ảo với người thanh niên có đôi mắt vòng vòng quét mắt về đám hình chiếu đang tụ tập lại với nhau. Tất cả đều xuất hiện trên trên ngón tay của con quái vật đi xiềng xích ở trong động. Bóng tối lập loè chỉ thấy được mọi thứ mờ ảo.

“Thủ lĩnh, ngươi tập hợp trúng ta gấp như vậy làm gì?” Người thanh niên có mái tóc màu trắng vuốt ngược đeo lưỡi hái sau lưng đột nhiên càu nhàu: “Ta còn đang thực thi nghi lễ hiến tế cho Jashin đấy.”

“Chúng ta có tin tức tam vĩ!” Người thanh niên lập tức đáp lời: “Ở một hòn đảo trong lãnh địa Thuỷ Quốc. Nó đang ở trong trạng thái hoang dại. Chúng ta cần phải lấy tốc độ nhanh nhất để đem nó thu hồi. Ai trong các ngươi sẽ đi thu phục nó?”

“Thủ lĩnh ngươi không biết đấy!” Người thiếu niên tóc vàng càu nhàu nói: “Không phải chúng ta không muốn đi mà lão già đó cứ ở biên cảnh Vũ Quốc quấy rầy không ngừng. Ta muốn rời tay đi cũng không được!”

“Vậy hãy để tôi đi đi!” Một âm thanh có chút non nớt vang lên. Mọi người quay ra nhìn về phía người thanh niên có đôi mắt màu trắng. Đám người tò mò nhìn về phía hắn thì thấy được người thiếu niên ôm hai tay ngạo nghễ đáp lại: “Dù sao tôi rất muốn biết vĩ thú mạnh đến như thế nào?”

“Tiểu bối được không đấy!” Người thiếu niên tóc vàng cười nhạt hất cằm nhìn về phía Hyuuga Neji rồi châm chọc: “Làm tiền bối ta đưa ra một chút lời khuyên cho ngươi. Vĩ thú không giống như những thứ khác. Nó không giống như một trò chơi trẻ con mà ngươi đã chơi ở làng Lá đâu. Thế nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này kẻo không còn mạng mà về.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Hyuuga Neji ôm ngực mình sau đó bình tĩnh, mặt không gợn sóng đáp lời: “Trong đám người ở đây thì dường như tiền bối anh đã được các vị tiền bối khác dạy dỗ rất nhiều đi!”

“Thằng nhóc...” Người thiếu niên tóc vàng lớn tiếng quát lên. Trong giọng nói hắn sặc mùi thuốc súng: “Xem ra ngươi còn không biết đến nghệ thuật của ta. Một lúc nào đó ta sẽ cho người thấy được nghệ thuật của ta!”

“Đủ rồi!” Người thanh niên tóc cam mắt vòng vòng lạnh giọng quát lên. Hắn mở miệng tiếp tục nói: “Ta đã quyết định rồi để tổ đội Tobi cùng với Neji cùng nhau chấp hành nhiệm vụ này. Còn mọi người đều ở lại Vũ Quốc đề phòng xung đột gia tăng dẫn tới chiến tranh.”

“Cảm ơn mọi người nha!” Người nam nhân đeo mặt nạ vẫy vẫy ông tay áo dài cười rất ngả ngớn: “Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Xin các vị tiền bối tin tưởng vào chúng ta.” Bộ dáng trông khá bất cần đời.

“Được rồi, nếu mọi người không có ý kiến gì giải tán đi!” Người thủ lĩnh tóc cam lập tức mở miệng nói. Theo mệnh lệnh hắn thì hình chiều đám người cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này người thanh niên mới nheo mắt lại nhìn về phía tất cả mọi người ở đây.

Đáng lý với số tiền ám sát toàn bộ dòng họ lãnh chúa Phong Quốc, Akatsuki đã hoàn toàn thu thập đủ tài chính tiến hành phát động kế hoạch tham gia bắt vĩ thú. Đáng tiếc tiền tài này toàn bị Tsuchikage đệ tam cướp đi nếu không hắn đã không cần phải lại lần nữa đem tiền kiếm đầy. Tất nhiên hắn không biết được rằng chính Tsuchikage đệ tam cũng không sở hữu số tiền ấy. Mặc dù số tiền ấy là do Tsuchikage đệ tam cướp về nhưng hiện giờ nó lại nằm trong tay một người khác. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau.

