Đảo Dị Chủng

Chương 152: Chương 152




Tuy đã thấy tận mắt cảnh hai người thân thiết nhưng Kha Diệc Xảo vẫn muốn hỏi rõ ra để chắc chắn:

- Anh... và anh Bùi Yến...

Trương Diệu nhún vai, thái độ bằng phẳng nói:

- Chậc, thì như nhóc đã thấy. Hơn nữa hai người đã núp trong lùm thấy hết còn gì.

Trên khuôn mặt đường nét cứng rắn lạnh lùng nhếch môi bày ra nụ cười ngông nghênh, Trương Diệu không hề muốn nói dối che đậy quan hệ với Bùi Yến, đã bị cô bé trông thấy thì anh thẳng thắn thừa nhận.

Hơn nữa hai người kia đứng xem đã lâu, nên biết rõ ràng. Trương Diệu suy nghĩ có nên nói vài câu an ủi Kha Diệc Xảo đã bị sụp đổ thế giới trước mắt hay không, nhưng rồi anh thấy cô siết chặt hai nắm tay đặt hai bên người, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn anh và hắn, sải bước đến gần.

Trương Diệu đang nói chuyện với Kha Diệc Xảo và Hạng Thần, Bùi Yến đứng cạnh anh dường như không bị không khí vi diệu ảnh hưởng. Hắn biết hai người nhỏ yếu đứng đối diện sẽ không uy hiếp được anh và hắn, cộng thêm Trương Diệu từng nói không có hứng thú với hai cô cậu này, cho nên Bùi Yến chẳng quan tâm thái độ của họ thế nào, có thay đổi gì khác không, hắn chỉ làm điều mình muốn.

Bùi Yến từ phía sau vươn tay xuyên qua hai bên người Trương Diệu thành vòng tay ôm chặt, hắn dán sát lưng anh, gác cằm lên vai anh. Hành động của Bùi Yến như động vật họ mèo loại lớn, híp con ngươi mù nâu nhạt, thân thiết dụi bên cổ anh. Hắn dán sát anh biểu thị thân thiết, xem người khác như không khí. Bùi Yến không muốn tham gia vào đối thoại giữa Trương Diệu và hai người nhỏ yếu, chỉ cần được thân thiết với anh là hắn đã vô cùng thỏa mãn.

Sau lưng bỗng bị Bùi Yến dán sát, Trương Diệu cảm giác áp lực từ phía sau tăng mãnh liệt, sợi tóc cọ cổ làm anh thấy hơi ngứa. Trương Diệu giơ tay đẩy mái tóc đen dụi trên vai mình ra xa một chút. Anh rũ mắt xuống nhìn Kha Diệc Xảo đến gần, không biết cô làm biểu tình kiên quyết như thế là muốn nói cái gì.

- Anh Trương Diệu...

- Ừ?

- Em... em ủng hộ hai anh!

Kha Diệc Xảo kích động muốn đến gần hơn chút nhưng Bùi Yến dựa vào vai anh, ngửa đầu nhìn anh, híp mắt thỏa mãn dụi cổ anh chợt ngước mắt liếc cô một cái. Kha Diệc Xảo phản ứng lại, cô đã hiểu tại sao mỗi lần đến gần là anh Bùi Yến sẽ nhìn người với ánh mắt đáng sợ như thế. Cô biết điều đứng lại, không đến gần hơn.

Kha Diệc Xảo vô cùng nghiêm túc nói với Trương Diệu:

- Em biết hai người có quan hệ như vậy rất khó khăn, sẽ bị mọi người không thấu hiểu và bài xích, nhưng em chắc chắn sẽ ủng hộ hai anh! Dù người ta có cái nhìn thế nào thì hai anh hãy cố gắng cùng nhau, cố lên nhé!

Kha Diệc Xảo tưởng tượng trong đầu người khác sẽ đối xử ác liệt, trào phúng châm biếm Trương Diệu, Bùi Yến thế nào, cô càng lo lắng kích động vì hai người hơn, cứ sợ hai người sẽ bị người ta coi thường, trở nên yếu ớt, bị nhiều thương tổn từ người khác sau đó suy sụp. Nên cô càng muốn khích lệ, ủng hộ Trương Diệu và Bùi Yến, hy vọng hai người có bị xã hội nhìn thế nào miễn bản thân sống vui là được, cô chắc chắn đứng về phía hai người, mãi mãi thông cảm, ủng hộ họ.

- A...

Trương Diệu không ngờ cô bé Kha Diệc Xảo sẽ có phản ứng...

Kỳ lạ như thế.

