Lẽ ra làm cảnh sát nên được huấn luyện tâm lý không đến nỗi kém như vậy. Mới thấy con người giết người đã sợ đến mức sắp tè ra quần, người tên Lưu Vinh thật sự là cảnh sát sao?
Lưu Vinh nhớ lại mới rồi người còn sống sờ sờ bị Lão Hồ dễ dàng giết chết, gã nặng nề lặp lại:
- Chết... chết người...
- Chỉ là người chết thôi mà, anh làm như hiếm thấy lắm vậy. Mấy ngày nay đã thấy bao nhiêu người chết.
- Những cái đó đều là ngoài ý muốn! Đó là bị sinh vật đáng sợ trên đảo giết! Nhưng người vừa rồi... tôi tận mắt nhìn thấy anh ta bị ông già đó giết chết tươii!
- Anh là cảnh sát, thấy giết người có cần sợ đến mức này không? Anh... có thật sự là cảnh sát không?. Truyện Xuyên Nhanh
Triệu Tường Quốc dán sát mặt Lưu Vinh, nhìn kỹ sắc mặt của gã. Mặt Lưu Vinh trắng bệch ôm đầu run rẩy, bộ dạng hãi hùng đó khiến Triệu Tường Quốc nghi ngờ thân phận của gã. Mọi người vì ngoài ý muốn nên lên hòn đảo này, không có chứng minh nhân dân cho biết mình là ai, nếu có nói xạo cũng không người nào chỉ chứng lời thật hay giả. Giờ Triệu Tường Quốc không dám khẳng định Lưu Vinh là ai.
Bình thường Triệu Tường Quốc cười híp mắt nhìn như không nguy hiểm, nhưng vào lúc này ánh mắt đặc biệt sắc bén liếc qua tạo áp lực, cuối cùng Lưu Vinh khai thật:
- Tôi... tôi không phải... tôi không phải cảnh sát...
- ... vậy... Anh làm cái gì?
- Tôi... tôi là bảo an giữ cửa...
Nói đến công tác thật của mình Lưu Vinh không còn dõng dạc như trước, giọng luôn ồm ồm mạnh mẽ rớt xuống mấy bậc.
- Bảo an!?
Nghề này nằm ngoài dự đoán của Triệu Tường Quốc, gã không ngờ mình là kẻ láu cá mà bị một bảo an cỏn con lừa bịp dắt mũi lâu như vậy. Triệu Tường Quốc vốn nghĩ người đàn ông này là cảnh sát sẽ trợ giúp gã một chút, nhưng sự thật thì đây chỉ là một bảo an trông cửa cho người ta.
Con người Lưu Vinh từ khi nhỏ xíu đã mơ sẽ làm cảnh sát, vì lúc coi ti vi cảm thấy làm cảnh sát rất đã ghiền, quản lý hết mọi thứ của người khác mà không ai dám chống đối mình, đi ra ngoài rất là oách. Vì làm, cảnh sát ngày ngày Lưu Vinh chạy bộ rèn luyện thân thể, luyện cơ bắp săn chắc vạm vỡ, sau đó gã đi thi cảnh sát.
Nhưng Lưu Vinh thi hoài mà không thể thuận lợi thi đậu, thành tích văn hóa thì gã học không tốt, cộng thêm từ vòng kiểm tra ý nguyện tư tưởng làm cảnh sát đã đánh rớt gã rồi. Không thể thi đậu cảnh sát, thành tích văn hóa không lý tưởng, Lưu Vinh không tìm được nghề gì ra trò cuối cùng làm bảo an trông cửa.
Lưu Vinh không có tiền dư đi ra nước ngoài chơi bời gì, nhưng dạo trước gã luôn mua vé số vô tình trúng ít tiền. Gã định bung lụa một lần cho sang, quyết định ra nước ngoài chơi, nào ngờ xui xẻo gặp tai nạn máy bay vô tình lên hòn đảo xa lạ này.
Người trên máy bay không quen biết nhau cho Lưu Vinh cơ hội dệt mộng mơ. Gã dùng nghề giả thiết đã ảo tưởng trong lòng vô số lần nói dối trước mặt mọi người, làm bộ mình là cảnh sát. Lưu Vinh thích nghiên cứu phim cảnh sát, những lời cảnh sát hay nói nên đóng vai cảnh sát trơn tru. Cộng thêm quần chúng không rành về cảnh sát thật, đã qua nhiều ngày họ vẫn tin Lưu Vinh là cảnh sát, không ai nghi ngờ điều này, cho gã hưởng thụ sung sướng làm cảnh sát, nhận ánh mắt tôn sùng của mọi người, người ta sẽ nghe lời gã đi làm việc. Cảm giác kỳ diệu này khiến Lưu Vinh mơ làm cảnh sát đã lâu chìm đắm trong đó, gã gần như thôi miên mình là cảnh sát thật sự.
