Đạo Chu

Chương 496: Chương 496: Trở thành trẻ con




Đầu vẫn còn chút nước chảy xuống, Vũ Vô Cực ăn mặc một thân quần áo ngủ ngồi lên chiếc ghế lớn. Lưng thoải mái dựa vào nơi đó nhìn về phía lão già Độc Cô Bác. Con mắt to tròn đáng yêu của Vũ Vô Cực nhìn về phía Độc Cô Bác hỏi: “Lão Độc Vật, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi?”

Nhìn hình dáng nhỏ bé của đứa bé năm tuổi này, đặc biệt là cái thái độ xấc xược đó, Độc Cô Bác hít một hơi khí lạnh thật sâu cho mình bình tĩnh lại. Mái tóc màu xanh của lão cũng đã biến trở lại hoa dâm. Vẻ mặt gầy gò của lão cũng dần dần có da có thịt. Dưới cái nhìn Vũ Vô Cực, hắn cũng nhận ralão đã nhìn ra mọi chuyện là như thế nào. Chỉ thấy vẻ mặt bàng hoàng và bất ngờ của lão thu liễm lại: “Ngươi... người thực sự là hắn!?”

Hắn ở đây thì ai cũng biết là ai rồi? Hai tay Vũ Vô Cực vì thế ôm ngực của mình, ánh mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa. Bóng đêm mờ áo với những ánh đèn lốm đốm ở xa. Vũ Vô Cực bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy... Lão độc vật, ta cũng chẳng lạ gì ông nhận ra ta đâu. Vậy ông có vấn đề gì sao khi ta biến thành một đứa trẻ con hơn năm tuổi?”

“Ngươi...” Lão già nheo lại đôi mắt, con mắt màu xanh lão nhìn chăm chú về phía Vũ Vô Cực như đang dò xét từng ly từng tí một. Tinh thần lực hắn cũng theo đó tràn ra bắt đầu bao phủ lấy cơ thể Vũ Vô Cực. Lão dù dò xét thế nào thì biểu hiện ra cũng là một đứa bé với sức sống tràn đầy. Khuôn mặt lão cũng vì thế mà biến thành âm trầm bất định: “Ngươi làm thế nào để có thể biến thành một đứa trẻ con?”

“Cái này có gì là khó!?” Vũ Vô Cực hơi đưa tay lên sau đó nghiêng đầu cười khẽ. Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía lão già Độc Cô Bác nói: “Đó là một sự niết bàn giống như phượng hoàng vậy. Khác biệt ở chỗ chúng ta phải chui con đường nhỏ. Nữ nhân mang thai và sinh con như việc sáng tạo ra một sinh mạng mới. Lão độc vật, ông hẳn cũng thấy anh rể ta Tiểu Linh chứ? Chỉ cần kết hợp với một số bí thuật đạo văn trong tay ta, ta có thể để cho lão trở lại thành một đứa trẻ năm tuổi. Lại một lần nữa thức tịch võ hồn Bích Lân Xà Hoàng. Như thế nào, có hứng thú hay không?”

“Ân...” Con mắt hốc hác của lão mở to hết sức, vẻ mặt hắn cũng theo đó biến thành kinh ngạc, lão run run giọng hỏi: “Thật sự có thể sao?”

“Có thể!” Vũ Vô Cực cười nhạt sau đó nhún nhún hai vai của mình: “Lão độc vật có thể là có thể. Bất quá người mang thai phải là ông. Dù sao chúng ta cần tạo ra một đứa bé trong bụng của ông. Chỉ như vậy ông mới có thể liên kết với đứa bé này sau đó trực tiếp chuyển sinh phá bụng mà ra. Ta cũng tò mò Phong Hào Đấu La khi mang hài tử sẽ trông giống như thế nào đây?”

