Đảo Dị Chủng

Chương 113: Chương 113




Trên hòn đảo rắc rối phức tạp, một nhóm người sống sót khác tâm tình căng thẳng lo âu. Sau lưng bọn họ là một đống gỗ thắp sáng rừng rậm tối đen. Lửa đốt gỗ kêu xèo xèo, nhiều đốm lửa bay ra từ ngọn lửa. Mọi người mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm một hướng.

Một cậu bé đang nằm ngủ ở túp lều, vẻ mặt bình yên an tường, không có gì kỳ lạ. Mấy người nghe tiếng hét hốt hoảng của Lục Bác Minh vội chạy tới, quan sát một lúc trước sau khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Lục Bác Minh lắp bắp chỉ vào cậu bé:

- Nó... Nó...

Sắc mặt Lục Bác Minh còn đọng lại kinh hoàng. Mới rồi đột nhiên có một đốn vật thể như tơ trắng bay ra, giây sau rút vào người cậu bé. Mọi người chạy tới không tận mắt thấy cảnh tượng khủng bố kia.

Lục Bác Minh há mồm la lên:

- Thằng nhóc này có vấn đề!

Người phụ nữ trung niên ghét nhất người ta chê bai con mình, xụ mặt, ngửa đầu trừng Lục Bác Minh:

- Cậu mới có vấn đề! Tiểu Lượng nhà tôi làm gì chọc đến cậu? Đồ khùng!

Con của bà luôn rất ngoan, hơn nữa đám người ngoài có tư cách gì nói xấu con của bà?. Truyện Đoản Văn

Lục Bác Minh thấy người phụ nữ trung niên biểu tình kích động định cãi lộn với gã thì vội xua tay phân bua:

- Ý tôi không phải vậy...

Lục Bác Minh giải thích gã không có ý đó, tay chỉ vào cậu bé:

- Mới rồi tôi thấy trong miệng và mắt nó có nhiều thứ kỳ lạ màu trắng nhúc nhích chui ra ngoài. Có lẽ nhóc này đã chết, bị quái vật ký sinh!

Người phụ nữ trung niên nghe Lục Bác Minh giải thích thì càng điên lên:

- Bậy bạ! Tiểu Lượng luôn khỏe mạnh, hôm nay còn ngoan ngoãn đi theo tôi khắp nơi, không hề bị gì! Chết cái gì? Tại sao nói như thế với con của tôi? Sao lại độc ác nguyền rủa người ta như vậy?

- Không... Tôi...

Lục Bác Minh định giải thích nhưng bị cục trưởng Triệu Tường Quốc đứng bên cạnh kéo lại.

Triệu Tường Quốc xua tay ngăn mọi người cãi nhau, gã kéo Lục Bác Minh qua một góc, nhìn bốn phía.

Triệu Tường Quốc thì thầm bên tai Lục Bác Minh:

- Tiểu Lục, có phải cậu hút nhiều thuốc quá nên mới bị ảo giác không?

Triệu Tường Quốc vừa hỏi vừa mỉm cười ngầm hiểu.

- Không! Không phải!

Nước thuốc của Lục Bác Minh đã sớm bị cậu bé nằm chỗ kia đổ hết, gã rất hy vọng những gì gã thấy là ảo giác. Lục Bác Minh kiên quyết lắc đầu tỏ vẻ mình không lên cơn nghiện. Lục Bác Minh quay đầu lại thấy người phụ nữ trung niên đến gần cậu bé, giang tay định ôm cậu bé lên.

Lục Bác Minh vội lên tiếng ngăn cản:

- Đừng tới gần, thằng nhóc đó có vấn đề!

Người phụ nữ trung niên đã khom người, vươn tay ôm cậu bé nằm dưới đất vào ngực.

Người phụ nữ trung niên trừng mắt nạt Lục Bác Minh:

- Nói bậy bạ gì đó? Cậu đừng nghĩ rằng chúng tôi mẹ quá con côi thì sợ cậu! Chúng tôi không dễ bị người ăn hiếp đâu!

Người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa cảm thấy có chút kỳ kỳ. Đứa trẻ nằm ngủ trong ngực bà thân hình kỳ kỳ, nhiệt độ rất thấp, lạnh hơn người bình thường nhiều, tay chạm vào da thịt cũng kỳ lạ.

Người phụ nữ trung niên sờ tay cậu bé, cảm giác rõ ràng dưới lớp da có cái gì mấp máy tới lui. Sờ người cậu bé không thấy thịt, chỉ cảm nhận có cái gì trườn bò bên trong.