Dưới ành trời chiều, ánh sáng rực rỡ màu vàng và xinh đẹp chiếu lên chiếc ghế gỗ xinh đẹp. Từng cánh hoa anh đào bay múa trong gió. Nó rơi lên mái tóc người thiếu nữ xinh đẹp, cùng đi với nàng là một người nam nhân tóc trắng đô con lớn tuổi. Cả hai người ngồi ở trên ghế, hai má đỏ hồng ngây ngất và hơi thở phả ra đầy mùi rượu.

“Không nghĩ tới nhiều năm như vậy... tửu lượng cô không giảm chút nào cả, Tsunade ạ!” Người nam nhân tóc trắng đô con cười cười trêu chọc.

Senju Tsunade khẽ liếc đầu sang. Khuôn mặt đỏ hồng nàng thực sự xinh đẹp làm cho người nam nhân không khỏi ngây ngẩn người. Tsunade dùng đôi mắt giễu cợt người nam nhân nói: “Jiraiya, anh thì tửu lượng kém hơn trước đây nhiều!”

“Haha... dù sao tôi cũng đã có ngoài 50 rồi đi!” Jiraiya cười trừ nhìn về phía Senju Tsunade: “Không so với cô được. Ngoài năm mươi rồi mà vẫn như hai mấy ấy!” Nói đến đây Jiraiya khẽ liếc qua bộ ngực Tsunade rồi nói: “Mà này... Tsunade, hình như ngực cô to hơn rồi thì phải. Cũng có 100 đi. Cô ở cái độ tuổi này mà nơi đó vẫn còn có thể phát triển được sao?”

“Anh vẫn là như vậy, Jiraiya! Già đầu rồi mà còn chẳng ra sao?” Senju Tsunade chẳng thèm ngó Jiraiya một cái. Nàng tiếp tục mở miệng nói: “Cơ thể bây giờ của tôi chỉ có mười sáu mười bảy tuổi thôi! Thế nên đừng nói những lời ngu ngốc như thế nữa. Mà tôi hỏi thật anh đấy, anh định đến Vũ Quốc hả? Nơi đó không an toàn chút nào. Anh rất có thể đối mặt với kẻ sở hữu Rinnegan. Hơn nữa trong tổ chức đó còn rất nhiều ninja phản bội cấp S. Không dễ dàng gì tiến vào nơi đó chút nào. Nó rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

“Haha... tôi đã sống đến từng tuổi này còn sợ chết sao?” Jiraiya cười nói: “Mà chúng ta cũng đã trải qua ba trận chiến tranh, cô nghĩ tôi sẽ thấy khó mà lùi lại sao?”

“Anh vẫn là cái chủ nghĩa nam nhân chết tiệt ấy!” Senju Tsunade đem hai tay mở rộng tựa lưng vào ghế: “Sao nam nhân các anh lúc nào cũng phải tỏ ra mình rất đàn ông trước mặt phụ nữ thế nhỉ? Thật sự là những kẻ ngốc mà!”

“Thôi nào...” Jiraiya cười cợt: “Mà cô không phải gặp đánh cuộc phải thua sao? Lần này chúng ta sẽ đánh cuộc tính mạng của tôi khi tôi đột nhập vào Vũ Quốc thu thập thông tin!”

“Anh lúc nào rồi còn nói đến đánh cuộc!” Senju Tsunade tức giận mắng.

“Hahaha... cô không phải sợ rồi đấy chứ?” Ngón cái Jiraiy chỉ về phía mình: “Chúng ta sẽ đánh cược với nhau. Cô đặt cược tôi sẽ chết nếu như tiến vào Vũ Quốc tìm hiểu thông tin như thế nào? Cứ coi như tôi đem cô làm bùa may mắn của tôi đi!” Nói xong Jiraiya tự tò ra tiêu sái nhất rời đi. Trong thoáng chốc Tsunade hơi thất thần nhìn về phía Jiraiya, mái tóc àng nhẹ nhàng bay trong gió, đôi mắt màu nâu xinh đẹp ấy vẫn chăm chú quan sát Jiraiya.

Đến cuối cùng chỉ còn nàng cô đơn ở trên chiếc ghế gỗ đó mà thôi. Từng cánh hoa đào rơi trên mái tóc vàng xinh đẹp, rơi trên bờ vai, rơi trên bắp đùi và một khuôn mặt buồn bã thờ thẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.