Sự kinh ngạc Độc Cô Bác được thay thế bởi sự cứng lại trên khuôn mặt của lão. Lập tức con mắt Vũ Vô Cực từ hài hước cũng biến thành châm chọc: “Thế nào, lão độc vật? ông không dám sao? Phải biết khi chuyển sinh thành một đứa bé, ông có thể một lần nữa tu luyện với tiên thiên mãn hồn lực đó nha. Một lần nữa tu luyện và tu luyện chưa bao giờ có kinh nghiệm là khác nhau hoàn toàn.”

Những lời này đã làm động lòng Độc Cô Bác. Song khi bàn tay hắn đưa lên sờ bụng của mình, hình ảnh một lão già nâng lên cái bụng to tướng giống như bà bầu. Hình ảnh này quá đẹp làm cho thân mình lão già Độc Cô Bác không khỏi rùng mình một cái. Mặt lão theo đó đỏ lên, bàn tay nắm lại đặt miệng ho khan vài cái: “Thằng nhóc, lão phu cũng rất hy vọng mình trẻ lại một lần. Nhưng hiện tại lão phu là Phong Hào Đấu La. Một Phong Hào Đấu La chống đỡ cả một gia tộc. Không phải lão phu không bỏ được mà đơn giản gia tộc Độc Cô còn cần lão phu chống đỡ.”

Môi Vũ Vô Cực theo đó hơi bíu và run run. Ở trong lòng Vũ Vô Cực thầm giễu cợt: “Cả gia tộc có hai ông cháu, còn cần chống đỡ!?” Song hắn cũng thấy Độc Cô Bác nói đúng. Nếu hiện giờ Độc Cô Bác chuyển sinh trở lại một đứa bé đến khi đó với bọn họ thực sự là một tai nạn. Không có một Phong Hào Đấu La đứng sau quả thực sẽ tồn tài rất nhiều rắc rối.

“...” Mép Vũ Vô Cực hơi kéo lên sau đó hắn thở ra một hơi dài: “Vậy ngày mai phiền ông, lão độc vật. Chúng ta phải đến Vũ Hồn Điện làm nghi thức thức tỉnh võ hồn. Dù sao thì ngày mai vừa khớp với toàn thành thức tỉnh võ hồn mà. Thân phận chúng ta thì ta là cháu họ của Vũ Vô Cực. Ông cứ nói với người ngoài và cháu gái ông như vậy!” Nói xong Vũ Vô Cực xoay người rời đi.

Ánh sáng buổi sớm mai hơi nghiêng chiếu xuyên qua những tấm cửa sổ xinh đẹp theo phong cách phương Tây. Một cảm giác sang trọng khi ngồi ăn ở một nơi như thế này. Chiếc bàn được thảm trải đó cũng với một đám bé nam bé nữ, những người phục vụ và chủ nhà là một lão già.

Độc Cô Nhạn nhìn về phía một đám bé nam bé nữ so với mình còn nhỏ tuổi hơn. Đôi mắt to tròn màu xanh chớp chớp nhìn về phía lão già Độc Cô Bác hỏi: “Ông nội... họ là ai vậy? Sao mỗi người họ quen quen, cháu hình như nhìn thấy họ ở đâu rồi!?”

Độc Cô Bác có chút đổ mồ hôi hột nhìn về phía cảnh này. Lại nghe được Vũ Vô Cực cười khẽ nói: “Cô là Độc Cô Nhạn, cháu gái của Độc Đấu La Độc Cô Bác sao? Chú họ ta đã nhiều lần nhắc đến ông Độc Cô Bác. Ông ấy có một người cháu gái dễ thương. Chào cô, tên ta là Vũ Vô Cực?”

“Thằng nhóc này, ngươi biết bản tiểu thư!” Độc Cô Nhan tỏ ra vài phần điêu ngoa: “Còn nữa chú họ của ngươi là ai? Ta quen biết sao? Còn nữa ngươi thật là vô lẽ phải gọi ta một tiếng chị biết chưa hả?”