Trán nổi gân xanh, Trương Diệu câm nín nhìn Kha Diệc Xảo đứng trước mặt mình, cảm xích đau buồn kích động, bộ dạng thề sống chết bảo vệ cảm tình của anh và Bùi Yến. Trương Diệu vừa thấy cảm động và không biết nên nói cái gì. Nhìn Kha Diệc Xảo nói một tràng dài, anh đang định nói chút gì thì Hạng Thần luôn im lặng đứng bên cạnh bỗng lên tiếng.

Lỗ tai bị nhét đầy lời nói của Kha Diệc Xảo, ồn không chịu nổi, Hạng Thần trợn trắng mắt ngắt ngang cảm hứng diễn thuyết của cô.

Gã hỏi:

- Này, cô kích động như thế làm chi? Bản thân họ không băn khoăn nhiều như thế, còn cần cô lo xa cho họ nhiều thế sao? Nhớ chúng ta lại đây rửa mặt đánh răng không? Cô còn muốn nói nhảm bao lâu?

- ... tại tôi muốn bày tỏ lòng ủng hộ anh Trương Diệu và anh Bùi Yến.

Bị ngắt lời làm Kha Diệc Xảo nhận ra mình hơi quá khích, gò má càng đỏ hơn, mí mắt cụp xuống, cô ngại ngùng không dám nhìn người bên cạnh, cảm thấy mình hơi kích động và mất mặt.

Khóe môi nhếch cao, Trương Diệu xoa đầu Kha Diệc Xảo, cười nói:

- Ha ha, không sao, cảm ơn cô bé ủng hộ, anh và Bùi Yến đều rất cảm kích. Nếu về sau thật sự bị người ta xem thường 'chịu uất ức' chắc chắn bọn anh sẽ nhớ đến sự khích lệ của em mà phấn chấn lên, ha ha.

Tuy Trương Diệu cảm thấy Kha Diệc Xảo lo xa vô ích, về cái nhìn của người khác thì anh đã tự luyện thành tường đồng vách sắt, không thèm quan tâm, bản thân sống vui là được. Con người phải sống vì chính mình chứ không phải sống cho người khác. Về Bùi Yến thì càng không phải lo cho hắn, cái tên này hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, vì trong mắt hắn không có ai.

Nhưng được hai đứa nhóc công nhận, chúc phúc ủng hộ quan hệ của anh và Bùi Yến làm anh cảm thấy rất vui vẻ. Hai đứa nhóc này tốt hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, không uổng công ở chung với nhau lâu như vậy.

***

Khi mọi người dần tỉnh dậy, lục tục tẩy rửa, chuẩn bị hết những thứ cần mang theo, nhóm người sống sót còn lại ăn hết thịt đặt bên đống lửa còn sót lại từ đêm qua, bổ sung thể lực xong quyết định lên đường ngay.

Phân tích từ bản đồ lá cây trong tay Trương Diệu thì họ sắp rời xa khu vực khe núi, đi vòng ra bên ngoài. Bọn họ sẽ có nguy cơ gần chỗ thú nhân hoạt động, nhưng cũng càng đến gần chỗ muốn tới, nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay tranh thru đi nhanh có lẽ sẽ đến nơi.

Trong hành trình hôm nay họ phải nâng cao cảnh giác gấp đôi, quan sát động tĩnh bốn phía còn phải đi nhanh hơn, cố gắng nhanh chóng tìm đến con thuyền tạo bằng gỗ nổi, cũng để sớm ngày rời xa hòn đảo khủng bố này.

Nhóm người sống sót leo lên vách đá, trèo ra khỏi khu vực khe núi. Mọi người đi hướng ràng rậm mọc đầy cây cối kỳ dị, đất bằng phẳng, dọc đường họ treo cao trái tim, thần kinh căng thẳng. May mắn không gặp thú dữ hay thú nhân, chỉ có một ít loài chim và côn trùng lạ đủ màu sắc, chúng nó đập cánh bay ra từ rừng rậm rạp khi họ xuyên qua.

Vì muốn đến nơi thật nhanh nên Trương Diệu, Bùi Yến chạy mau hơn bình thường. Hạng Thần và Kha Diệc Xảo nhờ rèn luyện mấy ngày qua nên thể lực nâng cao nhiều, cộng với trẻ tuổi hồi sức nhanh, có Trương Diệu và Bùi Yến cõng bớt đồ nặng nên hai cô cậu bé đuổi theo không qua vất vả.

Nhóm cục trưởng thì mấy ngày qua đã mệt mỏi kiệt sức, không theo kịp bốn người trẻ tuổi chỉ có thể thở hồng hộc chạy theo, tay cầm nhánh cây làm gậy đi đường mới không mệt nằm sấp tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.