Nhưng tận mắt nhìn thấy người quen bên cạnh bị người ta đột nhiên giết chết trước mặt mình, cảnh tượng máu me đó đánh thức Lưu Vinh khỏi giấc mơ ảo. Sâu trong lòng Lưu Vinh thấy sợ hãi, gã chỉ muốn chạy trốn ngay bây giờ, không lo giữ gìn hình tượng cảnh sát của mình nữa. Lưu Vinh chỉ muốn sống sót chạy đi, hoàn toàn không có can đảm khi mơ làm cảnh sát. Trở về hiện thực thì Lưu Vinh chỉ là một bảo an bình thường nhát gan sợ chết chóc, chứ không phải cảnh sát dũng cảm tiến tới.
Triệu Tường Quốc nhìn Lưu Vinh thật lâu, lắc đầu tỏ vẻ vô cùng bất mãn với gã:
- Bảo an, anh lừa chúng tôi lâu thật, uổng công tôi từng tin tưởng anh như vậy.
Với tâm lý sợ hãi và thân phận bị vạch trần khiến Lưu Vinh không dám ngước lên nhìn Triệu Tường Quốc, mắt nhìn xuống đất đăm đăm nói nhỏ:
- Tôi không có! Tôi không ngờ giết người là chuyện đáng sợ như vậy, tôi chỉ... mơ trở thành cảnh sát.
Triệu Tường Quốc nhìn Lưu Vinh còn đang run, bộ dạng nhát gan đó đâu giống cảnh sát Lưu mấy ngày trước nói năng dõng dạc, tự tin như thể trời sập đã có gã gánh. Mới gặp chút chuyện đã hiện nguyên hình bảo an giữ cửa, không đáng tin chút nào.
- Anh đúng là không thể làm cảnh sát thật sự, nhìn bộ dạng quái quỷ hiện giờ của mình đi.
Lưu Vinh nhìn trái nhìn phải chỉ còn lại cục trưởng Triệu Tường Quốc, và người đàn ông điên sau khi chết vợ con, vì dây leo cột chung với nhau nên bị động kéo tới đây. Sau khi bị Triệu Tường Quốc vạch mặt Lưu Vinh không còn tự tin, lòng can đảm mù quáng như trước, gã đặt hết hy vọng, hướng đi mới vào Triệu Tường Quốc.
- Vậy giờ chúng ta làm sao đây?
Triệu Tường Quốc thấy chỉ còn lại hai người bên cạnh mình, một tên điên và một kẻ lừa đảo, gã lười đeo mặt nạ thân thiện với bọn họ.
Triệu Tường Quốc sầm mặt xuống không kiên nhẫn nói:
- Làm sao? Đương nhiên là chạy đi tiếp. Chúng ta phải nhanh chóng tìm đến những gỗ nổi rồi rời khỏi hòn đảo này!
Lưu Vinh gật đầu tỏ vẻ hiểu:
- À.
Lưu Vinh thấy Triệu Tường Quốc đứng dậy định đi tiếp thì vội kéo người đàn ông điên bị cột dây leo chung với gã cùng đứng lên đi tiếp, không dám kéo dài lâu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không biết nên giải quyết ra sao.
Số người còn sống thưa dần, bao gồm Lưu Vinh thì chỉ có ba người, cộng với môi trường xung quanh mạo hiểm ác liệt, gã chỉ cầu mình có thể tiếp tục sống sót, không còn can đảm tin tưởng mình có thể tiếp tục giấc mơ làm cảnh sát tài giỏi thật oách nữa. Lưu Vinh cảm thấy trước tiên nên lo giữ mạng sống mới là việc quan trọng nhất.
Ba người liên tục đi mấy ngày đường, bụng đói cồn cào nhưng không thể bắt được con mồi nào to để lấp đầy dạ dày. Trên hòn đảo kỳ lạ này nếu đi lung tung là sẽ bị lạc đường, bọn họ hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, khu vực nào trên hòn đảo chứ đừng nói là tìm gỗ nổi. Ba người không có cách phân biệt phương hướng căn bản nhất, hoàn toàn không thể tìm con đường chính xác.
Hơn nữa trong mấy ngày này ba người không tìm được bao nhiêu nguồn nước an toàn để uống, bụng vừa đói, miệng thì khát khô. Đặc biệt là mặt trời chói chan oi nóng càng đẩy cực hạn con người đến bờ vực sắp tan vỡ.