“Chú họ của ta là Vũ Vô Cực!?” Vũ Vô Cực trả lời sau đó quét mắt nhìn về phía mấy người bé gái nói: “Họ đều là vợ chưa cưới của ta.” Nói xong thì mấy bé gái không có biểu hiện gì. Chỉ có Đại Tư Mệnh cùng với Hiểu Mộng biểu hiện có chút khác khác. Vũ Vô Cực lại tiếp tục nói: “Chú họ tối hôm qua đem chúng ta đến nhà ông Độc Cô Bác đồng thời đã đem vợ chú ấy rời đi trở về tông môn.”

“Vũ Vô Cực, thật buồn cười!” Độc Cô Nhạn kinh ngạc mở to sau đó cười khúc khích mở miệng nói: “Ngươi như thế nào tên ngươi là Vũ Vô Cực, chú ngươi là Vũ Vô Cực... Vậy hai người khi gọi nhau không phải đều là Vô Cực, Vô Cực gì đó sao?”

“Vũ Vô Cực chỉ là cái danh hiệu mà thôi!” Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, miệng hắn kéo lên nhẹ nhàng: “Vũ Vô Cực là chỉ những người sẽ kế thừa danh hiệu chủ nhân Thiên Địa môn. Trước đây cha ta kế thừa tông chủ nhưng sau này cha ta đã mất đến chú ta kế thừa. Hiển nhiên danh hiệu này sẽ truyền đến ta nên ta cũng tên Vũ Vô Cực.”

“Được rồi... Nhạn Nhi!” Độc Cô Bác nhìn cảnh này mà không chịu nổi. Ánh mắt hắn khẽ liếc về phía Vô Cực. Lớn tuổi như vậy mà còn giả dạng gì mấy đứa trẻ năm tuổi chứ. Trong lòng Độc Cô Bác mang theo buồn bực. Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Con còn phải đến học viện học tập, ăn nhanh lên khỏi trễ. Ông nội ngày hôm nay sẽ không cùng con đi được!”

“Ông nội, vì sao vậy!?” Độc Cô Nhan nhăn mày, mắt to ngây thơ nhìn về phía Độc Cô Bác hỏi: “Không phải ngày nào ông cũng sẽ đưa cháu đến học viện sao? Vì sao hôm nay ông nội lại...”

“Hôm nay cháu quên là ngày gì sao?” Độc Cô Bác mỉm cười nhìn về phía Độc Cô Nhạn nói: “Ngày hôm nay là ngày thức tình võ hồn. Ông nội còn phải đem mấy cậu bé cô bé này đi thức tỉnh võ hồn. Cháu không thể vì vậy mà làm trễ việc của họ phải không Nhạn Nhi!?” Vừa nói Độc Cô Bác ôn nhu đưa lên nhìn về phía Độc Cô Nhạn.

“A...” Độc Cô Nhạn kinh ngạc chỉ về phía đám bé nam bé nữ nói: “Vậy các ngươi kém ta đến mấy tuổi đi. Ta đã là hồn su một hoàn rồi đó nhé. Còn không mau gọi chị Nhạn” Bàn tay nàng đưa lên vỗ vào ngực của mình: “Sau này chị Nhạn sẽ bao bọc cho các ngươi!” Ra dáng chị cả vô cùng.

Đám bé gái nhất thời nhìn về phía sau. trong lòng mọi người cạn lời không có lời nào để nói nữa. Tuổi tác của họ có thể làm mẹ của Độc Cô Nhạn được chứ! Bất quá họ cũng không trả lời mà chỉ lảng tránh ánh mắt Độc Cô Nhạn bắt đầu nhấp nháp hương vị của thức ăn do người hầu trong nhà chuẩn bị.

Độc Cô Nhạn ngồi lên trên xe ngựa hướng về phía học viện mà đi. Riêng phần Độc Cô Bác thì dẫn theo một đám người tiến đến phân điện Võ Hồn Điện thức tỉnh võ hồn. Với danh tiếng Độc Cô Bác hoàn toàn có thể mời người phân điện Võ Hồn Điện đến tận nhà giúp đám người Vũ Vô Cực thức tỉnh võ hồn hoặc chính bản thân hắn giúp đám người thức tỉnh. Song bị Vũ Vô Cực từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.