Người phụ nữ trung niên biến sắc mặt, bà đã phát hiện thân thể con của mình đúng là kỳ lạ. Nhưng người phụ nữ trung niên không muốn đối diện hiện thực. Rõ ràng bà luôn che chở con mình rất tốt, tại sao nó đột nhiên biến kỳ lạ như thế?

Đám người đứng bên cạnh cũng lộ biểu tình quái dị. Lưu Vinh thấy người phụ nữ trung niên ôm cậu bé, từ lỗ tai nó chui ra thứ tơ trắng Lục Bác Minh hình dung. Những sợi tơ trắng kỳ lạ thò ra từ lỗ tai cậu bé, ngọ nguậy trong không trung. Nhưng người phụ nữ trung niên ôm cậu bé dường như không nhận ra những sợi tơ trắng đó.

Lưu Vinh chạy lên định ngăn cản người phụ nữ trung niên:

- Chị ơi, mau buông thằng nhóc ra đi!

Những sợi tơ trắng nhìn như yếu ớt lơ lửng trong không trung đột nhiên gấp khúc đâm thẳng xuống, không thể nào nhanh như tia chớp đâm vào mắt người phụ nữ trung niên.

- A!!!

Tiếng gào thét thê thảm khiến rừng tùng yên tĩnh bỗng chốc ồn ào. Người phụ nữ trung niên thả lỏng hai tay, đau đớn che con mắt bị đâm chảy máu. Người phụ nữ trung niên thả lỏng tay làm cậu bé té xuống đất.

Tuy đau đớn nhưng người phụ nữ trung niên nghĩ đến đứa con bị rớt dưới đất liền lo lắng. Người phụ nữ trung niên sợ con trai bị mình lỡ thả tay té bị thương, bà khom lưng muốn nâng cậu bé dậy.

Không ngờ khi người phụ nữ trung niên một tay bịt con mắt chẳng hiểu sao chảy máu, lật cậu bé nằm ngửa ra thì thấy nó mở to mắt.

Con mắt trống rỗng không có gì, không thấy con ngươi.

Người phụ nữ trung niên sợ hết hồn, ngơ ngác khó tin hỏi:

- Tiểu Lượng?

Tiểu Lượng bị lật người lại mặt đối phương với người phụ nữ trung niên, miệng dần há to ra. Cái miệng đen ngòm, một ít vật thể như tơ trắng từ bên trong vươn ra. Con mắt và miệng vết thương trên trán cậu bé cũng có thứ tơ trắng vươn ra.

Người phụ nữ trung niên ngây người, tơ trắng đột nhiên chui vào miệng mũi bà, từng vòng từng vòng quấn quanh ngày càng to ra, không ngừng tấn công người phụ nữ trung niên gần nó nhất.

Người phụ nữ trung niên gào thét muốn dùng tay bịt mắt lại, nhưng bà kinh hoàng há mồm hét khiến tơ trắng tìm thấy chỗ tấn công mới. Một bó tơ trắng muốn hưởng thụ vật chất chui vào miệng người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên vội bịt miệng lại, nhưng tơ trắng đổi hướng tấn công hai bên lỗ tai bà.

Đôi mắt yếu ớt của người phụ nữ trung niên bị tơ trắng đâm nát, đau đớn làm bà gào khóc muốn né tránh, né xa tơ trắng liên tục chui ra từ thân thể người phụ nữ trung niên.

Nhưng người phụ nữ trung niên mới di chuyển mấy bước thì bó tơ trắng cuốn tay chân bà, làm bà không thể vùng thoát. Người phụ nữ trung niên chỉ biết gào khóc cầu cứu những người sống sót khác.

- Cứu mạng! Các người... Cứu... Cứu... u!

Người phụ nữ trung niên há miệng cho đám tơ trắng có cơ hội chui vào miệng bà. Máu phun ra, tơ trắng quấn nhau dọc theo cổ họng người phụ nữ trung niên nhanh chóng chui xuống.

Đám người đứng xem không kịp phản ứng, bọn họ thấy một đống thứ màu trắng nhanh chóng chui vào các lỗ thủng trên mặt người phụ nữ trung niên. Cơ bắp, làn da người phụ nữ trung niên trướng phồng lên, có thể thấy rõ những sợi tơ trắng dọc theo thân thể bà chui vào trong người. Cảnh tượng rất đáng sợ, kinh dị.

Đám người phân vân không biết có nên đi qua cứu người phụ nữ trung niên không. Các sợi tơ trắng điên cuồng tấn công người phụ nữ trung niên dường như nhận ra hơi thở của những người khác, một phần nhỏ sợi tơ còn giấu trong thân thể cậu bé chuyển hướng bò tới chỗ nhóm Lưu Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.